Trả lời lại thành viên của mình Lưu Bảo Huân mới bất giác nhìn về phía của bàn nơi Ngô Trực ngồi. Suy nghĩ điều gì đó xong mới nói thầm với mấy người bàn mình.
- Lát nữa qua đó hướng mấy đưa tiếp viên mời rượu còn không thì nhắm thẳng người lễ tân bên ngoài vừa vào cùng Ngô Trực mà tiến hành. Để xem hắn nuốt được cái cục nợ này không.
Ngô Trực lúc nầy vẫn còn vui vẽ hắn hoàn toàn không biết rằng mình đang bị theo dõi mà chỉ chăm chú hưởng thụ cái được gọi là chăm sóc từ Tú Trinh. Những người bên bàn của Lưu Bảo Huân, lúc này mới nhìn qua khó chịu. Dù cho tâm lý đã được huấn luyện không phải ngày một ngày hai nhưng đối với những gì hành động của nhóm người bên kia họ cũng có một chút bực bội trong lòng.
- Để em qua bên đó cho. Ngồi bên này khó chịu quá!
- Thôi các chú ngồi bên này đi làm việc phải thận trọng để anh đi. mấy chú qua bên đó lại làm hư chuyện hết. Quan trọng hiện tại là không để cho đối phương biết được ý định của mình là gì. Phải biết rõ những người này là ai đối tượng như thế nào mới báo cáo lại được chứ.
Bảo Huân lúc này ngăn lại thành viên của đội mình. Rồi mới nói nhỏ vào bộ đàm.
- Đừng manh động nếu đối phương uống rượu tổ hai tiến hành gây rối. bằng cách ném ly rượu về phía anh.
- Vâng nghe rõ đội trưởng!
Tắt lấy bộ đàm và những thứ liên quan trong áo, Bảo Huân Câm lấy Ly rượu đặt trên bàn của của mình cầm theo chai rượu được nhà hàng tặng khi đi nhiều người đến. Theo dạng khuyến mãi của mình Lưu Bảo Huân mới đứng lên tiến về phía bàn Ngô Trực.
Đang trò chuyện vui vẽ một người thấy Lưu Bão Huân tiến về bàn mình mới hướng Ngô Trực nói.
- Xem ra có chuyện rồi! Đừng manh động coi đối phương làm gì.
Ngô Trực nghe thế cũng nghiêm chỉnh. Lúc này Lưu Bảo Huân đã tới bên cạnh bàn. Giả vờ như hoàn toàn ông thấy Ngô Trực mà chỉ thấy Tú Trinh ngồi bên bàn.
Đứng cùng chiều với Ngô Trực, Bảo Huân mới hướng những người trong bàn đang ngồi trước mặt Ngô Trực nói.
- Các anh cho phép em mời cô tiếp tân một ly. Nãy đi vào thấy cô ấy dễ thương nên giờ thấy ngồi chung với mấy anh ở đây nên xin phép cho em mời một ly.
Vốn những người bên phía Ngô Trực đang ngồi tỏ vẻ không hài lòng thấy rõ ai cũng thế nếu mà gái ngồi với mình mà lại được thằng đàn ông bàn khác qua mời rượu thì mặt mũi khó chịu biết chừng nào.
Những người này hoàn toàn không biết theo cử động của chiếc nhẫn trên bàn tay của Bảo Huân những khuôn mặt được ghi lại toàn bộ những người đang ngồi trước mặt ngô trực kể cả những người tiếp viên.
Vốn những việc như thế này thường xuyên xảy ra nên những người tiếp viên kia luôn chuẩn bị tâm tư của mình để tránh đi những phát sinh không cần thiết. Ngô Trực lúc này âm trầm mới lên tiếng.
- Mày định làm gì. Kiếm chuyện sao.
Bảo Huân lúc này mới giả vờ quay nhìn về hướng của Ngô Trực. Nhíu mày đăm chiêu một lúc. Bảo Huân làm ra vẻ như nhớ ra việc gì đó mới hướng Ngô Trực nói.
- Ấy.. Anh hình như là anh Trực đúng không? Phải anh Trực không? Em thấy anh quen quen gặp ở đâu rồi đấy nhỉ. À Ngọc Châu. em gặp anh ở Ngọc Châu rồi.
