Ngay khi nhóm người Thiếu Kiệt trở về Phòng của mình Tú Trinh không kìm được thắc mắc về những gì Thiếu Kiệt hắn đã nói với Sully và Jeff nên lên tiếng để Thiếu Kiệt giải đáp thắc mắc của chính cô.
- Thiếu Kiệt chúng ta dường như can thiệp nhiều đến vấn để này quá không. Tại sao cậu lại làm như thế. Tôi hiểu cậu có kiến thức của chính mình tôi và mọi người không biết được những việc giúp đỡ này liệu có đúng với những gì cậu muốn hay không.
Thiếu Kiệt ngồi xuống giường ra hiệu mọi người ngồi xuống những chỗ trống, rồi mới lên tiếng đáp lại lời của Tú Trinh.
- Mọi người thấy tại sao tôi lại lo chuyện bao đồng của người khác thì cũng không có gì là lạ nhưng mọi người biết không tôi làm việc này vì bản thân mình thấy cần thiết nên làm. Sully trong lúc đó ông đã đưa ra quyết định đúng đắng về việc đáp lên dòng sông Hudson là một cách tốt hơn hết, vì việc đó ông sẽ phải gặp nhiều khó khăn ở trước mắt, ông sẽ không được cất cánh bay lại cho đến khi làm rõ hết mọi điều cần thiết. Ông còn vợ và hai cô con gái nhận nuôi, một ngôi nhà đã gần chín tháng chưa ai thuê để có tiền trang trải mọi thứ, nếu lúc chiều ông không làm theo cảm tính đưa máy bay về một trong các sân bay gần nhất, thì chúng ta sẽ không ở đây mà là nạn nhân của tai nạn máy bay đúng nghĩa.
Từng lời nói của Thiếu Kiệt được đưa ra làm mọi người trong phòng im lặng một lúc. Tú Trinh lúc này trâm ngâm thật lâu mới nhìn Thiếu Kiệt một cách suy tư, cô không biết mình hỏi điều này đúng hay không, những vì điều này khá phi lý nên cô cũng không biết nên nói điều gì với Thiếu Kiệt. Cô cũng chỉ có thế lặp lại một câu mà chính cô đã hỏi Thiếu Kiệt.
- Cậu thấy được tương lai của sự việc này phải không Thiếu Kiệt? Nếu không thì cậu sẽ chẳng đưa ra những nhắc nhớ ngay trước khi sự cố xảy ra.
Thiếu Kiệt im lặng một lúc mới trầm ngâm như làm ra quyết định của mình. Hắn bỗng nhiên gật đầu làm cho mọi người trong phòng giật mình.
- Đúng vậy! Tôi đã thấy được việc này trong giấc mơ của chính mình, có thể mọi người sẽ không tin tưởng, nhưng tôi chắc có thể mọi người đã trải qua rồi. Trên thế giới có một trải nghiệm mà khoa học gọi là déjà vu. Đó chỉ là một trong rất nhiều trải nghiệm về cảm giác ngờ ngợ lạ lùng như đang sống lại một giây phút nào đó trong quá khứ. Chắc chắn mọi người đã từng nghe nói. Nằm mơ thấy được chính mình làm một việc gì đó trong tương lai và điều đó trở thành sự thật.
Cả bốn người lúc này cũng gật đầu. Bởi việc này khá phổ thông mà đối với những gì xảy ra có người từng trải qua rồi và không chỉ một lần trong đời từng trải nghiệm cảm giác mình đang lặp lại những gì cần có trong giấc mơ.
- Việc này lâu lâu tôi cũng bị! Nhưng nó không chính xác hoàn toàn. Việc này gọi là déjà vu à?
Công Toại lúc này cũng gật đầu dường như trải qua những giấc mơ này rồi nên hắn nhìn Thiếu Kiệt xem như đã lý giải được những gì mình đã thắc mắc mà trước đây hắn từng hay hỏi.
