Siêu Việt Tài Chính

Chương 625: Cô Ta Không Dấu Dốt



Tô Thanh bây giờ mới thật sự hiểu hắn lo lắng dư thừa trong khi lo lắng những người khác mở ra những nhóm người giao hàng tự do như thế thì hắn nên tập trung phát triển công ty giữ vững tư thế của một công ty có thương hiệu hơn là lo lắng những nhóm người tự phát.

Việc Thiếu Kiệt đơn giản chỉ đưa ra hai hình thức như thế trong việc làm rủi ro của giao hàng tự do thì Tô Thanh cũng thấy được những mặt còn lại. Đơn thuần đây là việc làm nhất thời và không cố định. Rủi ro đem lại cho người giao hàng là rất lớn.

Trong đó có cả việc đem lại việc không mong muốn đối với khách hàng, Khiến cho người bán hàng phải gặp nhiều khó khăn trong kinh doanh nếu đưa hàng vào cho một người giao hàng không có tâm.

Gật đầu như hiểu rõ được mọi việc sau này phải làm như thế nào. Tô Thanh nhanh chóng lấy ra cuốn sổ tay ghi chú lại những gì hắn thấy cấp thiết nhất. Thiếu Kiệt cũng thấy được hành động này khẽ gật đầu. Trong kinh doanh chắc chắn sẽ có cạnh tranh nhưng rút ra được những gì từ cạnh tranh tốt hoặc xấu tùy theo nhìn nhận của người điều hành.

Thiếu Kiệt bây giờ mới lên tiếng nói với mọi người trong phòng.

- Nhìn chung qua các phương diện đều đã khá tốt. Việc bây giờ chỉ còn lại ở những khâu phát triển và củng cố công ty. Một công ty muốn vững mạnh quanh trọng là vấn đề đội ngũ làm việc của nó. Mọi người hay xem coi đội ngũ làm việc của công ty có thật sự hiệu quả hay chưa nếu không thật sự tốt thì phát triển hơn nữa con không thì phải tìm hiểu rõ nguyên nhân. Chưa hiệu quả ở đâu và bộ phận nào và chấn chỉnh lại nó một cách nhanh nhất có thể. Chúng ta cần thứ nhất là thương hiệu. Thứ hai là sự phát triển ổn định theo thời gian đừng chạy theo nhất thời là được.

Mọi người nghe Thiếu Kiệt nói những điều trên tuy không phải là quan trọng nhưng mà việc Thiếu Kiệt không ngừng lặp đi lại làm cho mọi người ở đây phải chú trọng lấy việc này.

Suy Nghĩ một lúc lâu Tú Trinh hiện tại cũng không có vấn đề gì cần thiết để làm vấn đề nhà hàng tiệc cưới vẫn đang xây dựng. Báo cao của cô chủ yêu là nói về tiến trình xây dựng cũng không có vấn đề nào. Hiện tại bên bộ phận khác vẫn chưa đi vào hoạt động thì Tú Trinh cũng không có báo cáo nào nhất định.

Thiếu Kiệt cầm lên bản cáo của Tú Trinh lắc đầu. Hắn thấy bản báo cáo này đúng ra là không cần thiết. Bởi việc xây dựng thuộc về của Tống Hàng lo kịp tiến độ công trình hay không.

- Tú Trinh cái này là báo cáo của chị đúng không? Em không cần bản báo cáo này. Cái em cần là sự sắp xếp của nhà hàng khi mở cửa chứ không phải là những cái này.

Tú Trinh bây giờ cũng trừng mắt nhìn hắn. Tú Trinh làm nhiệm vụ đảm nhận nhà hàng tiệc cưới bởi cô đã từng làm qua những nơi như thế này và cả những quán bar nhưng Thiếu Kiệt thấy bản báo cáo này lại thật sự không hài lòng nổi.

- Việc này! Không phải nhà hàng vẫn chưa xong sao. Cần phải làm những vấn đề này sao? Còn khoảng thời gian khá lâu trước khi bên đó công trình mới xong mà.

Trả lời lại với Thiếu Kiệt một cách hồn nhiên như việc này chưa thật sự cần thiết lời của Tú Trinh làm mọi người ngạc nhiên không kém. qua cuộc nói chuyện của Thiếu Kiệt với Tú Trinh không ít đã biết được chuyện gì đang diễn ra.

