Mọi người nhìn chằm chằm vào Lâm Kiệt. Hắn là bố mà chẵn biết gì về con của mình điều này làm mọi người thắc mắc hơn thế nữa một đứa con ưu tú không dựa vào sự nâng đỡ bước lên đến cấp bật như thế mà trong nhà không ai hay biết thì thật sự phải nói là thần tích.
- Lâm Kiệt ông như thế thật không được rồi. Dù cho con cái đã lớn thì ông cũng phải lâu lâu hỏi thăm nó vài thứ chứ như thế là chết thật đấy. Con ông mà giờ ông không biết được nó đang làm gì nữa thì chúng tôi làm sao đây. Nêu hôm nay không có cuộc hội họp này chẵn biết được trong nhà có một người như thế đấy.
Lâm Thanh Hải bây giờ mới lắc đâu lên tiếng nói với Lâm Kiệt. Hắn thấy việc này đúng là bất ổn. Dù bọn hắn có không ít những đưa con nhưng vẫn có chút gì đó quan tâm đến còn như Lâm Kiệt thì hoàn toàn không nghĩ đến được.
- Tôi thật sự quá bận mọi người cũng thấy đấy. Đâu phải lúc nào cũng có thời gian cho những việc như thế. Với phần con cái lớn rồi thì phải tự lo chứ tôi làm sao lo được hết mọi thứ. Mà thôi để xong hôm nay tôi về hỏi nó cái đã. Mấy người cứ yên tâm người ngoài còn lo không được chứ là con tối chắc chắn được mà.
Mọi người bây giờ mới gật đầu bỏ qua cho Lâm Kiệt. Dù sao người trong nhà vẫn dễ hơn người ngoài. Nên họ biết nếu Lâm Phong thì chắc sẽ để Lâm Kiệt đàm phán với con mình là được. Dù sao hiện tại hắn là cứu cánh tốt nhất để Lâm Dương có thể cũng cố nội lực bước lên đại tướng.
- Thôi việc này không đề cậu đến nữa. Sắp tới ổn định lại tình hình các thứ dựa theo Ngọc Nhi báo về thì chắc chắn thằng nhóc sẽ trầm lại một thời gian. Như thế cũng tốt để Ngô Nam đi Lưu Minh xem như cho Ngô gia tường rằng Thiếu Kiệt nó bi kềm hãm lại. Lúc đó mọi thứ diễn ra với chúng ta thuận lợi hơn nhiều.
Lâm Dương biết nếu nhắc đến việc của Lâm Phong nữa thì Lâm Kiệt sẽ tự ái. Nên hắn chuyển chủ đề lại với Thiếu Kiệt. Dù sao thì họ phân tích vấn đề Thiếu Kiệt là chính. Nếu Lâm Dương hắn muốn bước lên một bước nữa thì cũng cần phải có thời gian nhất định.
- Không lo lắm đến vấn đề Ngô Nam thằng này vốn chỉ bị điều đi để làm dày lý lịch cũng như mục đích chính là nhìn lấy thằng nhóc. Còn nhưng việc khác hắn hầu như không có khả năng lớn. Cái chức đó ngoài mỗi tháng thư ký báo cáo ra. Bên dưới thì đi kiểm tra các nơi hắn cũng đâu có làm gì. Trừ khi nào vấn đề liên quan quá lớn hắn mới cần có mặt thôi.
Lâm Hồng là người di chuyển để cho Ngô Nam ngồi vào cái chức trưởng phòng tài nguyên môi trường nên bà hiểu nó như thế nào. Nghe tên thì có thực quyền đấy nhưng thật sự vẫn không như mọi người thường nghĩ nó chỉ là nơi để đi kiểm tra các chỗ cần thiết để thu tiền phạt là chính. Còn nhưng thứ thật sự liên quan đến môi trường thì bản thân Ngô Nam không hề đụng tới được.
- Ừ như thế cũng được nếu sắp xếp không thay đổi thì xem như cuộc họp đầu năm nay kết thúc. Trong quá trình nếu có biến đổi gì thì chúng ta sẽ họp bàn lại sau. Giờ thì giải tán tôi đi gặp Lâm Phong để hỏi nó xem tình hình thế nào đã.
