Siêu Việt Tài Chính

Chương 730: Niềm Vui Bất Ngờ



Hiểu được Thiếu Kiệt tại sao lại có được món tiền ban đầu nhóm người Hà Thúc cũng nhíu mày. Trương lão thì cười cười gật đầu hài lòng. Ông là người làm dịch vụ ông hiểu rõ những gì Thiếu Kiệt nói có cầu ắt có cung.

Đánh vào tâm lý người cần sự thoải mái và sự phục vụ tốt Thiếu Kiệt trong việc làm dịch vụ kiếm lời này đã là thành công nhất định. Trả cho dịch vụ đó là việc hắn có được thu nhập mỗi lần đi mua đồ cần thiết cho các con bạc. Vì tỏ ra hào phòng nên lúc nào phải đưa dư một ít tiền hoặc là phải trả cho Thiếu Kiệt tiền đã sử dụng dịch vụ khi hắn đã ứng tiền của mình để mua đồ cần thiết.

Nhất là Thiếu Kiệt là một thằng nhóc chỉ có bao nhiêu đó tuổi, Một người lớn dù như thế nào thì lại không muốn thiếu tiền một thằng nhóc con mà trong mắt mọi người việc đưa tiền này là việc hiển nhiên Thì Thiếu Kiệt hắn càng thành công.

- Việc con để dành tiền cũng không có ý nghĩa lớn lao gì. Con muốn khi có việc gì giống như ngày hôm đó mẹ con mình trốn đi thì số tiền con để dành được có thể giúp đỡ được một phần nào. Đây là lý do tại sao con cứ để những món tiền còn lại vào cuối ngày vào cái hộp trong tủ quần áo. Con cũng không ngờ số tiền nó ngày một nhiều lại lớn đến như vậy.

Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng chỉ im lặng. Bà hiểu được Thiếu Kiệt muốn nói đến điều gì. Việc đang đêm hôm khuya khoắt hai mẹ con họ phải bỏ nhà ra đi vì nợ nần dường như vẫn ghi dấu ấn rất sâu trong tâm trí của Thiếu Kiệt.

- Nhưng mọi chuyện qua rồi giờ thì không còn thấy cái cảnh đó nữa đâu. Việc con lấy tiền ra kinh doanh đã nói lên rằng con quyết định đúng. Dù hiện tại công ty linh kiện máy tính bên kia không đem lại nhiều doanh thu như những công ty khác. Nhưng nó là công ty đầu tiên mang mẹ con mình thoát khỏi cái cuộc sống trước đây lo lắng thiếu trước hụt sau. Việc sau này có như thế nào thì sau này tính.

Hà Thúc sau khi im lặng thật lâu mới lắc đầu nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Xem ra nhiệm vụ kia của cháu chắc sẽ không như mọi người nghĩ đâu. Cháu trải qua những chuyện như thế mà vẫn có thể như thế này thì việc kia chắc cháu đã nắm chắc một vài phần rồi đúng không.

- Cũng có thể nói vậy! Việc lần này đi làm nhiệm vụ kia thì tám mươi phần trăm là xác suất thành công khá cao. Giờ chỉ cần sắp xếp người nữa là được.

Hoàng Lâm Nhu bây giờ cũng thắc mắc việc Hà Thúc với Thiếu Kiệt đang nói có một cái nhiệm vụ gì đó mà người thực hiện lại là con bà.

- Con định làm cái gì nữa vậy? Không phải nói với mẹ là xong mấy việc kia rồi đi học đàng hoàng sao. Giờ lại định hứa lèo.

- Cái này! Tình thế bắt buộc thôi mẹ ơi! Con không đi thì ai đi nào. Mấy ông lão này kiếm người phù hợp với độ tuổi Ngô Long đủ để làm liều như con mới là lạ. Chưa biết chừng vừa gặp đám người bên kia sợ bóng sợ gió bị giết rồi. Con đi còn có chút khả năng. Với lại phù hợp với điều kiện còn có phải biết tiếng trung giao tiếp được như thế trong một lúc không kiếm ra ai khác đâu.

