Hitomi cảm nhận được mềm mại rúc trong ngực mình ngủ say, khóe miệng nâng lên một tia cưng chiều, khẽ vỗ nhẹ mông cô bé gọi:
“Momo, dậy đi nào…thay đồ chuẩn bị đi tới nhà ga thôi (^.^)!”
“ƯMmmm…Chào buổi sáng, Hitomi –kun (z_z)!”
Momo ngái ngủ đáp lại, trở người vươn vai một cái, ngay lập tức phía trước đồi núi dập dờn mãnh liệt, giống như sóng cả tuôn trào, ~~~ “ỰC…!”
Hitomi nuốt nước bọt một cái, hơi thở có chút dồn dập, nhưng nhớ tới thời gian đi thực tập, liền nghiêm chỉnh lại, có điều cặp hung khí ấy làm cậu suýt chút nữa sặc máu mũi.
“Ý…cha…(p_q)!”
Momo giờ mới nhớ ra hoàn cảnh của mình, giật nảy người kêu lên, hai tay che trước ngực, đỏ mặt lắp bắp:
“K…Kh…Không được nhìn tớ đâu đấy…!”
“Momo –chan không nhanh là trễ giờ đó nhá…!”
Hitomi hảo tâm nhắc nhở một câu…Momo mới sực nhớ ra hôm nay chính là ngày mà học sinh lớp 1-A tụi nó ngóng trông cả tháng trời. Cô bé luống cuống quấn tấm chăn chạy thẳng vào phòng vệ sinh, bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai…Bởi vì nhìn thấy mấy món đồ vật nhạy cảm của con trai.
Tuy nhiên lấn cấn cận kề thời gian tụ họp ở nhà ga, nên cũng không thể đoái hoài gì mà mặc đồ học sinh thật nhanh gọn.
Cả hai tốn khoảng mười phút để ăn sáng, món bánh mì ốp la, sau đó bắt xe taxi đi đến ga trung chuyển giữa các thành phố...
Ga Tatioon!
Lớp 1-A hai mươi thành viên đã có mặt đông đủ. Mặc dù vừa qua trên báo chí đã đồn đãi rầm trời, mới hết vụ của Ingenium đã đến Vincom Park bị tội phạm tập kích, lòng người lo âu hốt hoảng, nhưng rốt cuộc cũng không phải vấn đề chính ngày hôm nay.
Aizawa sen-sei xuất hiện với bộ quần áo luộm thuộm thường ngày của mình, khiến bọn nhỏ thắc mắc là không biết bao giờ ông này mới mặc đồ nghiêm chỉnh một lần.
“Được rồi…các em đã mang trang phục theo hết đúng không…!?”
Aizawa nhìn hai mươi quả trứng vàng dưới trướng mình, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng, nhưng miệng vẫn khắt khe nói, “Nhớ kĩ mấy đứa không được mặc nó ở nơi công cộng đâu đấy…”, ông quét qua Hitomi và bổ sung một câu, “Tất nhiên là Kizari ngoại trừ!”
Việc cậu được cấp bằng đặc cảnh viên rõ ràng đã được bên sở cảnh sát thông báo về trường, mặc dù cũng có một số ý kiến nói rằng Hitomi còn quá trẻ này nọ, hoặc vẫn chưa thi lấy bằng “Anh hùng tạm thời” cho nên cần phải suy xét kĩ hơn. Nhưng cuối cùng cảnh sát trưởng Housse Dog ra mặt làm quyết định đặc cách cho cậu, với lại ông đã hứa trước nhiều người, thì không có lý do gì để rút lại cả.
Thành thử Hitomi hiện tại cũng là người có công vụ, làm việc ăn lương. Mà chức đặc cảnh viên này vẫn còn nhiều quyền lợi mà cậu chưa hề khám phá hết…
“Xong…Ta có bấy nhiêu đó thôi, đừng làm mất đồ đấy!”
“Vâng…gggg…≧◔◡◔≦!”
Ashido nhí nhảnh trả lời, nhưng tức thì bị ông thầy tạt cho một gáo nước lạnh, “Không được trả lời như vậy, phải là Dạ Vâng, Ashido!”
( =.=)…!
“Dạ vâng…!” (Trả lời yếu xìu)
“Phải nhớ cư xử đúng mực ở nơi thực tập đấy…Đi thôi!”
“VÂNG!”
Cả lớp đồng thanh trả lời, rời đi thầy Aizawa và bàn tán sôi nổi…
“Nè…Mấy đứa coi tin tức hồi hôm chưa…Kinh khủng thiệt đó…( -.-)!”
