Cám ơn đọc giả Chí Thanh đã liên hệ facebook ủng hộ mình 250k VND để đóng tiền điện cám ơn bạn nhiều.. Thank mọi người đã ủng hộ mua chương theo dõi góp thêm giúp tác có thêm thu nhập cám ơn mọi người.
Không chỉ riêng Thiếu Kiệt bận rộn hiện tại Hà Thúc cũng bận không kém. Từng mệnh lệnh âm thầm được triển khai một cách cấp tốc từ Ngọc Châu, mà đến cả Lưu Hoan đang lo việc của chính mình cũng phải bỏ.
Vội Vàng cùng Lưu Chính đến gặp Hà Thúc trong gấp gáp. Vừa vào tới nhà. Lưu Hoan đã thở dốc nói nhìn Hà Thúc.
- Lão Hà! Ông đừng chơi trò giật gân đấy nhé! Hồi nãy ông gọi tôi phải bỏ hết mọi việc chạy tới đây! Ông mà không giải thích rỏ chuyện này thì không được đâu.
- Ông đừng giả vờ thằng con ông chạy xe ngồi trên ô tô mà ông làm như chạy bộ qua thế không thấy mất mặt à. ông nghĩ tôi muốn nhìn cái bản mặt của ông lắm sao. Ngày nào mọi người cũng tập trung ở đây tôi nhìn phát ngán rồi không cần nhìn thêm đâu.
Thấy bộ dạng của Lưu Hoan, Hà Thúc đang bận bịu đưa ra những phương án để có thể sắp xếp lại mọi thứ cũng bực mình mắng. Chỉ có Lưu Chính là đứng một bên cười cười. Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Chính. Lưu Hoan cũng bảo nổi mượn gió bẻ măng đem hắn thành tấm thớt trút giận.
- Mày hay nhỉ? Ổng nói tao vậy mà mày đứng cười. Hợp mưu ăn hiếp ông già mày à! Thằng nghịch tử?
Lưu Chính tự nhiên liên lụy nên cũng chỉ biết nhìn trời ngó đất cho qua chuyện. Lưu Hoan nhìn thấy thế cũng thở một hơi ra hướng Hà Thúc nói.
- Ông nói xem chuyện gì mà ông gọi tôi gấp gáp còn nói bỏ hết những thứ đang làm. Ông biết là cái cây bonsai tôi đang tỉa cành bị ông hù dọa cắt đứt hết cả một cành không. Nói đi chuyện gì?
- Cây với cành chết một lũ đến nơi ở đó mà cây. Bọn người Lâm Gia đứng sau thao túng không biết bao nhiêu chuyện đợi đánh nhau chảy máu đầu nhảy ra hưởng lợi ở đó mà ông còn tâm tư đi chăm sóc mấy cây bonsai của ông được.
Hậm hực Hà Thúc vừa nói với Lưu Hoan vừa ngồi xuống rót cho chính mình một tách trà uống cho dịu cơn tức. Lưu Hoan với Lưu Chính lần này cũng nhìn nhau. Hai người nhìn Hà Thúc bực bội không nhẹ nên cũng âm trầm. Lưu Hoan mới nghiêm túc lại nói với Hà Thúc.
- Ông nói xem chuyện gì liên quan đến Lâm cáo già đó thế? nghiêm trọng không. Lão định cơ hội gì nữa thế?
- Thằng già đó sắp xếp bố cục từ trước đến giờ. Hắn phát hiện Ngô Kỳ có thằng nhóc Thiếu Kiệt trước cả mình. lại âm thầm đạo tạo con bé Ngọc Nhi tiếp cận Thiếu Kiệt. Ông nghĩ xem cái này liên quan không? Nghiêm trọng không hả. Nếu mà không biết điều gì đến lúc đó thua vẫn không hiểu tại sao thua nữa này.
Hai con mắt trợn trừng lên. Lưu Hoan lúc này cũng giật mình không kém. Bởi vì ông tiếp xúc Thiếu Kiệt đầu tiên cũng là người đem Thiếu Kiệt kéo về tạo thành một phương thế lực sau này. ý kiến của ông Hà Thúc mới điều tra thân thế của Thiếu Kiệt thì mới biết đó là đệ tử của mình nên gật đầu đồng ý. Giờ nhô ra chuyện sắp xếp của Lâm gia cài người ẩn bên cạnh Thiếu Kiệt thì đúng là nếu không phải ông tự gặp Thiếu Kiệt thì ông sẽ nghĩ đây là một trong những dàn xếp của Lâm cáo già.
