Siêu Việt Tài Chính

Chương 378: Đối tác làm ăn



Thiếu Kiệt đang đau đầu với buổi gặp tối này. Mọi người chỉ có Lý Bân là vẫn chăm chú dùng đồ ăn. Mọi người đang chờ xem Thiếu Kiệt sẽ đưa ra quyết định như thế nào mà nhìn hắn có vẻ khá căng thẳng. Hà Vi nhìn Thiếu Kiệt như thế cũng ngồi xuống bên cạnh hắn nói.

- Em chỉ nói với ông về việc anh có thể chiết xuất vàng và nói ông Lưu về vi rút anh đã dặn thôi. Còn số tiền kia thì em chưa nói. Vì bản thân nó là tiền anh kiếm được dù điều đó là không hợp pháp nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Vô Ảnh cần có nhưng thứ mà ở đó họ chưa có. Trước sau gì những đối thủ nước ngoài của anh mạnh hơn phải cần đến họ. Việc đầu tư vào vấn đề đó thật sự cần thiết. Tuy nhà nước cấm tàng tư quân đội riêng nhưng nếu là anh thì chắc mọi người sẽ hiểu. Trước hết cứ định danh một công ty bảo vệ riêng biệt. Sử dụng công ty đó để sở hữu quân trang cần thiết. Còn về những vấn đề khác tùy anh quyết định.

Hà Vi đã nói ra những điều như vậy Thiếu Kiệt cũng im lặng. Dù sao trước giờ hắn chưa nghĩ đến quân đội cho riêng mình. Nhưng lần này lại khác. Nếu thật sự hắn ra nước ngoài võ công không nói nhưng có những thứ sử dụng tới súng ống quân dụng thì chắc chắn hắn phải có người bảo vệ an toàn cho mình.

Thiếu Kiệt cũng khá bất ngờ tại sao Hà Vi lại chấp nhận cho hắn đào tạo quân đội theo cách chính quy. Còn ủng hộ hắn trong việc này nên mới hỏi Hà Vi.

- Phải có cái gì đó em mới quyết định như thế này đi! Chắc không phải ngẫu nhiên mà em muốn anh xây dựng quân đội cho mình đúng không?

- Em chỉ phòng ngừa thôi. Ngô Trực trước này một tay buôn bán ma túy và một trong những đầu nậu lớn trong nước từ tam giác vàng. Lần này hắn bị chết bởi anh. Hầu hết những người bắt được đều là ở vùng tam giác vàng này. Anh cũng biết nơi đó địa hình hiểm trở. Hầu như rất khó để có thể bắt gọn những người đó. Nơi này con là nơi cung cấp hơn ba phần tư thuốc phiện chưa qua sơ chế. Ngô Trực là một trong những tay đầu nậu ở đây. Anh nghĩ khi một con đường bị cắt người của hắn không thể xuất hàng hoặc đem thuốc phiện chưa qua sơ chế trở thành thành phẩm thì thế nào.

Đem phân tích của mình nói ra cho Thiếu Kiệt biết tại sao cô lại ủng hộ hắn trong vấn đề xây dựng thế lực cho mình làm cho Thiếu Kiệt mới thật sự nhận ra Ngô Trực chết cũng không phải là tốt mà là một sự bất lợi bắt đầu.

- Nhưng nếu đào tạo cơ sở quân đội thì như thế chắc chắn sẽ không được. Việc này quá nguy hiểm cho an toàn quốc gia chắc chắn sẽ không được ủng hộ.

- Ừ nhưng nếu anh là một công ty bảo vệ cấp quốc tế thì có thể thuê người của quân đội nước ngoài huấn luyện. Nhưng nơi này không thể thiếu những trang bị như ở trong nước, cái họ cần là tiền. Mà hình như giờ đây anh không thiếu tiền đi.

Thiếu Kiệt trước giờ vẫn chưa nghĩ đến chuyện này. Đúng vậy hắn hoàn toàn không nghĩ đến mà giờ đây Hà Vi đưa ra ý tưởng cho mình hắn bổng mỉm cười. Đúng cái hắn có bây giờ là Vô Ảnh và Tiền nếu cần thiết thì nhất định phải làm. Cũng phải đề phòng những chuyện khác xảy ra cho người nhà của mình.