“Ừmm…Nổ tung cả một khu vực rộng lớn như vậy…Xem ra bọn tội phạm càng lúc càng không coi ai ra gì…( -_-)!”
“Cơ mà Kizari –san sướng thế, được tuyên dương rồi còn trở thành cảnh sát ngoại vụ nữa chứ…(-.-)!”
“Vậy là cậu ý không cần tới bằng cấp vẫn đi bắt tội phạm được…Hic…Chả bù cho tụi mình…@@@!”
"Nói chi thì nói...Có giỏi thì cậu cũng lao vào đánh tội phạm đi Kaminari, nghe nói Death Arms cùng với Shinrin Kamui cũng xém tiêu nữa là..."
"Thổi đừng đùa nữa bà nội Jiro...(-.-), tui tự biết lượng sức mình!"
“Mà thây kệ đi…Tokoyami, cậu đi Kyushu sao…( 0,0)?!”
“Ờ…”
“Thế ngược đường với tớ rồi…!”
“Không quan trọng lắm…Có điều hai người biết không, tui háo hức quá đi! (^o^)!”
Giữa đám bạn đang trò chuyện vui vẻ ấy, Lida lặng lẽ xách va li tiến một mình về nhà ga một hướng khác…
“Lida –kun…!”
Midoriya chạy với theo gọi, Uraraka, Hitomi và Momo cũng vội vã bước tới.
Tụi nó nhận thấy vẻ bất thường của Lida mấy ngày qua, nhưng không có cơ hội để hỏi, vì cậu bạn cứ chặn ngang nửa chừng và rời đi mất.
“Lida –kun, nếu có việc gì khó khăn, hãy nói với bọn tớ…(0-0)!”
“Ừm…!” –Uraraka gật đầu lia lịa.
“Chúng ta là bạn bè phải không…!?”
“ỪM…!”
Lida quay lại và nở nụ cười, một nụ cười thật miễn cưỡng. Dáng vẻ đìu hiu của Lida lúc đi khiến bọn nhỏ tâm can siết chặt. Hitomi biết, Lida đang chịu áp lực rất lớn, trên hết là về tinh thần trụ cột. Thần tượng từ nhỏ đến lớn, đồng thời là anh trai của mình, nay lại không thể tiếp tục công việc anh hùng. Thử hỏi còn gì đau đớn hơn được chứ.
Nhưng trạng thái hiện tại của cậu, chữa cho mình còn không xong, muốn thông báo với Lida là bản thân có thể trị khỏi cho Ingenium thì quả thật quá mức ảo tưởng sức mạnh.
[Đợi mình, Lida…Sau khi thương thế khỏi hẳn và lên LV3, mình sẽ giúp anh cậu chữa khỏi đôi chân…. (`・ω・´)]
“Kizari –san, Uraraka –san, Yaoyozoru –san, mình cũng phải đi đây…Tạm biệt nhé!”
Midoriya tâm tình có vẻ hạ, quay đầu lại phất tay chào ba người rồi lủi thủi đi mất. Uraraka thấy thế cũng bùn hiu chào tạm biệt…
Thoáng qua thôi, đông đủ lớp 1-A giờ đã chia cắt, lần gặp nhau kế tiếp, chính là một tuần lễ sau. Hitomi cúi đầu nhìn Momo, mắt đối mắt với cô bé, nhẹ nhàng nói:
“Cố gắng lên nhé, đừng để bị tụt lại quá xa so với người khác đấy!”
“Mình biết…Hitomi…!”
“Rồi…Ngoan, có phải không gặp mặt nhau nữa đâu…!”
Hitomi hôn lên trán cô bé và vẫy tay chào Momo. Hai đứa ở hai thành phố cách nhau khá xa, nên có lẽ chỉ có thể thông tin bằng điện thoại mà thôi.
[Bây giờ thì…Good Luck, Lớp 1-A!]
…
Thành phố Nazu!
Hitomi cầm tấm bản đồ trên tay, xoay vòng vèo mấy lần, mới xác định nơi mình cần đến.
Bắt dân mù đường đi dò đường ở một nơi lạ lẫm…Ha ha…Nếu là một người khác thì Hitomi thấy nó đụng là chuyện tiếu lâm, nhưng xảy ra trên người mình thì trò đùa này không vui chút nào.
May mắn là nơi cậu thực tập khá nổi tiếng, rốt cuộc loanh quanh mười lăm phút tự lực cánh sinh không thành công, Hitomi đành phải bỏ tiền một thành xót ruột để bắt taxi đi đến văn phòng Edge Shot.
