Mọi người của nhóm Thiếu Kiệt trở lại với buổi trò chuyện vui vẻ của chính mình trong phòng, không để ý đến nhóm người của Phùng Kiếm Nhất bỏ đi bên ngoài. Lúc này bên trong phòng cười nói vui vẻ cho đến khi gần cuối tiệc chỉ còn lại vài người thân thiết Lâm Vũ mới nói với Thiếu Kiệt.
- Em thấy cái tên đó thế nào cũng không chịu an phận, trước sau gì hắn cũng kiếm chuyện nữa cho xem. Tính ra thì hắn cũng chỉ lớn hơn bọn mình một lớp mà lần này Anh Kiệt lại tham gia nhóm học sinh giỏi văn trong trường, trước sau gì cũng chạm mặt.
- Chuyện này thế nào cũng xảy ra, bọn nó ghét bọn mình từ cái đợt bọn mình hạ bệ bọn người Từ Phong rồi. Mà anh Kiệt nè cái lớp giỏi văn để đi thi đó có gì hay không mà sao trường phải lập nên cái nhóm đó thế. Em thấy năm nào cũng có cuộc thi viết Thư UPU mà chả biết nó là cái gì.
Thiếu Kiệt cũng không biết nhóm người Phùng Kiếm Nhất tại sao lại ghét bọn họ, nhưng hắn không phải con mèo để người khác có thể thích làm gì thì làm.
- Bọn người Phùng Kiếm Nhất vừa rồi tại sao lại ghét nhóm mình thế, theo tao thấy nó đâu có liên quan gì tới Từ Phong đâu?
- Anh không biết thôi bọn nó giáo viên chủ nhiệm trước kia là Từ Phong, mà anh cũng biết rồi Từ Phong đâu phải mặc hàng gì tốt, giáo dục ra bọn toàn mắt cao hơn đỉnh đầu. Tuy tụi nó học giỏi thật nhưng nghe nói không bao giờ chơi với những học sinh khác, tụi nó chỉ kết nạp người cùng hội mà quy tắc ra sao thì không biết.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng hiểu tại sao hắn bị ghét rồi, ai cũng vậy thôi giáo viên chủ nhiệm mình dạy luôn là nhất, giờ bị bọn người Thiếu Kiệt làm cho phải thay đổi, nhưng tính tình những người này được Từ Phong rèn đúc ra từ khi mới vào trường giờ có thay đổi thì chắc chắn không thể nào thay đổi nhanh được.
- Kệ đi dù sao bọn mình cũng không phải dễ chọc đến để xem bọn người đó làm gì? dù sao trong trường học vẫn hạn chế nhiều thứ, còn bên ngoài thì chưa biết được hết đâu.
- Theo mình thấy những người đó cũng khá phức tạp. Nghe nói Nhã Oanh cũng từng được mời vào nhóm đó, nhưng bạn ấy không vào bởi nhóm người đó khá rắc rối. Mà chuyện này dù sao cũng qua rồi mọi người cứ làm tốt việc học của mình chắc không sao còn nhóm người kia thì chắc chỉ có mình với Thiếu Kiệt gặp thôi.
Ngọc Nhi lúc này nghe mọi người với Thiếu Kiệt nói như thế, cô cũng đưa ra ý kiến của mình về nhóm người Phùng Kiếm Nhất. Dù sao Ngọc Nhi vẫn nằm trong nhóm tham gia vào lớp học sinh giỏi văn của trường.
- Ừ Nhỉ nhóm mình cũng có ba người trong lớp học sinh giỏi văn mà, danh sách hình như có anh Kiệt, Ngọc Nhi với Nhã Oanh nữa. Vậy chứ nhóm mình cũng đâu thua kém gì ai đâu. Thêm vào đó nhóm mình cũng được Ngọc Nhi với Nhã Oanh kèm trong việc học dạo gần đây thành tích kiểm tra cũng tiến bộ rõ rệt nếu mà để cho anh Kiệt kèm nữa không biết ra sao nhỉ.
- Thôi đi tao không dám hứa nhưng mà khi nào rảnh thì tao sẽ thử. Chứ hiện tại còn khác nhiều việc chưa biết được. Thôi cũng không còn sớm mọi người giải tán, không mấy đại ca đại tỷ ở nhà lại mò lên trường nữa chết nữa.