- Em nói nếu anh đem việc này ra thương lượng với ông thì có sao không? Anh nghĩ là anh phải cần thiết suy nghĩ kỹ đến vấn đề em vừa nói rồi đấy.

- Cái đó anh không được nói là em nói. Với anh phải tự thân thuyết giản với ông của em thôi. Chắc chắn ông sẽ cho anh làm nếu thấy điều đó là cần thiết. Nhưng vấn đề là Vô Ảnh anh không được để lộ ra. Việc có trước và sau khi được ông đồng ý lại là hai chuyện khác nhau một trời một vực đấy.

Hoàng Ngân thấy tâm tình của Thiếu Kiệt cũng tốt lên mới nhìn hắn cùng với mọi người nói.

- Em bỏ thời gian đứng cả buổi để mua đồ ăn sáng mà mọi người giờ định không ăn sao? Sau nay em không bao giờ nói chuyện với mọi người nữa giờ.

- Ấy Ấy! Bọn nó không ăn đâu có nghĩa là anh không ăn đâu! Ăn chứ sao không có thực mới vực được đạo mà!

Trương Hạo nghe thế cũng vội vàng cầm đũa lên với tô phở trong tay mình hắn bắt đầu ăn. Mọi người thấy thế kể cả Thiếu Kiệt cũng lắc đầu dùng bữa của mình. Tâm tình của hắn thật sự tốt lên đôi chút.

Ngay tại Ngọc Châu lúc này. Trong tang lễ của Ngô Trực, vừa đến viếng một người khách nước ngoài. Hắn được nhà họ Ngô tiếp đón một cách trọng thể.

Người đàn ông ấy ngồi đối điện với Ngô Kỳ và Diệp Nhi được đích thân Diệp Nhi rót trà cho hắn nói.

- Làm phiền anh quá không ngờ anh lại đến đây lúc này.

- Chị đừng nói thế làm ăn với anh Trực bao nhiêu năm nay tôi đến là lễ phải có. Bố tôi mất anh Trực cũng đến thì ngày hôm nay anh ấy ra đi thì tôi cũng phải đến chia buồn cùng gia đình.

Ngô Kỳ nghe thế cũng thở dài một hơi nhìn người đàn ông trước mặt mình mới lên tiếng.

- Tôi không ngờ thằng em mình lại có mối quan hệ với anh đấy. Chúng tôi tuy biết nó làm gì nhưng hoàn toàn không nghĩ đến sau lưng nó lại là các anh.

Người đàn ông lúc này cũng gật đầu cười cười nói với Ngô Kỳ.

- Kể từ năm đó bố tôi thấy tình hình bất ổn lúc đó là anh Trực đã làm việc với chúng tôi rồi năm đó bố tôi với danh nghĩa đầu hàng nhưng thật chất là giao dịch cùng với Nhà nước thôi. Bởi thế bố tôi chỉ bị quản thúc tại Yangon mà không phải lo lắng. Và tôi cũng được lệnh điều đi một nhóm quân của chính mình.

- Như thế thì giải thích tại sao một lực lượng có thể đảo chính ngay trong tại đất nước mà người cầm đầu là bố anh tư lệnh Khun Sa lại ra đầu hàng. Trên mặt truyền thông thì chúng tôi chỉ biết đội quân Mong Tai của nhà anh có hơn mười ngàn người và có cả súng phòng không lúc bây giờ đi. Hiện tại tuy không ra mặt chắc người của anh cũng không ít hơn như thế tôi nói đúng không ngài Khun Chang.

Ngô Kỳ lúc này mới nói về những gì hắn biết đối với người được cả thế giới công nhận là trùm ma túy bật nhất thế giới Hoàng Tử Chết Khun Sa. Người được Mỹ truy nã với giá trị lên đến hai triệu đô la thời bấy giờ. Và khi hắn đầu thú được hưởng chính sách khoan hồng.

Chính phủ Hoa Kỳ từng yêu cầu Chính phủ Myanmar giao Khun Sa cho Hoa Kỳ xét xử nhưng bị từ chối dẫn độ với lý do Khun Sa là người Myanmar nên phải để cho tòa án Myanmar xét xử. Quyết định này của Myanmar là phù hợp với các quy định của luật pháp quốc tế cũng như những thông lệ về ngoại giao. Các Tòa án của Hoa Kỳ không thể có thẩm quyền vượt ra ngoài lãnh thổ của mình trong đối với các vụ án có yếu tố người nước ngoài xảy ra trên lãnh thổ nước đó, nhất là các nước có chủ quyền.