Hà thúc thở dài một hơi đúng là nhóm người của ông đã điều động người tìm kiếm nhân tuyển phù hợp cho chuyện này nhưng mà con số nhận lại là một số không vì điều kiện hà khắc ngôn ngữ giao tiếp phải có trong thời gian ngắn tìm được người phù hợp độ tuổi đã khó. Còn phải biết ngôn ngữ đối phương lại càng khó.

- Việc này lại còn có nguy hiểm đến mạng sống. Ông đùa với tối đấy hả Hà Thúc.

Chưa kịp cảm khái hết việc Thiếu Kiệt phải trực tiếp thực hiện cái nhiệm vụ khó khăn này. Phía sau lưng Hà Thúc bỗng nhiên nổi lên một luồng sát khí thật mạnh từ phía Hoàng Lâm Nhu lan tới.

Nhóm người Lưu Hoan với Trương lão, Trần lão cũng giật mình. Bởi vì nhìn Hoàng Lâm Nhu bộ dạng yếu đuối giống như một người bình thường nhưng lại phát ra một luồng sát khí như thế thì họ lần đầu tiên mới thấy. Nhưng chợt nhớ lại Hoàng Lâm Nhu là con gái của ai thì nhóm người họ cũng chỉ cười mếu. Nếu nói bà không giống bố mình thì họ chưa chắc đã tin tưởng lắm.

Hà Thúc lúc này cũng cười gượng nhìn Hoàng Lâm Nhu tỏ ra vui vẻ nói.

- Không sao việc này không vần đề gì xảy ra đâu không phải Thiếu Kiệt đã nói là việc này thằng nhóc nắm chắn tám mươi phần trăm sao không có vụ chết đâu.

Cố gắng đẩy chuyện này về phần Thiếu Kiệt. Hà thúc thấy mình thật sự ngốc khi đề cập đến việc này. Có ai đời nói chuyện cho người khác làm nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng trước người mẹ của họ. Như thế khác nào tự lấy đá đập chân mình việc nhẹ không làm lại đi tìm việc khó làm.

Thấy Hà thúc và nhóm người mình giả vờ cười vui vẻ Thiếu Kiệt cũng thầm mắng trong bụng.

“ Mấy lão bất tử lại đem việc này đá qua cho mình. Thật không có cách xử lý thì đứng có nói. cứ đá cái phiên phức này cho mình chẳng phải tự nhận không nắm chắc được nhiệm vụ sao. ”

Trong bụng thì nói thế nhưng Thiếu Kiệt biết nếu hắn không khuyên mẹ mình chưa chắc là bà đã tha cho nhóm người Hà Thúc. Hà Vi ở một bên nhìn mấy người Hà thúc cũng lấy tay che miệng cười. Cô hiểu rõ Thiếu Kiệt tuy là Hoàng Lâm Nhu bên ngoài hiền hậu dễ dàng bao dung với Thiếu Kiệt nhưng nếu có việc gì bá rất khắt khe điển hình như chuyện Thiếu Kiệt sợ mẹ mình là có thật.

Thiếu Kiệt bây giờ mới nhìn mẹ mình gật gật đầu nói.

- Việc này không nguy hiểm đâu mẹ chỉ là tốn thời gian hơi dài thôi. Còn việc khác thì mẹ không cần lo con tính toán cẩn thận rồi. Dù cho lão thiên có đem tính lại đi nữa thì con cũng thắng lão nên mẹ cứ yên tâm.

Lúc này sát khí trong người của Hoàng Lâm Nhu đối với nhóm người Hà Thúc mới dịu đi một chút nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu nói.

- Con nói tám mươi phần trăm có nghĩa là còn chưa chắc chắn lắm. Con chỉ làm khi việc đó thấy có hiểu quả và nắm chắc trong tay. Ít nhất thì đối với con tám mươi phần trăm là việc này người ngoài đã có thể hoàn thành tốt rồi. Nhưng nếu con đã quyết định thì con cứ làm. Còn việc học hành con tính sau đây.

Hiểu Thiếu Kiệt như thế nào nên Hoàng Lâm Nhu nói thẳng vì nếu không nắm chắc sẽ làm được Thiếu Kiệt sẽ không nói ra tỉ lệ thành công mà chỉ im lặng làm con nếu khả năng nằm ở mức độ nào đó thì hắn mới nói ra xác suất cần thiết. Nhưng điều này đã là việc người khác có thể làm tốt rồi nên Hoàng Lâm Nhu có phần yên tâm đôi chút.

