Hitomi chậm rãi áp sát gần, dù chỉ là một người, khí thế lại nghiền ép thiên quân vạn mã.
Mà theo từng bước đi của cậu, vũ khí của đám Blanche cũng bị một bàn tay vô hình vặn xoắn thành bánh quai chèo, chẳng khác gì một đồng đồng nát sắt vụn, không còn sử dụng được nữa.
“Ngươi đã hết thủ đoạn còn lại nhiêu đó thôi sao, Tsukasa Hajime…(~ ~)!”
Hitomi lạnh nhạt thần tình khiến đối phương điên tiết, nhưng hắn ta bỗng nở nụ cười âm hiểm, tay áo vén ra để lộ một cái vòng đeo màu vàng nhạt.
“Đừng đắc ý vội, tên khốn...(─‿‿─)!”
Xì xào ~~~
Trong không khí chợt rung lên từng hồi gợn sóng, chính là CAST JAMMING nhằm để nhiễu loạn phép thuật.
Mà ngay đằng sau Hitomi lúc này, cũng chui ra hai tên nữa, phóng xuất ra đồ vật tương tự hướng về phía cậu, tạo thành thế gọng kìm.
“Ha ha...Kizari- kun, cậu đắc ý sớm quá đấy...(°∀°)!” - Tsukasa Hajime cười càn rỡ, cảm giác như tuyệt cảnh lật kèo muốn phản sát con mồi của mình.
Hắn ta chuyển biến thái độ Hitomi cũng hiểu được. Bởi vì hắn cho rằng Hitomi đang sử dụng năng lực, là một loại phép thuật vô hệ thống.
CAST JAMMING hỗn loạn ma pháp, dù là có hay không có hệ thống đều vô dụng. Chắc chắn pháp sư sẽ biến thành người bình thường.
Tại tiềm thức của Tsukasa Hajime, Hitomi ắt hẳn đã là cá nằm trên thớt, đơn đả độc đấu với mười mấy người, làm sao có cửa thắng nổi.
Mất đi ma pháp, cậu lấy gì để chống cự.
Giọng điệu nhảy từ sợ hãi sang hung hăng, bề trên, dường như cho rằng mình đã ăn chắc đối phương.
“Ngây thơ…(0-0)!” - Hitomi lắc đầu nhìn Hajime bằng ánh mắt thương hại, bình thản nói.
“Sức mạnh thật sự, đến từ chính linh hồn và thể chất...Ma pháp, cuối cùng cũng chỉ là vật ngoại thân, có mượn thì có trả a...►_◄!”
Dứt lời, tay phải duỗi ra, Hitomi khẽ vẩy một nhát.
Niệm lực sức mạnh đã rất lâu Hitomi chưa từng sử dụng, nay mang ra xài thử một lần xem sao.
Không khí khẽ xao động, không đầy hai giây sau, trong căn phòng kín vang lên tiếng la hét kinh hãi.
“Ngươi...ngươi đang dùng ma thuật gì khống chế bọn ta...∑(っ°Д°;)!?”
Tsukasa cùng đồng bọn rên la, cố gắng vùng vẫy mà không cách nào thoát thân được.
Cỗ kia vô hình sức mạnh, mềm mại bao quanh, vô kiên bất tồi, bao nhiêu lực lượng giãy dụa đều là phí công.
Hitomi quét mắt nhìn quanh, rơi trên mặt đất mấy cái vòng tay dùng để phát tán CAST JAMMING chính hiệu từ từ bay đến gần cậu.
“Anitinite...Với một số lượng cực lớn...Chỉ có thể tồn tại ở những nền văn minh cổ đại, đặc biệt tại những vùng cao…”
“Nếu ta đoán không lầm...Các ngươi đã được tài trợ bởi một tổ chức như vậy, quy mô rộng lớn...Để xem nào...Nhà tài trợ chính, phải là Liên Minh Đại Á, ta nói đúng chứ…(- -)!”
Hitomi híp mắt quan sát phản ứng của Tsukasa.
“Làm sao ngươi...∑(°△°|||)︴!”