- Ừ hâu hết hiện tượng này đều có thể xảy ra ở sau mươi đến bay mươi phần trăm số người trên thế giới. Việc hôm nay thật sự tôi đã thấy trong giấc mơ của mình. Nó không chỉ lặp lại một lần mà được lặp lại vài lần. Tôi cũng đã thấy được viễn cảnh khi Sully đưa máy bay về các sân bay sẽ xảy ra vấn đề gì. Nên tôi nói ông ta đã lựa chọn chính xác những gì hôm nay ông ta đã làm.
Bảo Huân lúc này cũng gật đầu hắn thấy việc Thiếu Kiệt giải thích cho vấn đề của mình chỉ dựa vào một giấc mơ thì không có cơ sở lắm. Nhưng Công Toại cũng đã xác nhận đã từng trải qua sự việc này rồi thì hắn càng thắc mắc hơn.
- Nhưng làm sao mà cậu chỉ dựa vào giấc mơ của mình mà lại đưa ra phán đoán như thế. Cậu không nghĩ nó sẽ sai sao?
- Có chứ! Sợ sai chứ! Nếu hôm nay cơ trưởng Sully chọn phương án trở về trạm kiểm soát thì đó là việc sai lầm. Chúng ta cũng sẽ chết hết. Nhưng ông ta lại chọn con đường an toàn. Vì thế mọi người vẫn còn ở đây.
Anh Hào nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. Bởi chỉ với những việc thông qua giấc mơ đối với anh ta việc này bỗng nhiên mơ hồ như một trò đùa. Để tin vào giấc mơ không bị trở thành nạn nhân của vụ rơi máy bay thì càng là một thứ gì đó khá phi lý.
- Cậu không thể nói chỉ dự vào giấc mơ mà xem nó là hiện thực được những thứ xảy ra trong đó đâu nói lên toàn bộ câu chuyện đã diễn ra ngày hôm nay.
- Không hẳn là như thế đối với những chuyện này đã có những người chứng thực và có thể mọi người không biết tôi đã từng tìm hiểu và biết được những câu chuyện như thế nên tôi khá tin tưởng. Việc thay đổi một cái nhìn về tương lai nhằm thay đổi nó theo ý muốn của mình được tôi đặt ra. Vì ai cũng thế muốn thay đổi một thứ gì đó dự trên những thứ mà mình được biết.
Thiếu Kiệt đem việc liên tưởng đến một sự việc mà khoa học không thể giải thích được để nhằm đưa ra những lập luận cần thiết của mình về tương lai cho mọi người trong phòng không hề nghi ngờ. Bởi bản thân ai cũng muốn thay đổi một chút gì đó trong tương lai dù nhiều hay ít nó vẫn tồn tại. Và những điều đó làm cho những thứ Thiếu Kiệt đưa ra sẽ có cơ sở hơn. Âm thanh của Thiếu Kiệt vang lên trong căn phòng một lần nữa hắn đưa ra những dẫn chứng về các bài bào mà hắn đã đọc. Bởi hắn cũng đã gặp không ít lần những hiện tượng déjà vu.
“Ngày 29/8/1893 tại Mỹ, phóng viên Samson của tờ báo “Hoàn Cầu” kết thúc công việc, nằm nghỉ trên sofa rồi ngủ luôn. 7 giờ sau tỉnh dậy, anh vẫn nhớ rõ mồn một những gì xảy ra trong giấc mơ. Anh ngồi ngay vào bàn làm việc và ghi lại tất cả: núi lửa Krakatoa phun mạnh ở gần đảo Java, dung nham và đá bùn cuốn một đám người ra biển… Samson viết xong, tiện tay ghi luôn 2 chữ “quan trọng” rồi ra về.
Hôm sau tổng biên tập đến thấy trên bàn làm việc của Samson có một bài viết, cho rằng anh đã nhận được tin tối qua, lập tức đăng ngay vào mục “tin khẩn”.Mấy chục tờ báo cũng đăng theo. Vì là tin thất thiệt nên dư luận phản đối gay gắt và Samson bị mất việc.
Tuy nhiên, chỉ mấy ngày sau đó, núi lửa Krakatoa quả nhiên hoạt động rất mạnh. Rất nhiều người thiệt mạng trong lần phun trào này. Giấc mơ đáng sợ của Samson trở thành hiện thực. Dư luận lại một lần nữa lên tiếng, nhưng đó là lời khen tờ báo Hoàn Cầu. Samson được coi là vị anh hùng của tờ báo. Chuyện ngẫu nhiên như vậy đến nay vẫn không có lời giải thích thỏa đáng.”