- Đúng là tôi đặc tên không sai… cáo già thật mà. Là Hà ông làm sao biết được chuyện này. Không lẽ con bé Ngọc Nhi để lộ ra như thế thì không thể tin tưởng được.
- Sao không tin được. Ông có biết là bố mẹ con bé ai hai chết không? Cữu Hùng đấy! Mà Cữu Hùng cũng là người Lâm gia sau chuyện này Cữu Hùng chỉ bị trục xuất còn con bé Ngọc Nhi lại được đào tạo giống như Hà Vi chỉ với một mục đích thôi. Lôi kéo quan hệ với Thằng nhóc Thiếu Kiệt. Cũng may mà con bé phát hiện ra được hồ sơ của Cữu Hùng. Bắt đầu ầm thâm cách ly tổ chức. Đem người của Cao Thịnh nắm về toàn quyền sở hữu thành một thế lực cho mình. Giờ cô bé phải đừng về Thiếu Kiệt để giải quyết chuyện Lâm gia ông nghĩ đáng tin hay không?
Hà Thúc đem sơ lượt Tiểu sử của Ngọc Nhi nói ra một lần cho Lưu Hoan nghe. Vì việc này hệ trọng mà người ông tin tưởng được trong nội bộ chỉ có thể là Lưu Hoan và Lưu Chính lúc này.
- Tôi thấy như thế cũng không hẳn. Ông biết lão cáo già mọc râu đó rồi. Việc gì mà hắn không dàm làm âm hiểm. Thọc gậy bánh xe. Đánh lén đủ đường. Biết đâu lại là âm mưu của lão để mọi người nghi ngờ nội bộ lẫn nhau không chừng.
Đem suy nghĩ của mình về cá tính của tên cáo già trong miệng của mình. Lưu Hoan vẫn còn nghi ngờ về sự an bai về tin tức Ngọc nhi mà Hà Thúc mang tới.
- Không Ngọc Nhi đang cầm toàn bộ hồ sơ về những quân cờ của Lão ấy. Hiện tại ba đưa Hà Vi,Thiếu Kiêt với Nhã Oanh đã bí mật về Lưu Minh trót lọt hiện tại đang cư ngụ gần nhà của Ngọc Nhi để đối phó Ngô Trực.
- Cái Lão Hà kia ông khoái làm hồi hộp nhỉ. Đã có kết luận thi nói quách ra cho rồi còn để người khác đoán nữa. Giờ là lức nào rồi còn chơi cái trò này. Ông như thế ngày thường không nói. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà lại chơi trò này à.
Hà Thúc lúc này cũng cười cười. Bởi vì thói quen nói úp mở lần này lại cái tính đó nỗi lên mà khiến cho Lưu Hoan bực tức có cớ bắt bẻ mình. Nhưng chợt nghiêm nghị lại Hà Thúc hắn giọng lại nói.
- Tính cả chuyện này hiện tại Hà Vi với Thiếu Kiệt giữ khá nhiều tin tức. Kể cả gia đình lão Ngô với lão Lâm cáo già kia những tin tức đó đó cần phải được bảo mật an toàn. Lần này tôi định nói Lưu Chính đi Lưu Minh một chuyến trong ngày đem về đây những thứ cần thiết để còn biết mà âm thầm thanh trừng nội bộ.
- Ừ việc này cũng là cần thiết chỉ sợ nó đi làm cho tên Ngô Kỳ kìa chú ý lúc đó cũng không tiện. Chưa kể Ngô Trực lại Lưu Minh nơi đó long xa hỗn tạp. Sợ là Thiếu Kiệt bị bại lộ chỗ ẩn núp mới là điều đáng cân nhắc.
Trâm tư đưa ra ý kiến của mình về việc này với Hà Thúc. Hiện tại Lưu Minh sắp trở thành nơi minh tranh ám đấu giữa Thiếu Kiệt với Ngô Trực. Chỉ cần một sai sót nhỏ cũng làm cả ván cờ thua trong chốc lát. Mà đợi đến lúc Hà Vi về thì thời gian sẽ phải đợi thêm một vài ngày. Như thế rất có thể mọi sắp xếp bị thay đổi trong chốc lát.
- Không phải không có cách. Cách thì có đó. Nhưng mà hạn chế Lưu Chính chỉ ở lại Lưu Minh trong vòng 4 giờ thôi không được nhiều hơn. Tôi sẽ nói với Hà Vi để nó chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Chỉ cần Lưu Chính đi cầm về là được. Trong thời gian đó thì sẽ không có ai thắc mắc điều gì. Đi buổi tối như Ngô Trực..
