Siêu Việt Tài Chính

Chương 1010: Còn lại hai người



So sánh với nhau không khó nhận ra hai sự khác biệt tương phản không đồng bộ. Việc Thiếu Kiệt làm đã nói rõ chỉ cần làm việc dưới sự quản lý của hắn cho dù anh có làm công việc đó như thế nào Thiếu Kiệt sẽ không quan tâm mà chỉ nhìn vào thứ anh làm được.

Mã Hóa Đằng nhìn Doanh Doanh chằm chằm. Bởi hắn vừa nhận ra cảm giác của phụ nữ thật sự tốt hơn cánh đàn ông như hắn nhiều lắm. Vì thái độ của Doanh Doanh đã cho hắn câu trả lời cần thiết.

Chỉ cần hắn không làm việc gì tổn hại đển lợi ích cần thiết mà Thiếu Kiệt muốn có thì những thứ mà hắn đạt được sẽ nhiều hơn bất cứ người nào khác.

Tôi noi ngài Mã cũng đừng lo lắng qua đi. Nếu như cậu ta muốn đối phó với ngài thì sẽ đối phó lâu rồi. Thế nên ngài cứ yên tâm đi với thực lực phơi bày như thế tôi không nghĩ rằng cậu ta tốn qua nhiều thời gian cho chúng ta đâu. Nên ngài nên chấp nhận sự thật đi.

Doanh Doanh chỉ mỉm cười nói ra lý luận của mình khiên cho Mã Hóa Đằng khá giật mình bởi hắn thấy được Doanh Doanh rất tin vào thực lực của Thiếu Kiệt và hoàn toàn không lo lắng đến những thế lực khác.

Trong khi đó lĩnh vực mà Thiếu Kiệt nói ra sẽ đụng chạm đến lợi ích rất nhiều người. Điều này chả khác nào với những gì được nhìn thấy và chứng kiến phong cách làm việc của người thiếu niên kia Doanh Doanh cô tin rằng không có gì làm khó được cậu ta.

Cô không thấy cậu ta qua tự tin sao. Điều này rất nguy hiểm ở một bố cục bình thường nó sẽ không là gì. Nhưng nên nhớ chúng ta không chỉ có một mình còn rất nhiều thế lực khác.

Cậu ta tự tin tôi thấy hoàn toàn không hề sai biệt lắm. Đối với một người có khả năng thì đây chỉ là một bề nổi. Ngài không nhìn nhận nó bởi vì ngài chưa thật sự tin rằng mình phải làm việc trước một thiếu niên mà thôi.

Khác với Mã Hóa Đằng Doanh Doanh cô có ý nghĩ riêng của mình. Mặc dù vẫn mang trên mình thân phận thư ký riêng nhưng cô vẫn có thể đưa ra ý kiến của mình một cách khách quan nhất dựa theo cảm tính và trực giác của một người phụ nữ.

Cô cho rằng điều này tốt?

Mã Hóa Đằng không hiểu cho lắm về ý nghĩ mơ hồ của Doanh Doanh. Vì bản thân mình bị gò bó trong cái nhìn của vòng xoáy nên hắn không nhận ra được sự thay đổi của việc bản thân mình làm việc cho một thiếu niên. Trong khi đó trước giờ hắn như là một vị hoàng đế của tencent mọi quyết định của hắn hoàn toàn dựa vào chính mình mà không phải thông qua một người nào.

tốt chứ. Trước đây đôi khi chúng ta phải giải trình với cái đám người kia về những gì phát triển của Tencent hay là quyết định của ngài trong mỗi thời điểm thực hiện nhằm vào mục đích gì. Giờ thì mấy người kia không màng tới nữa mà chỉ cần cậu nhóc kia đứng ra cậu ta thấy được thì mọi thứ sẽ được. Quân đội, Thương chính, Tư pháp. Ba người mà chúng ta lo ngại nhất thì cậu ta gánh hết trên vai rồi. Ngài không thấy vậy sao. Một lời của cậu ta dường như được sự đồng ý của ba thế lực này rồi.