- Cũng không sai biệt lắm về cơ cấu thì tương đối giống nhau. Tôi với bố luôn muốn có một đất nước cho riêng mình. Khi đội ngũ mười ngàn người kia giải giáp quy hàng không bao lâu lại về dưới trướng của tôi. Thông qua các công việc chính quy bên ngoài của bố tôi lúc bây giờ. Còn bên trong chúng tôi vẫn là một đội quân mà những đối thủ khác phải e ngại.

Khun Chang lúc này nhìn Ngô Kỳ nói ra lý tường của hắn và bố mình. Dù cho đến cuối đời mình Khun Sa có thể chết vì bệnh nhưng ông vẫn được người khác tạc tượng ghi nhớ về một thời oanh liệt một con người với quân đội của mình trong chính một đất nước làm cho cả thế giới phải e ngại.

- Xem ra chúng tôi chỉ biết được qua thông tin truyền thông quá ít. Không ngờ rằng đội quân ấy của bố cậu lại được nối tiếp bởi chính thành viên trong gia đình. Như thế chỉ là ngoài mặt được làm im lặng bớt đi những thứ khác. Còn bên trong thì mọi thứ vẫn như cũ thôi.

Diệp Nhi lúc này mới cười cười nói với Khun Chang dù sao thì nếu như những gì hắn nói thì một đội quân mười ngàn người và đang phát triển ngầm cũng là một thế lực đáng sợ không thua kém gì một quân đội quốc gia. Bởi chỉ cần họ còn buôn bán ma túy bất cứ vũ khí nào họ cũng đều có thể mua được bằng tiền hoặc trao đổi bởi hàng hóa.

- Lần này tôi đến viếng anh Trực cũng là dịp chính thức hỏi xem gia đình có muốn tiếp tục nối lại quan hệ hay không. Vốn Anh Trực là một trong những người nắm giữ một phần ba tổng sản lượng thuốc phiện mà chúng tôi cung cấp cho nước ngoài. Hi vọng gia đình sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng.

Khun Chang lúc này mới nói ra mục đích thật sự của mình về chuyến đi viếng này của hắn. Bởi Ngô Trực có điều kiện có thể xuất hàng đi ra nước ngoài mà không phải bị những công đoạn kiểm tra gắt gao cùng với những lo lắng thất thoát hàng hóa nên Khun Chang muốn thử xem hắn có thể giữ đường dây này tiếp tục hay không. Diệp Nhi lúc này mới thở dài nói.

- Nếu vấn đề này thì có thể. Nhưng dạo gần anh cũng biết rồi đấy. Ngô Trực bị sát hại cũng bởi thì kẻ thù. Chặt đứt đường dây của cậu ấy ở một số điểm. Và nếu chỉ chuyển số lượng không thì chúng tôi cũng không có được nhiều lợi nhuận.

Khun Chang lúc này im lặng suy nghĩ điều gì đó, cầm trong tay tách trà uống một hớp rồi mới nói với Diệp Nhi.

- Được chỉ cần gia đình giữ được lượng hàng chuyển ra nước ngoài số lượng lớn là được. Còn về vấn đề kẻ thù của gia đình chúng tôi sẽ giúp. Có nhiều việc những người chúng tôi làm việc sẽ tốt hơn là những người chính trị như các vị đây. Chỉ cần bảo đảm đường dây chúng ta sau này sẽ hợp tác tốt về phần những người kia. Tôi sẽ cho người tiến hành làm việc.

- Được một lời nói đã định sau này chúng ta sẽ trở thành đối tác làm ăn lâu dài. Tôi không tin với địa vị của mình những lô hàng đó lại bị gặp trở ngại với lại. Những gì Ngô Trực làm được thì chúng tôi sẽ làm được anh cứ yên tâm.

Ngô Kỳ lúc này cũng tươi cười cam đoan với Khun Chang về những gì hắn làm được. Thông qua Diệp Nhi trước này vẫn được Ngô Trực nói về việc làm ăn bà cũng biết không ít. Việc này hầu như là nằm trong tay bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.