Lâm Kiệt thấy mọi người cũng không có hứng thú gì với buổi họp hôm nay nữa nên hắn quyết định lên tiếng giải táng nó. Dù sao thì việc chính của hắn là về gặp con mình xem xét tình hình thế nào mới là điều chính đáng. Ai có thể ngờ được con hắn tự phát triển mà được đến mức độ như thế. Còn hắn làm bố mà chẵn biết gì để người ngoài nói cho cũng thật mất mặt.
Bốn người còn lại gật đầu đứng lên rời khỏi phòng. Lâm Kiệt cũng bước ra rời đi. Khi cả năm người đi mất thì một người phụ nữ bước vào trong phòng thu dọn hết những tách trà trong phòng. Bà cầm cái ấm trà lên mở cái nắm ra trong cái nắm lúc này có một lớp sứ được tách là một tầng ngăn lấy ra một vật màu đen trong đó bỏ vào tui rồi mới ôm cả bộ tách trà rời khỏi phòng.
Ngay lúc này đây Lâm Huân Di cùng với Lâm Phong ở trong phòng khách của nhà mình. Cả quá trình tiếp xúc với Thiếu Kiệt ra sao Lâm Huân Di hoàn toàn kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho bố mình nghe kể cả việc cô tạo ra cái công ty Ngọc Minh và cách thức nó hoạt động.
Lâm Huân Di biết những thứ này sớm muộn gì cũng không giấu được thay vì thế cô thành thật báo cáo những gì với bố mình về những chuyện này. Có thể nó làm cho cô phải tổn hại không ít nhưng đó là các thức tốt nhất để né tránh tất cả những hệ lụy sau này.
Lâm Phong từ khi vào phòng đến nay im lặng thật lâu hắn trước giờ không nghĩ đến con mình lại làm ra những việc như thế này. thanh danh cả đời nếu chuyện này lộ ra bị hủy trong phút chốc. Mang tiếng là một điều thuốc cũng không nhận làm cảnh sát thanh liêm bị chính con gái mình hại như thế này cũng quá thảm.
Nhưng sự việc đến nước này cũng không trong tầm khống chế của hắn. Con gái thì sao bắt giữ đem điều tra thì người cha nào làm được. Lâm Huân Di cũng biết lần này bố mình giận thật. Cô im lặng ngồi một bên không dám phát ra một âm thanh nào dù những gì cô đã kể kết thúc khá lâu.
Nhìn qua Lâm Huân Di lắc đầu. Thở dài Lâm Phong thật lâu mới lên tiếng nói.
- Chuyện này có ai biết chưa? Con làm như thế này chẵn khác nào đẩy cả nhà vào chỗ không lối thoát đâu chứ.
- Việc này hiện tại chỉ có bố Ngọc Nhi với cậu nhóc kia biết. Cậu ta nắm giữ rất rõ mô hình này. Hiện tại cậu ta như muốn con hợp tác để cho Ngô Long dính vào bẫy bố cảm thấy nên hợp tác với cậu ta không hay là nên rút lui.
Lâm Huân Di biết bố mình cần suy nghĩ những điều cần thiết và việc này thì không phải một lúc vừa rồi là xong nhưng cô cũng muốn thử xem bố mình có ý kiến gì trong chuyện này. Nếu ông nói không nên chắc chắn cô sẽ có quyết định của mình dẹp tiệm đi cái công ty Ngọc Minh của mình.
- Việc này nói nguy cơ cũng có nhưng cơ hội cũng có. Hiện tại chúng ta chỉ có hai con đường phải chọn một là đi theo thằng nhóc Thiếu Kiệt. Hai là đưa cái công ty này vào tay của gia tộc. Và nếu làm đồng thời hai việc này thì lại khác. Theo bố thấy đây là cơ hội của nhà mình. Nếu trước giờ gia đình không liên hệ gì với gia đình ta. Chỉ có con được ông nội thương một chút cũng không được gì. Còn lại thì tất cả chúng ta cũng giống như những người khác. Vậy con muốn vượt long môn hay đứng tại chỗ yên bình? Bố cần biết lựa chọn của con.