Mã Hóa Đằng giờ mới ngẩn người ra. Trước đây hắn kiểm soát tencent nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó. Hắn bị kiểm soát bởi ba thê lực lớn của quốc gia. Mọi thứ đều phải tuân thủ theo họ. Dù quyết định của hắn nhưng nếu không được hữu dụng sẽ bị một trong ba đại cự đầu kia bác bỏ. Còn hiện tại mọi thứ đó dường như không là vấn đề gì. Khi chính ba người đại diện của các thế lực này đều có mối quan hệ với cậu thiếu niên kia. Nhất là cậu ta còn một thân phận khác là người nối nghiệp của quân giới.

Cô nói cũng đúng. Đã có ba người kia hậu thuẫn cậu ta muốn đí ngang qua nơi nào cũng được không cần nhất thiết phải đánh chủ ý đến chúng ta. Bất cứ công ty nào nếu được ba cây cổ thụ kia chống đỡ sau lưng. Bóng mát đó sẽ trải rộng mà không cần phải giống như chúng ta.

Thế nên ngài nghĩ ngơi một chút đi. Những thứ cậu ta đã giải quyết chúng ta không tiện đưa ra lời bình. Nhưng lại có thể để cho ba giời cự đầu hợp tác bình đẵng thì cậu ta phải có quân bải nắm được điểm yếu của họ. Việc chúng ta làm chỉ là phóng ttay làm theo kế hoạch của cậu ấy thôi.

Để cho Mã Hóa Đằng nhận ra được sự khác nhau giữa trước đây và hiện tại. Điều này không hề khó. Đối với Doanh Doanh đây cũng như những buổi nói chuyện lấy ý kiến cấp dưới của Cô và Mã Hóa Đằng như bao lần khác mà thôi.

Hậu trường cứng, có thế lực, có tiếng nói thì nhất định sẽ có sự tự tin cần thiết. Đã như thế tôi cũng nên quên đi một chút việc không vui của chính mình. Dù sao để chấp nhận ông chủ mình là một đối tượng thiếu niên tôi cần phải tiếp nhận dần mới được.

Tôi đi chuẩn bị một vài thứ đây. Cậu ấy cũng vừa mới rời khỏi phòng tiệc đến nơi nghỉ ngơi của mình rồi. Ngài cũng nên như thế.

Doanh Doanh lúc này bước ra khỏi cửa để lại một câu nói trước khi hoàn toàn rời đi chỉ còn một mình Mã Hóa Đằng. Ngồi đó với tâm trạng suy tư một lúc rồi mới nói.

Doanh Doanh quả thật có suy nghĩ không sai biệt lắm. Nếu đã làm việc cho một người cường đại đủ sức chống đỡ. Lại không ra mặt thì những thứ còn lại mình cần quan tâm đến việc gì nữa chứ.

suy nghĩ thông suốt về vấn đề của mình Mã Hóa Đằng phó mặc cho mọi thứ. Kể cả những thức ăn của Doanh Doanh đem tới hắn. Nằm xuống cái giường của mình hiện tại Mã Hóa Đằng hắn mới thật sự thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.

Khác với tâm trạng thoải mái sau một cuộc chiến của những thành viên Vô Ảnh. Một người chạy trong bóng tối. Trên người không ít vết thương. Con người ướt sũng bởi nước mưa và máu dính trên người. ngồi dựa vào một góc tường đổ nát. Đem chiếc điện thoại trong túi mình ra với cái màn hình tắt ngúm hắn bực tức ném mạnh vào bức tường gần đó.

Tức thật chưa biết rõ đám người kia là người nào. Chưa bao giờ nhục như vầy. Mẹ mệt quá chỉ muốn ngủ một giấc. Thù này nhất định ông đây sẽ báo.

Hắn ngồi đó vốn còn đang bực tức nhưng giữa chừng lại nghe tiếng bước chân vang lên từ phía xa. Liền lo lắng, trong đầu hắn vẫn cho rằng hiện tại phía sau mình vẫn có người đuổi theo.

Mẹ nó ông mày hết sức rồi có tới thì một mạng đổi một mạng vậy.

Đang đưa tay chống xuống đất. Mặt đất cát và đất đá không nguyên vẹn. Bàn tay hắn dùng hết sức mình tay vịn vào bờ tường bị đổ nát nhìn về phía có tiếng bước chân. Bàn tay dưới đất cô bắt lấy một viên gạch cầm trên tay.