Nhóm người Thiếu Kiệt thanh toán toàn bộ lũ lượt kéo nhau ra về còn người quản lý thì thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn cũng không biết những người này với người thanh niên vừa rồi xích mích như thế nào nhưng nếu cứ ở quán lâu không khéo lại có chuyện.
Mọi Người rời đi ai về nhà nấy, Thiếu Kiệt thì đạp chiếc xe của mình chở Ngọc Nhi về nhà. Hai người tuy không ai nói với nhau lời nào, thông qua cuộc nói chuyện hôm nay, Thiếu Kiệt cũng hiểu thêm một phần về Ngọc Nhi.
Vừa về Thiếu Kiệt thấy mẹ mình đang đứng trước cửa hầm hầm hắn thấy trong lòng có điều gì đó bất an. Nên đi lại hỏi Hoàng Lâm Nhu.
- Ủa mẹ làm gì đứng trước của như vậy thế?
- Thiếu Kiệt con đi học giờ này mới về đó hả? có biết cô giáo tới nhà từ lúc nào rồi hay không?
Thiếu Kiệt cũng giật mình, Hoàng Lâm Nhu nói thế làm cho hắn hoan mang, Dù gì hôm nay hắn mới đi học lại, cũng đâu có quậy phá điều gì, không lẽ vì hắn đi học lại chưa gì giáo viên chủ nhiệm tới nhà.
- ủa con nhớ con đâu có làm gì nên tội mà phải giáo viên đến nha? cô giáo có nhầm gì rồi chứ làm sao tự nhiên lại tới nhà mình?
- Con còn nói, cô giáo Lâm thấy con nghĩ nhiều nên sắp xếp thời gian công việc để làm bổ túc kiến thức những ngày mà con nghĩ học, mà làm gì giờ này mới về, đi học về không về nhà luôn lại đi chơi à.
Thiếu Kiệt nhìn Hoàng Lâm Nhu cũng cười cười nói.
- Chiều đi học về con rũ mọi người đi ăn uống một chút dù gì họ cũng chép bài dùm con cả hơn nữa tháng này, không khao anh em một bửa thấy có gì đó không được.
- Giờ thì đi vào nhà dùm tôi ông tướng cô giáo Lâm tới đợi nãy giờ rồi.
Thiếu Kiệt đành phải dắt theo chiếc xe đạp của mình vào nhà phía sau Hoàng Lâm Nhu.
- Cô Lâm thằng nhóc Thiếu Kiệt giờ này nó mới về cô thông cảm cho nó nhé. Các bạn rủ ở lại ăn mừng chút nên nó về trể.
- Chào cô!
Mai Uyển Lâm lúc này đợi Thiếu Kiệt cũng đã lâu như thấy hắn cũng cười cười. Dù sao học sinh có về tới nhà thật muộn đó cũng không phải là chuyện gì lạ, ở lứa tuổi Thiếu Kiệt thì chuyện đó rất bình thường, nên hắn cũng được cô xí xóa cho qua dù sao ai cũng từng trải qua một thời học sinh, Mai Uyển Lâm cũng đã từng những lúc đi học về muộn nên cũng không trách hắn làm gì.
- Ừ giờ này đi chơi mới về à!
- Vâng cô! để cô đợi lâu.
Thiếu Kiệt cũng ra vẻ hối lỗi trước Mai Uyển Lâm, dẫn sao người ta vẫn là giáo viên chủ nhiệm của hắn, mà ở lứa tuổi học sinh giáo viên chủ nhiệm đến nhà thì chỉ có hai nguyên do chính là nghĩ học không phép một thời gian dài hai là quậy phá trên trường học mời phụ huynh không được. Thiếu Kiệt nằm ngoài cả hai trường hợp trên nhưng cũng phải ngán một tý dù sao có Mai Uyển Lâm ở nhà hắn vẫn không được tự nhiên.
- Hôm nay cô tới nhà không phải nói chuyện học tập với phụ huynh em đứng có như thế. Dù sao em cũng nghĩ học khá nhiều tuy nhà trường có chấp nhận nhưng cô sợ thời gian qua bài vở em không được tốt, ảnh hưởng việc học không theo kịp bạn bè.