Lâm Phong âm trầm một lúc mới nói ra những gì cần thiết mà hắn thấy nếu quyết định thì cần phải đưa cho con mình quyết định. Lâm Huân Di cũng bất ngờ trước những gì bố mình nói. Ông đẩy việc lựa chọn này về cô nhưng ai mà không muốn mình vượt qua long môn đây chẵn phải ước mơ của bao người. Tuy ý nghĩ là thế nhưng Lâm Huân Di cũng không ngốc. Con đường này không dễ đi nếu dễ thì chẵn phải là vượt long môn.
- Bô con nói thật không phải lúc nào cũng đơn giản con hiểu điều đó nhưng để quyết định chuyện này thật sự quá khó. Bố cũng thấy được nó nhiều rủi ro như thế nào. Việc vượt long môn thay đổi thế nào đến giờ con còn không biết mà chỉ có thể biết một khi thất bại thì chắc chắn kết quả không thể tốt hơn.
Lâm Phong gật đầu hắn bây giờ hai tay đan vào nhau đặt ngửa ra sau dùng hai tay ấy gối đầu nhìn con mình cười.
- Nếu con không biết vượt long môn sẽ được những gì thì bố sẽ nói cho con biết. Hiện tại bao năm qua con cũng thấy nhà ta không bao giờ tranh đấu trong gia tộc. Điều này chắc con cũng hiểu. Bởi có tranh đấu chúng ta cũng không đến đâu thân phận bố là thứ bảy thì chẵn bao giờ cái chức gia chủ rớt trên đầu. Đã thế thì gia đình chúng ta tranh đấu có ý nghĩa hay không thì chẵn phải đã rõ rồi sao. Nhưng hiện tại lại khác, Nếu thật sự con hợp tác với Thiếu Kiệt. Địa vị nhà mình sẽ tăng lên. Thứ hai nữa là năng lực của con được thừa nhận. Còn nếu con muốn đi trên đường nguy hiểm hơn thì có thể thanh lý toàn bộ Lâm gia để nhà ta lên nằm quyền mà không cần phải thông qua con thấy sao? Việc này có đúng là long môn con muốn không?
Trong việc từ tốn nói ra những gì cần thiết cho cả quá trình Lâm Phong để cho Lâm Huân Di biết được việc này sẽ đưa cả nhà vốn trước giờ ẩn dật không có tiếng nói gì trong gia tộc này một bước lên đỉnh cao của quyền lực mà không ai lay chuyển được.
Lâm Huân Di bây giờ ngẫn người ra. Những điều bố cô nói về việc tranh chức gia chủ của Lâm Kiệt đúng là không thể nào đến gia đình cô. Nhưng nếu hợp tác với Thiếu Kiệt địa vị của Lâm Phong và gia đình cô bước lên cao thật nhưng cũng không đủ lực đá động tới cái ghế đó. Trước Lâm Phong có những người cấp cao thuộc hàng lãnh đạo hơn hẳn bố cô việc này không phải giả mà để những người đó rơi đài thì không thể nào.
Giờ Lâm Phòng con nói nếu vượt Long Môn được thì nhà cô còn nắm trọn cả Lâm Gia mà không cần lo lắng đến cao tầng phía trên thì cô không thể tưởng tượng được.
- Bố việc này không đùa chứ. Thằng nhóc đó làm sao đủ lực làm những việc này? Đâu phải cứ muốn là làm được việc này không có khả năng những người kia làm sao mà chịu được dưới quyền nhà mình. Hơn nữa họ cũng đầu dễ đối phó. Chỉ cần hợp tác với thằng nhóc Thiếu Kiệt mà làm được những việc này thì không thể nào.
Lâm Huân Di bây giờ cũng cho rằng bố mình không nhận định được những gì đã diễn ra mà chỉ biến hóa theo ý nghĩ của mình. Cô buộc phải lên tiếng không chấp nhận được sự thật cần thiết với những gì mà bố mình nói. Nhưng Lâm Phong lúc này cười lớn nhìn Lâm Huân Di xem như cô vẫn còn chưa hiểu được nói một câu.
- Con lầm rồi! Nếu muốn thằng nhóc đó có thể lật cả Lâm gia nhưng hiện tại nói chưa muốn động thủ vì có con cờ như con đang tồn tại vào việc hắn cần thôi.