Tú Trinh vì thấy bên nhà hàng tiệc cưới chưa xong nên cũng không có sự chuẩn bị gì. Trước đây chuyện này của Nhã Kỳ những cô được đi học huấn luyện nghịệp vụ nhà hàng nên cũng không cần báo cáo.

Giờ đây Tú Trinh cũng tưởng mình không phải làm báo cáo gì hết nhưng mà đây là buổi họp đầu tiên cô với danh nghĩa là người điều hành không có báo cáo thì không ổn cho lắm nên mới viết về tiến độ công trình của bên nhà hàng. Thiếu Kiệt lắc đầu tay đưa lên trán mình xoa xoa vài cái nhìn Tú Trinh nói

- Em sợ chị rồi đó. Làm ở lĩnh vực dịch vụ bao nhiêu năm nay mà chị vẫn không hiểu được vấn đề này sao? Nhà Hàng Tiệc cười hay những nơi dịch vụ vui chơi giải trí khác không phải là có sẵn nếu nói nó có sẵn thì cần gì phải làm cứ có người tuyển vào là được. Em cần là một bố cục hướng đi cho nó. Tạo thành một dịch vụ đúng nghĩa chứ không phải là một nhà hàng đơn thuần.

Biết mình lần này làm sai việc Tú Trinh cũng có chút lúng túng. Cô trước giờ chỉ đi xin việc vào làm chưa nghĩ đến một ngày mình phải điều hành một nơi như thế này. Hơn nữa việc bắt đầu từ đâu cô cũng không nắm bắt được. Vì cô chỉ đứng ở góc độ của một nhân viên nhìn nơi mình làm việc qua mà đánh giá.

- Thiếu Kiệt thật sự thì chị chưa bắt tay vào công việc này bao giờ nếu nói để điều hành nhân viên này nọ thì chị có thể làm được nhưng mà nếu để tạo ra một hướng đi cho nhà hàng sắp mở chị chưa hiểu hết về nó.

Không ngần ngại cái gì mình không biết thì mình nói không biết Tú Trinh trả lời lại cho Thiếu Kiệt hiểu những thứ này nằm ngoài khả năng của cô. Việc để một nhà hàng tiệc cưới hoặc một nới dịch vụ ăn uống như thế nào thì cô hoàn toàn không hiểu. Đôi khi như thứ cô thấy chưa chắc đã là đúng và nếu áp dụng vào không được như ý của Thiếu Kiệt mong muốn thì phải làm lại tốn thời gian và chi phí không cần thiết.

Mà những thứ này không thể cứ nói làm là được. Cô cũng không hiểu hết tại sao phải làm như thế nếu mà càng cố làm chỉ để cho Thiếu Kiệt thấy mặc không được. Nên cứ nói là không biết cho xong.

Mọi người trong bàn lúc này không ít người bắt đầu lo cho Tú Trinh. Họ không thấy Thiếu Kiệt giận ai bao giờ những có nghĩa là hắn không giận để giao một việc cho người mà hắn thấy thích hợp. Giờ người đó lại nói với hắn là không biết làm trong một cuộc họp đầy những người. Điều này chẳng khác nào tát thẳng mặt của Thiếu Kiệt về cách nhìn người.

Thiếu Kiệt nhíu mày một tí trong long mọi người cũng dẫn lên cảm giác lo lắng bất an. Nếu nói bình đẳng là thật nhưng họ vẫn là người cấp dưới của Thiếu Kiệt nên việc lo lắng nhìn xem sắc mặt cấp trên đã tồn tại trong tiềm thức bất kể là người dân lao động hay là người đang có chức vị. Điều này đã ăn sâu vào máu của từng người.

Khi còn con nhỏ họ nhìn sắc mặt của bố mẹ để có thể biết lúc nào thích hợp để mình có được lời khen hay là được những gì mình muốn. Những lúc sắc mặt không tốt thì cũng tìm cách tránh đi để khỏi bị ăn mắng.

Trong bụng mỗi người như đánh trống khi mà Thiếu Kiệt cất tiếng nói hỏi lại Tú Trinh.

- Chị Thật sự không biết làm việc này đúng không?

Tú Trinh lưỡng lự một lúc mới gật đầu nói.