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng cười nói với Mai Uyển Lâm
- Cô đến dạy kèm Thiếu Kiệt tôi cũng không biết nói gì hơn, nói thật tôi hồi xưa cũng có từng đi học qua nhưng giờ kiến thức cải cách rồi nhiều thứ nữa nên tôi cũng không biết đâu mà kèm cặp thêm cho Thiếu Kiệt.
- Chị đừng nói thế dù sao bản thân Thiếu Kiệt cũng có cố gắng thành tích học không tệ, tôi cũng ngạc nhiên là Thiếu Kiệt cháu không qua lớp học thêm nào hết mà chỉ tự mình học trên trường rồi về nhà ôn tập.
Thiếu Kiệt nghe hai người nói về hắn như thế cũng không biết như thế nào, một người là mẹ hắn, thì đè hắn xuống không cho ngoi dậy, còn một người thì nâng lên cứ như vừa đấm vừa xoa là một dạng.
- Nói thật với cô là Thiếu Kiệt nó từ nhỏ đến giờ nó chưa biết đến lớp học thêm là gì, một phần là nhà trước đây không có tiền, một phần là tôi quá lo công việc trước kia nên cũng chẳng quan tâm được nhiều, cứ để nó như thế lâu lâu tôi chỉ biết nhắc nhở, chứ nhìn vào bài học của cháu nó tôi hoàn toàn không hiểu.
Thiếu Kiệt thấy hai người như thế hắn bèn nói nhỏ xin phép hai người đi thay đồ chuẩn bị tập vở để Mai Uyển Lâm bắt đầu dạy hắn. Đợi cho hắn đi rồi Mai Uyên Lâm mới nói với Hoàng Lâm Nhu
- Nếu ai mà cũng có được đứa con như chị thì tốt biết mấy. Dù rằng Thiếu Kiệt trước đây có ham chơi quậy phá, nhưng không bao giờ đi quá lố với thân phận học sinh, chưa kể đến tôi còn biết được Thiếu Kiệt giờ đây cũng đã là ông chủ nhỏ kinh doanh cửa hàng máy vi tính.
Hoàng Lâm Nhu cũng thở dài nhì Mai Uyển Lâm nói.
- Cô không biết đâu, tôi được như ngày hôm nay cũng nhờ nó. Trước đây tôi chỉ biết làm công ăn lương không nghĩ đến một ngày mình ra kinh doanh buôn bán gì, toàn là thằng nhóc vẽ đường cho tôi thôi. Tính ra cái cửa hiệu tạp hóa tôi đang kinh doanh cũng là Tiền của nó. Nên nhiều khi tôi can thiệp quá sâu vào đơi tư của nó cũng không hay lắm.
- Chị nói vậy là sai rồi Thiếu Kiệt tôi thấy nó không như những đứa trẻ khác, chuyện gì khúc mắc chị có thể hỏi nó được mà, dù sao nó cũng có suy nghĩ chính chắn hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi nhiều lắm. Chi thấy đấy ngay cả đến chiếc xe đạp cộc cạch mà Thiếu Kiệt hắn vẫn để mà chạy còn trong khi những đứa học sinh khác có lẽ là bắt phụ huynh thay đổi cho bằng được, chưa kể đến Thiếu Kiệt lại có tiền mà tôi thấy cháu có hoan phí mấy đâu. Cái nào cần dùng thì nên dùng cái nào không nên dùng thì không bao giờ phung phí tiền bạc.
Hoàng Lâm Nhu nghe được Mai Uyển Lâm nói thế cũng nhìn về chiếc xe đạp mà lâu nay bà không để ý đến, dù sao đối với bà đó cũng chỉ là một cái phương tiện, hai mẹ con tuy bây giờ đã có tiền nhưng vẫn không mua cho mình được một chiếc xe máy mới nào, Một phần cũng vì cửa hiệu tạp hóa cũng gần nhà mà Thiếu Kiệt hắn đi học trên chiếc xe đạp như thế mà vẫn chưa hề có một tiếng kêu ka nào.