Mọi người lúc này đều liên tưởng đến những gì Thiếu Kiệt đã thấy được từ sự việc xảy ra trên máy bay 1549 mà họ đã đi. Việc có một dẫn chứng cơ sở có ngày tháng sẽ làm người khác hoàn toàn tin tưởng. Những việc này khó có thể nói trước là nó không xảy ra khi mà bên cạnh họ. Cả Công Toại cũng nói là có việc này thì càng làm cho dẫn chứng và những gì Thiếu Kiệt đã nói càng thêm có cơ sở.
Tú Trinh sau khi nghe được dẫn chứng của Thiếu Kiệt. Cô biết điều này chắc chắn bởi Thiếu Kiệt sẽ không đem ra một thứ mà không có thực nói với mọi người trong phòng.
- Việc này làm cậu muốn giúp vị cơ trưởng của chúng ta thoát khỏi sự điều tra không đáng có sao? Như thế thì với những gì ông ta làm tôi nghĩ có khi nào ông ta cũng đã thấy được một giấc mơ giống như cậu hay không? Hay là ông ta cũng chỉ làm theo kinh nghiệm của mình?
Nghe Tú Trinh nói điều này Thiếu Kiệt cũng trầm tư. Nhưng suy nghĩ đó được bác bỏ ngày bởi hiện tượng này chỉ xảy ra ở độ tuổi từ mười lăm đến hai bảy tuổi. Với số tuổi đã cao của mình khó có khả năng Sully sẽ mơ thấy những điều này.
- Không hẳn thế việc có những giấc mơ này chỉ tồn tại ở tuổi thanh thiếu niên ông ta không thể nào có nó, trừ khi ông ta cần phải điều trị động kinh thì sẽ có thể gặp những vấn đề này nhưng làm gì có mức độ đó. Như thế ông ta cũng đâu có thể lái máy bay.
- Vậy là cậu đang muốn thay đổi kết quả đối với NTSB về sự việc của cơ trưởng Sully sao. Như thế liệu có ổn không? có thể nó không giống như giấc mơ liệu ông ta có sai lầm nào đáng có hay không.
Bảo Huân lên tiếng đưa ra những thắc mắc của mình về việc làm thay đổi của Thiếu Kiệt có thể không giống như trong giấc mơ của hắn thì khác này giúp đỡ cho sai lầm mà cơ trưởng mắc phải.
- Không hẳn thế mọi người đều hiểu ông ta nếu làm đúng theo trạm kiểm soát thì sẽ như thế nào. Nhưng mà cho mọi người biết nếu như ông không dựa theo kinh nghiệm của mình thì tai nạn còn lớn hơn. Nên giữa anh hùng và tội đồ chỉ cách nhau bởi suy nghĩ và hành động nhất thời của một con người. Tôi tin điều tôi làm là đúng trong bất cứ trường hợp nào. Thôi chuyện này tới đây thôi. Cũng khuya rồi mọi người về nghỉ ngơi một chút đi. Vài ngày tới chúng ta sẽ ở đây cho mọi chuyện lắng lại rồi đi.
Thấy Thiếu Kiệt vẫn khăng khăng với những gì hắn định làm Bảo Huân cũng không nói nữa. Bởi vì những việc làm của Thiếu Kiệt có thể thay đổi ít nhiều dựa theo sự nhận định của cậu ta. Còn họ chỉ cần Thiếu Kiệt vẫn đi đúng con đường của mình phải đi thi họ sẽ phải hết lòng bảo vệ và giúp sức cho hắn.
Mỗi người lúc này đều nhận lấy những đồ dùng cá nhân được Tú Trinh và Bảo Huân mua đem về phòng mình. Thiếu Kiệt thì bước ra ngoài ban công của khách sạn với trời lạnh và màn đêm của một thành phố xa lạ. Anh Hào thì vào nhà tắm để thay ra bộ độ duy nhất còn lại của mình đem từ Lưu Minh theo.