Lời nói sùng bái thay đổi của Bảo Huân làm cho Ngô Trực cũng đăm chiêu nhìn hắn một lúc. Không nhờ ra mình đã nhận ra mình đã gặp ở đâu nên Ngô Trực hướng Bảo Huân hỏi.
- Mày biết anh?
- Biết sao không đợt đó em đi Ngọc Châu gặp anh ở quán xyz chứ đâu anh không nhớ à. Đợt đó em đi Ngọc Châu có dịp gặp anh ở đó.
Ngô Trực nghe được đối phương nói tên cả quán bar ở Ngọc Châu nên cũng gật đầu. Đối với Ngô Trực nếu có người nào gặp hắn ở Ngọc Châu thì chỉ có thể là trong những nơi như thế này. Hầu hết những quan bar ở Ngọc Châu đều có bóng dáng của hắn nên Bảo Huân nói ra như thế cũng không khiến hắn nghi ngờ.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết được rằng những người như Bảo Huân trước khi vào nhiệm vụ đều được cung cấp hồ sơ về thói quen của mình. Tuy Ngô Trực có chút nghi ngờ nhưng cũng phải đợi thăm dò mới biết được. Ngô Trực lúc này hướng Bảo Huân hỏi thẳng.
- Vậy chú mày định qua đây làm gì? Kiếm chuyện với anh à.
- Vốn đang định qua kiếm chuyện mà anh thì thôi khỏi đi em xin lỗi em về bàn đây. Đang buồn 5 thằng đực rựa chả kiếm được em nào tối này giải khuây. Thấy bên anh nhiều như vậy người tức chứ.
Lúc này bàn của Ngô Trực những người kia cũng nghe hiểu được Bảo Huân muốn nói gì, Trong quán bar là thế một chỗ thì có gái gác tay còn một bên không kiếm được người nào đôi bên chỉ cũng gai nhau ánh mắt cũng kiếm chuyện được.
Một đám người của Bảo Huân lúc này cũng cười lớn nói.
- Con mẹ nó gái thôi mà! Mày biết khôn đấy. Anh đang ngứa tay! Thôi để tao uống với mày một ly. Rượu đó mà uống cái gì uống thì uống cái này.
Vừa nói tên này giật lấy ly rượu đang cầm của Bảo Huân rót lấy rượu đang để trên bàn đưa về hướng Bảo Huân. Ngô Trực thấy Bảo Huân không có hành động gì khác. Nên cũng yên tâm.
Bảo Huân lúc này mới cầm lấy ly Rượu cạn sạch một hơi. Hướng Ngô Trực nói.
- Vâng em về bàn mình quầy rầy mấy anh vui chơi em xin lỗi.
- Ừ về bàn đi hết rượu bọn anh chuyển chỗ khác chơi. Mấy chú theo kịp thì lát nữa theo.
Lúc này một cái cốc hướng phía gần Bảo Huân bay tới rơi ngay cạnh chân của hắn.
- “ Choang”
Già vờ tức giận Bảo Huân hướng phía cái ly vừa ném đến hô to.
- Má nó thằng nào! Mẹ muốn chết hả?
Một âm thanh từ phía xa vang lên hướng về cái bàn của Ngô Trực nói.
- Con mẹ nó tưởng có một thằng đứng ra làm chuyện. Ai ngờ cũng là bọn nhát gan. Thì thôi để tao làm việc giúp cho.
Bảo Huân lúc này cũng đứng ra nếu chú ý một chú sẽ thấy một cái nháy mắt của hắn đối với những người đối phường đang nói. Một chai rượu lúc này được người kia chụp lấy trên bàn ném về phía Bảo Huân. Nhanh chóng né tránh chai rượu qua để cố tình cho chai rượu trúng phải những người đang ngồi trên bàn Ngô Trực.
Những dòng rượu bắn ra tung tóe văn lên những người ngồi đối diện với Ngô Trực. Lúc này Bảo Huân cũng giả vờ xông lên. Bên phía bàn của anh ta ngồi những người kia cũng lục đục kéo đến.
Những người ngồi cùng với Ngô Trực bực tức lao lên. Ngô Trực hắn hoàn toàn không nghĩ rằng diễn biến nhanh chóng chuyển hướng như thế. Các nữ tiếp viên cũng tháo chạy toán loạn. Không khí quán bar ồn ảo bổng chốc trở nên hổn loạn.