Tsukasa giật mình, nhưng rồi im bặt vì nhận ra bản thân đã lỡ lời tiết lộ bí mật.
[Suy nghĩ của mình coi bộ chuẩn xác rồi…(._.)]
Hitomi cảm giác mình thật có duyên với Liên Minh Đại Á, dẫu có tránh né kiểu gì thì cũng chạm mặt cả. Tựa như trong số mệnh đối thủ trời định.
“Thây kệ, chả quan trọng nữa…!”
Hitomi lòng bàn tay hơi nắm lại, lập tức mười mấy tên phần tử khủng bố bị ép chặt chẽ, dính liền vào nhau thành một mớ bòng bong, không cách gì cục cựa.
“Giải quyết xong xuôi, chờ Jyumonoji -san và Kiriha ra đến thôi…(~.~)!”
Năm phút sau…
Xoẹt ~~~ xoẹt ~~~
Cửa sắt che lấp thông đạo phía sau đột nhiên nứt ra từng vệt tia sáng màu vàng, sau đó bị người hung hăng đạp đổ.
“Yo, không tồi đâu...Kizari...(ò_ó)!”
Kẻ vừa mới làm điều ấy, là Kirihara.
Thanh niên này nhìn đống hỗn loạn trước mặt, nhíu mày hỏi:
“Ai là tên đầu têu ở đây thế…(0~0)?!”
“Hắn...Gã khác biệt nhất ấy...Thủ lĩnh của tổ chức Blanche, Tsukasa Hajime!”
“Là hắn...ĐÚNG KHÔNG...(ノಠ益ಠ)!” -Kirihara hai mắt tóe lửa, giơ kiếm định chém xuống.
Nhưng rồi dừng lại, bởi vì Kirihara nhận ra, Tsukasa Hajime còn đang dính với một đống đàn em.
Bốp!
Kirihara không chút lưu tính lao tới tung một cước vào mặt Tsukasa, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, hai viên răng cửa sáng lấp lóe đã bay biến kèm theo máu tươi rơi vãi đầy mặt.
Nếu không phải làm theo thủ tục, bọn họ phải đợi cảnh sát đến bàn giao hiện trường, có lẽ Tsukasa Hajime đã bị chém tại chỗ.
Bây giờ thì hắn ta cũng đã hết hy vọng đào tẩu, Hitomi muốn xử lý vẫn dư dả thời gian rất nhiều.
“Dừng ở đây được rồi...(`・ω・´)!”
Jyumonoji chậm rãi bước ra khỏi thông đạo, mở miệng ngăn Kirihara.
Bề trên khí thế nhanh chóng áp chế cơn giận dữ của cậu chàng, vị chủ tịch câu lạc bộ này nhìn Hitomi dò hỏi:
“Chỉ nhiêu đây thôi sao...Không có cá lọt lưới chứ…(0-0)?!”
“Gần như là thế, Jyumonoji-san!”
“Tốt...Vậy chúng ta trói chúng lại, Kirihara, liên lạc với cảnh sát đi…!”
“Vâng, chủ tịch...॓_॔!”
Bên ngoài, Tatsuya đã làm gọn ghẽ mấy tên đàn em khi trước.
Leonhart và Erika cũng chẳng gặp bao nhiêu khó khăn xử lý hai, ba con tôm tép đào tẩu.
Ngay lúc này đây,tổ chức Blanche phân bộ Nhật Bản, rốt cuộc hoàn toàn bị phá hủy.
Mười lăm phút sau…
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Tiếng còi xe cảnh sát réo rắt, có đến gần mười chiếc đặc vụ, ba chiếc cứu thương đồng thời xuất hiện.
Đấy là vì Jyumonoji muốn đảm bảo tất cả phần tử khủng bố còn sống để moi móc thông tin được đầy đủ và chính xác.
Bên cạnh đó, đông đảo lực lượng cảnh sát sẽ làm nhiệm vụ kiểm tra tòa nhà, thu thập chiến lợi phẩm và quét sạch hang ổ kẻ địch.
Erika và Leo có chút rầu rĩ không vui.