Cái hắn có thể sử dụng hiện tại chỉ có thể là món vũ khí huyền thoại này. Không thể nhận ra được đây là một người lính đã trải qua chiến trường lại phải cầm viên gạch lên để kháng cự lại với sự sống và cái chết.

Hắn dựa lưng vào góc tường. Cố gắng ẩn núp để đánh bất ngờ người đang chạy lại chỗ mình. Trong màn đêm tiếng bước chân chạy cùng với âm thanh của nước bắn lên từ những bước chân chạm xuống vang lên.

hơi thở của hắn chậm rãi dần cho đến khí tiếng bước chân đó thật sát bên cạnh. Một bóng đen cúi người theo một quán tính chạy thẳng về phía trước.

Đem viên gạch trong tay cầm thật chắc khi bóng đen của người đó vừa vượt qua hắn liền vung tay lên thật cao đập xuống cái bóng đen kía. Một âm thanh vang lên báo cho hắn một việc hắn đã đánh trúng cái người kia.

Á

Nhìn người kia bị đánh gục xuống lúc này hắn cũng thấy có gì đó không đúng. Khi bộ trang phục của người bị đánh không khác gì hắn. Thậm chí có thể nó là nát hơn. bên trên áo cũng không ít máu và những vết thương từ bốn phía. Những đoạn vải được xé ra cầm máu ở những nơi có vết thương hở.

Là mày ê đừng chết chứ! chỉ là một viên gạch thôi mà con lại tao với mày. Mày đi luôn tao biết về ăn nói sao?

Thấy được đồng đội của chính mình nằm một đống trong vũng nước người này ngay lập tức đỡ hắn dậy lay thật mạnh bất chấp việc trên người tên kia đang có những vết thương chồng chéo.

Hắn bây giờ không hiểu sao mình lại có thể rơi vào tình trạng này. Bởi không cần đối phương đánh người nhà với người nhà tự hại lẫn nhau thế này. Nếu có người khác biết được việc này hắn thật sự mất mặt.

Tao chưa chết nhưng mày lay một hồi sẽ chết thật buôn ra coi.

m thanh yếu ớt của tên bị đập một phát từ đằng sau vang lên trong khi đó mắt hắn vẫn không mở lên được vì quá mệt mỏi. khi bị đánh hắn đã tự nói rằng lần này xem như kết thúc.

Nhưng đến khi nghe được âm thanh giọng nói của kẻ đánh mình hắn càng điên máu. Phần vì bị thương, phần thể lực tiêu hao khi chạy trốn trong mưa. Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc tập kết tại một địa điểm định sẵn mà họ đã đưa ra khi có chuyện. Giờ lại bị chính đồng đội mình ngay gần nơi tập kết đập cho một cái trời giáng.

Mẹ mày sống là tốt rồi! Thật chưa trận nào gặp phải như trận này. Một chết hai sống tao làm được nhưng bị động như thế này lần đầu tiên tao thấy. Bọn nó vừa không phải quân đội lại vừa không phải lính đánh thuê. Trang bị lại thuộc đội đặc nhiệm cơ động. Mày nói xem báo cáo thế nào đây.

Ngồi xuống dựa lưng vào bờ tường đổ nát hắn nói ra suy nghĩ của mình khi đối đầu mới một tổ chức không thuộc những gì hắn đã nhìn nhận. Vì hắn không nghĩ rằng sẽ có một tổ chức nào đó sử dụng những người như thế này. việc pha trộn định hình giữa các thế lực hoàn toàn không giống với những thế lực mà hắn và Huyết Long đã đối mặt.

tên còn lại năm ra đất nhìn lên bầu trời đen với những giọt mưa vẫn còn rơi xuống trong mắt hắn chỉ khẻ lắc đầu thở dài ngao ngán nói.

Tao không biết như thế nào. Nhưng việc đối mặt với đoàn trưởng ra sao mới là vấn đề tao mới lo lắng thật sự của hắn trong lúc này bởi toàn bộ đội viên của Huyết Long đi cùng chỉ còn lại ở đây hai người sống sót với thương tích đầy mình. Mày nghĩ xem đoàn trưởng sẽ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.