Giống như những anh hùng đứng top khác, văn phòng làm việc của Edge Shot là một tòa cao ốc, có đến năm tầng. Toàn bộ tòa nhà phần lớn là các khu luyện tập, chỉ có số nhỏ phòng ngủ nghỉ, đều dành cho những thực tập viên, cộng sự và kể cả chính Edge Shot.
Ping pong!
Edge Shot đang dặn dò cấp dưới của mình, nghe tiếng chuông ngoài lập tức nói, “Mời vào…”
“Hửm…( 0,0)!”
“Em đến đây để xin thực tập…!”
“Ồ…Em là…Kizari –kun đúng không?!”
“Dạ vâng!”
Edge Shot mỉm cười nói, “Tốt lắm, anh rất vui khi em chọn nơi này làm chỗ để thực tập khóa anh hùng…Shinrin Kamui đã có nhắc về em với anh mấy bữa trước…!”
“Hả…Shinrin Kamui…!?” –Hitomi có chút ngớ ra, vội hỏi, “anh ấy không phải là dân mới sao, thế nào lại…?”
“Thế nào lại ở đây hả…Ha ha…Bởi vì cậu ta vốn là đàn em của anh mà…!”
“Đàn em... (o.o)!?”
Không chỉ Hitomi, mà mấy thanh niên cộng sự trẻ bên cạnh cũng trố mắt ra nhìn, Edge Shot nhận thấy mình nói lố, vội ho khụ khụ nói, “Đúng hơn là Shinrin Kamui thuộc về đoàn đội của anh. Em biết mỗi anh hùng có quyền lập đội với những người khác, miễn là họ đồng ý…”
“Ồ…!” –Hitomi gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Được rồi…Bàn chuyện như vậy là đủ, để anh giới thiệu em với mọi người một chút…”
Edge Shot chỉ vào từng thành viên và đọc danh tự lần lượt, “Đây là Kanta, tóc vàng là Jiran, mặc áo ca rô là Jayce…”
Anh chỉ sang Hitomi cười nói:
“Không biết mọi người đã biết về cậu bé này chưa…Đây là Kizari –kun, đến từ khoa Anh Hùng của U.A, đồng thời là người đã đứng đầu hội thao U.A vừa mới tổ chức tuần trước...”
“Bọn em biết chớ…!”
“Đúng rồi…Vụ ở Vincom Park…Cậu ấy cũng đã lên Tivi đó!”
Jiran mặt hâm mộ nói, “Trở thành đặc cảnh viên, chua choa…Trước giờ không ai biết đến vụ này đó! Em làm tụi anh ghen tị muốn chết đấy Kizari!”
“Hơ…Mấy anh quá lời…!”
“Jiran, chuyện ấy không nói đùa được đâu (`・ω・´)!” –Edge Shot nghiêm mặt lại quở trách, “Em phải biết là thương vong thống kê cùng với thiệt hại tài sản lớn đến mức nào không…Chưa kể có đến ba anh hùng suýt nữa mất mạng…Shinrin Kamui –san chính là nhờ có Kizari –kun đây mới may mắn thoát nạn, không thì chưa hẳn cậu ta có thể còn tiếp tục làm việc…”
“Edge Shot –san, thật sự thì em vẫn không thể ngăn cản lũ tội phạm đó gây án được…
(-.-)!”
“Không, Kizari –kun…Việc đó nằm ngoài tầm với của em…Dẫu cho là All Might vào tình huống đấy cũng không thể làm gì khác hơn được…Cái anh muốn nói ở đây, chính là tinh thần anh hùng của em…Em có sức mạnh và tiềm lực phát triển vô hạn, nội tâm em luôn hướng về chính nghĩa và bảo vệ mọi người…Đó mới là một anh hùng thực sự…”
“Nhiều người thời nay, chỉ chăm chú vào danh tiếng cùng tiền tài, lại quên đi mất điều cơ bản nhất của một anh hùng là gì, thật đáng buồn! Hồi bằng tuổi em, gặp mấy vụ như vậy, đừng nói là đánh nhau, liền giúp đỡ thôi cũng chưa chắc anh dám làm, nhất là đối mặt với mấy tên giết người như ngóe kia…!” –Edge Shot nói tới đây, bất chợt rùng mình như thể nhớ tới thứ gì đáng sợ lắm.
“Hiện tại tạm thời anh sẽ sắp xếp một căn phòng cho em ở nhé…Đợi anh xong xuôi công việc bên này, đến chiều, chúng ta sẽ đi tuần tra quanh khu vực…”