- Đúng chị trước này chưa từng làm việc này và cũng không biết bắt đầu từ đâu. Nếu như một nhà hàng đã đi vào hoạt động thì chị còn biết. Hiện tại em giao cho chị là một con số không. Chị chưa có kinh nghiệm xây dựng lên một nhà hàng quán ăn bình thường chứ đừng nói đến là nhà hàng quy mô như em đang làm.

Tú Trinh thừa hiểu được vấn đề nhà hàng tiệc cưới tiềm ẩn những gì mà cô không làm được thì cũng có chút hụt hẫng. Nhưng cô phải nói thật vì cô sợ hư chuyện không làm được những đầu tuyến đào tạo người không thể thành lập.

Trong phòng hoàn toàn im lặng khi lời nói của Tú Trinh kết thúc cũng là lúc mọi người càng thêm lo lắng. Sự im lặng đến mức có thể chỉ với những tiếng hơi thở hơi mạnh của một người cũng có thể để những người khác nghe thấy. Không khí trong phòng chùng xuống.

Thiếu Kiệt im lặng một lúc thật lâu. Hắn đặt một cánh tay chống trên bàn, bàn tay nắm lại ngón tay cái đỡ lấy khuôn mặt mình. Những ngón tay còn lại nằm trước miệng hắn suy nghĩ điều gì thì chỉ có Thiếu Kiệt hiểu rõ Mọi thứ chỉ kết thúc khi Thiếu Kiệt suy nghĩ một hồi lâu lên tiếng.

- Có lẽ nãy giờ mọi người trong phòng đang có một suy nghĩ trong đầu rằng. Chắc chắn tôi sẽ giận dữ hoặc là có thể không để cho Tú Trinh tiếp tục đảm nhiệm việc mà tôi đã giao cho cô ta đi.

Khi Thiếu Kiệt vừa nói qua lời này đều nhìn bao quát một lượt những người ngồi trên bàn. Không ít người gật đầu đồng ý. Việc thay đổi một người khi họ không biết gì là điều hoàn toàn hiển nhiên ở thời điểm này. Nhất là người đó lại nói thẳng ra trên cuộc họp trước mặt mọi người như thế này.

- Thiếu Kiệt em thấy Tú Trinh nói chắc cũng không sai đâu cô ấy chưa hiểu được việc kinh doanh cần những gì. Mà để làm những thứ này ít nhất phải có một chút hiểu về kinh doanh một ít nếu không thì em có thể bỏ bớt thời gian ra quản lý dùm anh việc này.

Ngọc Nhi ngồi im lặng bây giờ cũng gật đầu với câu nói này của Thiếu Kiệt. Bởi trước đây Tú Trinh thuộc quyền cai quản của cô. Giờ có những việc mà Tú Trinh không làm được thì Ngọc Nhi cũng phải nói vài lời cho Thiếu Kiệt thông cảm. Và cũng gợi ý nếu như Tú Trinh không làm được thì cô có thể lo giúp hắn.

- Không cần! Cái Tú Trinh mới thật sự là người anh cần. Cô ấy có đầy đủ thời gian. Mọi người ở đây đều không biết tôi suy nghĩ không phải là có nên bỏ Tú Trinh ra hay không mà tôi suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu để hướng dẫn Tú Trinh làm việc này. Bởi vì cô ta không dấu dốt.

Mọi người bất động. Bởi Thiếu Kiệt nói ra điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tú Trinh cũng ngạc nhiên nhìn Thiếu Kiệt không chớp mắt. Vì bản thân cô thấy rằng lần này chắc chắn phải chuyển về Vô Ảnh là điều chắc chắn. Nhưng ngược lại Thiếu Kiệt dù biết cô không làm được nhưng vẫn suy nghĩ cách để cho cô tiếp tục công việc này.

- Tôi biết mọi người nghĩ gì. Nhưng mọi người phải biết để chính mình thừa nhận mình không làm được chuyện đã giao rất ít. Ai cũng cố tỏ vẻ ra làm được trong khi đó thật sự không biết gì, Chỉ có Tú Trinh là can đảm nói ra điều này đối với công việc mà mình đang nắm giữ. Nếu người khác có thể sẽ im lặng và tự mày mò đi theo những con đường mà họ thấy có thể hoàn thành công việc một cách tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.