Đơn giản là hai người có quá ít màn thể hiện, gần như chẳng làm được gì nhiều. Chỉ toàn trông coi, bảo vệ và thu thập tàn cuộc là chính.
Có Hitomi, Tatsuya và Jyumonoji ở, rất khó để bọn họ phát huy được hết công dụng.
Miyuki cũng đến, cô bé lo lắng vỡ òa khi thấy Tatsuya trở ra một cách bình an.
Hitomi cảm giác hương vị thức ăn cho chó bay bay ngập mặt, vội vàng kéo lê mệt mỏi thân thể chuồn về trước.
Những món phức tạp công việc khác, giao cho Chủ tịch và Tatsuya là ổn.
…
Bệnh viện trường Đệ Nhất.
Hitomi đặt giỏ trái cây cạnh giường, nhẹ nhàng nói.
“Vậy là vết thương của Mibu-san đã lành lặn gần hết rồi phải không…(?-?)?!”
“Ừm...Cảm ơn Kizari-kun nhiều lắm, ngay cả phần rạn xương khi giao đấu với Erika-chan cũng sắp khỏi...Cơ mà, cậu biết vì sao tôi lại sai lệch ký ức về Wanatabe sen-pai nhiều đến thế rồi đấy…(._.)!”
“Để đảm bao không còn ký ức bị sai lệch, có lẽ tôi còn phải ở bệnh viện thêm vài tháng nữa...(T.T)!”
“Kì thực, đội trưởng của câu lạc bộ Kendo, Tsukasa cũng phải nhập viện vì điều này…!”
“Hể…(0.0)?!” - Mibu kinh ngạc kêu lên, “Không lẽ anh ấy...⊙▃⊙!”
“Ừm...Anh ta cũng bị chỉnh qua ký ức...Cho nên nói, tất cả học sinh của trường, không ai bị quy kết bất kỳ tội danh nào cả...Đơn giản là do Hajime gánh chịu toàn bộ…!”
Nhắc tới cái tên kia, Mibu không nhịn được rùng mình.
Cô lắc lắc đầu, ôm vai thì thào, “Dẫu sao thì, mọi chuyện cũng đã qua…(-.-)!”
“Mibu-san cố gắng nghỉ ngơi thêm đi, khi nào ra viên, tôi và mọi người sẽ đến chúc mừng…!”
Hitomi tạm biệt cô nàng và rời đi.
Mibu đôi mắt lặng lẽ đánh giá bóng hình đang xa dần, rồi thở dài.
Cô rõ ràng, tình cảm của người con trai ấy, rốt cuộc chỉ dừng lại ở mức bạn mà thôi.
Cho dù không phải kết quả tốt như cô mong muốn, nhưng chí ít, nó đã mang lại ánh sáng hi vọng cứu vớt cuộc đời cô lúc tối tăm nhất.
“Nguyện thần may mắn luôn ở cạnh cậu, Kizari…!” - Mibu thì thào, ngả người xuống giường và dần chìm vào giấc mộng.
…
Hitomi trở về căn hộ của mình.
Thấp bé, có chút đìu hiu và cũ kỹ, nhưng lại cho cậu một cảm giác thân quen mãnh liệt.
Tuy rằng chưa thể so sánh với anh hùng thế giới, ngôi nhà này vẫn là mái ấm thứ hai ngoại trừ đền Kyuchou.
Trong lần vây quét vừa qua, Hitomi có thể nói là gần như tay trắng. Ngoại trừ việc trả thù được tổ chức Blanche thì không còn thứ gì khác.
Ma thuật thất truyền? Không có!
Đôi mắt Mẫn cảm với Linh Tử Phóng Xạ...Xin lỗi, cái đó thuộc về khoản gien di truyền.
Thậm chí Antinite, một món đồ cực kỳ giá trị, Hitomi đều không mang theo. Bởi vì suy xét tới tính đặc thù, đồng thời có Ma Cấm Lĩnh Vực, Antinite vào trong tay cậu cuối cùng chỉ có thể quy đổi thành tiền.
Nhưng vì mấy đồng bạc lẻ mà để cho cơ quan nhà nước chú ý, có đáng không?