- Ủa không phải tên Ngô Trực đó sáng nay mới tới Lưu Minh sao đi buổi tôi là sao? Không lẽ tối qua hắn đi Lưu Minh mà không phải sáng nay sao? Hắn đặt vé máy bay sáng nay mà.
Lưu Hoan nghe được Hà Thúc nhắc đến bay tối lại nói tên Ngô Trực trong khi đó ông nhớ là hôm qua hai người còn nói sáng nay Ngô Trực mới đi đến Lưu Minh. Mà giờ Hà Thúc nói bay tối nên cũng ngạc nhiên hỏi lại kỹ.
- Ừ tôi cũng mới biết hắn đế sau khi Thiếu Kiệt đến nơi Ngọc Nhi sắp xếp Tôi cũng tra vé máy bay rồi. Vé sáng nay bị hủy luôn rồi. Ông nói xem hắn không những đi Lưu Minh buổi tối còn kéo về một đám đầu trộm đuôi cướp bị truy nã đang ở Lưu Minh với quốc tịch Myanmar kìa.
Lưu Hoan lúc này cũng lắc đầu. Nếu người đối phương đem về có quốc tịch nước ngoài. Khi đồng loạt bắt họ. Chỉ cần những người này chối tội. Và không nhận đã làm là xong. Chưa kể nếu thế lực bên ngoài còn họ áp lực lên thông tin truyền thông quốc tế cũng không tốt.
- Nếu thế thì đành chịu vậy bọn nó có quốc tịch nước ngoài cũng khó lòng bắt lắm. Thôi tôi thấy cứ xem đây như là một lần Thử thách đối với thằng nhóc Thiếu Kiệt đi. Chuyện để Lưu Chính đi lấy tài liệu thì để tôi xem để nó ra mua vé máy bay trực tiếp mấy hãng hàng không là được. Chỉ cần mua sẳn vé về vào lúc buổi sáng có mặt ở Ngọc Châu là được. Thằng nhóc lần này chịu khổ đi tơi đi lui đi.
- Vâng không sao đâu bố! lần này con đi cũng không cần chuẩn bị gì nhiều. Nhưng con nghĩ nên để ý Lâm gia một chút bọn họ ở Ngọc Châu tai mắt không ít.
Lưu Chính lúc này mới nói ra sự lo lắng của mình đối với việc có Lâm gia ở bên ngoài nhìn vào những hành động của họ bên ngoài chờ thời cơ. Hà Thúc lúc này cũng gật đầu. Trước không biết có người chú ý sẽ khác chỉ một mặt Ngô gia thì có thể qua loa sẽ được nhưng còn Lâm Gia nữa thì sẽ khác.
- Mày sao ngốc vậy bố mày đâu có tệ. Mày giả người chăm sóc cây đạp xe đạp khỏi nhà thằng nào theo dõi mày. Không phải lần trước tao cũng làm sao.
Nghe bố mình nói như thế Lưu Chính cũng méo mặt người của bố hắn với ông lão chăm sóc vườn thì hao hao giống nhau còn được. Hắn cao to thế này làm sao có thể giả làm người làm vườn mà đạp xe ra khỏi nhà.
- Đừng làm khó nó. Hôm đó cứ để nó bên đây ông ở đây ngủ với tôi một ngày cũng có chết thằng tây nào đâu. Nó đi làm nhiệm vụ quan trọng thì ông phải hi sinh chứ. Không hi sinh không chiến thắng mà. Tối nay ông ôm mùng mền chiếu gối qua đây gọi mấy ông kia nữa làm một cái lửa trại. Sáng mai Lưu Chính nó có mặt ở đây chở ông về thì ai mà để ý.
- Cái Lão Hà ông thành thật chút đi ở nhà buồn nói đại đi con kiếm chuyện vẽ với. Nhưng mà được lần trước cảm thấy vẫn không đủ. Lần này làm náo động tý cho bọn người nhìn vào không nghi ngờ. Vài ngày nữa Hà Vi về nói nó ở nhà với ông lâu lâu một chút là được chứ gì.
Hà Thúc bị Lưu Hoan bắt bài nên cũng cười ngượng đúng là quân khu nhìn đông người, nhưng với Hà Thúc chỉ có một cô cháu gái là Hà Vi lâu ngày cô không về thì cũng có chút nhớ.