Trực tiếp đánh nhau hiện tại là nhóm của Ngô Trực,còn những người của Bảo Huân hầu như chỉ là diễn với nhau Chỉ những thành viên đánh nhau cùng với bọn người của Ngô Trực lúc này mới thực sự đúng nghĩa là thăm dò thực lực đối phương.
Thấy không ngăn được Ngô Trực cũng ngồi xuống một chỗ nhìn trận chiến đang diễn ra. Hắn hầu như được những người kia bao bọc lại thành một vòng bảo vệ. Vốn có nhiều nghi ngờ nhưng giờ đây thấy những người bên phía Bảo Huân đánh nhau cũng không phải là chuyên nghiệp hầu như là loạn thành từng chỗ. chụp lấy được cái nào là ném cái đó Ngô Trực cũng lắc đầu.
Vì hắn ngồi đối diện với những người của mình. Nên hầu như trên người hắn hiện tại không dính lấy một giọt rượu nào. Mà hơn nữa là cảm giác rất thư thái như không có chuyện gì xảy ra. Còn cầm lấy một bao thuốc trên bàn rút ra một điếu thuốc lấy bật lửa mồi điều thuốc rít vào một hơi thả ra khỏi trăng dày đặc trong không khí và ánh đèn mờ ảo. Lúc này hắn mới hằn giọng một tiếng nói lớn.
- Giải quyết lẹ đi rồi đi! Mẹ nó mất hứng.
Lời của hắn vừa phát ra những người trong nhóm đã ngồi cùng bắt đầu cũng mạnh tay không như lúc đầu nữa. Nhóm người của Bảo Huân cũng đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rút lui bởi nếu càng dây dưa những người bên ngoài và bảo vệ sẽ xông vào càng thêm rắc rối.
Những người kia nhận được ám hiệu của Bảo Huân cũng cố gắng tránh né chụp lấy các vật dụng như gạc tàn lon bia ném về phía của nhóm người Ngô Trực.
Một người trong nhóm của tổ hai của Bảo Huân hô lớn để cảnh báo mọi người tổ mình.
- Chạy!
Nghe như khá hèn nhát như thời điểm này không ai nói ai đều lần lượt thay nhau thoát khỏi vòng vây ném các vật dụng bàn ghế cản đường lại nhóm người của Ngô Trực. Hành động của tổ hai làm cho mấy người bên Ngô Trực tức điên người đuổi theo. Bảo Huân cũng chạy theo ra khỏi hành lang vờ như đuổi theo nhóm người đó. Nhưng thật chất là để kéo chân lại những người bên Ngô Trực.
Bởi hành lang cách âm khá hẹp chỉ cần một người chạy trước cầm theo một cái ghế chụp được hoặc một vật gì đó lớn một chút sẽ gây cản trở. Bảo Huân cũng thế hắn kéo lê cái ghế đuổi theo ra hỏi hành lang còn dùng sức ném cái ghế hướng về một người chạy ở ngoài.
Hành động của hắn không làm cho người khác nghi ngờ bởi hoàn cảnh đó việc làm của Bảo Huân rất tự nhiên. Đánh nhau không có hung khí gì thì những vật dụng chụp được đều trở thành vũ khí.
Bây giờ nhìn thấy nhóm người kia tản ra chạy tứ phía. Nhóm Người của Ngô Trực một người lên tiếng mắng.
- Mẹ nó bọn này! Chạy nhanh thật! Má thiệt không có đồ chơi tức thật!
Ngô Trực đi từ tốn phía sau lúc này mới hằng giọng một cái nói,
- Thôi đi chỗ khác. Ở đây lát nữa bọn cảnh sát tới bây giờ. Đi
Bảo Huân lúc này mới giả vờ hướng Ngô Trực nói lời xin lỗi.
- Việc này do em luyên lụy mọi người hay để chầu sau bọn em mới mấy anh xem như cảm ơn việc vừa rồi.
Một người định lên tiếng đồng ý thì Ngô Trực ngăn lại nói.
- Thôi khỏi mấy chú giải quyết ở đây đi. Bọn anh đi bàn công việc không cần phải làm phiền nữa.
Trả lời Bảo Huân một câu Ngô Trực nhìn gần đó một chút nơi những chiếc taxi đang đậu gọi một chiếc taxi bảy chỗ rời đi để lại Bảo Huân đứng đó khóe miệng nở một nụ cười.