- À thì cái vấn đề hai mươi phần trăm là vụ ADN của Ngô Long thôi. Nếu như có người có thể làm giả được cái giấy giám định này hoặc là con có cơ hội sử dụng tóc của thằng kia và một ít chất xúc tác cũng ra được kết quả cần thiết. Nhưng cái này thì phải xem lại như thế nào mới được.

Thiếu Kiệt nói ra vấn đề mình đang vướng mắt cho Hoang Lâm Nhu nghe. Hắn chỉ muốn để cho bà yên tâm đôi chút về việc này nên bắt buộc phải nói sự thật.

Nhóm người Hà thúc thì chỉ biết im lặng giờ việc đã giao cho Thiếu Kiệt. Hắn muốn sắp xếp như thế nào mấy người họ không thể can thiệp sợ rằng nếu như đụng vào chắc chắn dẫn đến tình huống phát sinh không cần thiết.

- Nếu như chỉ có chuyện này thì có thể mẹ giúp được. Nhưng con phải báo cho mẹ biết ngày giờ nào con lên đường và sắp xếp mọi việc như thế nào. Như thế thì mẹ mới giúp được vấn đề này.

Khá bất ngờ trước câu nói của Hoàng lâm Nhu. Thiếu Kiệt không nghĩ vấn đề hắn lo lắng nhất nếu như đám người bên kia xác minh thân phận bằng cách kiểm nghiệm gien thì hắn khó lòng thao tác được. Nay mẹ hắn lại nói có thể giải quyết việc này thì tâm lý dù không muốn thừa nhận nhưng hắn biết mẹ mình nói ra được chắc chắn làm được.

Dù muốn hỏi thêm nhiều vấn đề nữa nhưng Thiếu Kiệt thấy lúc này là hoàn toàn không có khả năng. Hiện tại có được niềm vui bất ngờ này từ mẹ hắn đã là quá đủ rồi.

- Vậy được rồi đến lúc đó con sẽ báo cho mẹ biết.

trầm mặt trong một vài phút Thiếu Kiệt mới nói ra điều này. đợi cho Thiếu Kiệt đã có câu kết luận Hoàng Lâm Nhu lúc này mới đứng lên nhìn nhóm người Hà Thúc cười một cái rồi nói với Thiếu Kiệt.

- Vậy đi! Con xem mà ngủ sớm. Mấy vị cũng vậy tôi về phòng trước đây.

Nhóm người Hà thúc lúc này đưa mắt nhìn nhau. Thiếu Kiệt cầm lấy cái chai giữ lạnh mà Hà Vi đã pha cà phê để vào đó chuẩn bị cho mình. Hắn đứng lên nhìn nhóm người Hà thúc lắc đầu nói.

- Thôi cháu đi làm việc của mình. Mọi người ngủ sớm. Ngày mai còn nhiều việc cháu không làm phiền nữa.

Hà Vi cũng đứng lên cùng với Thiếu Kiệt. Cô biết chắc ông mình sẽ còn ngồi bàn bạc với ba người Lưu Hoan, Trương lão và Trần lão nên lên tiếng xin phép đi cùng Thiếu Kiệt.

- Cháu cũng thế mọi người ngủ sớm.

Đợi cho Thiếu Kiệt và Hà Vi đi khỏi. Trần lão mới vội vàng nói nhỏ với mọi người.

- Này mấy ông có khi nào mấy cái tập tin dữ liệu kia của bố Hoàng Lâm Nhu đưa cho Thiếu Kiệt không? Tôi thấy khá nghi ngờ đấy?

- Tôi nghĩ không hẳn. Nếu là Lý Tế Minh đưa thì chắc chắn Thiếu Kiệt biết mình còn có một người Ông. Đằng này Hoàng Lâm Nhu không đề cập đến. Xem ra cô ta cũng chưa nói cho con mình. Nhưng mà việc nếu Lý Tế Minh đưa cho Thiếu Kiệt mấy cái kia thì bằng cách nào. Nếu có thì Hà Vi phải biết đằng này nó cũng không hề biết sự tồn tại của những thứ kia. Vấn đề này hơi nhức đầu đấy.

Hà thúc lắc đầu nói ra suy nghĩ trực tiếp của mình. Bởi vì ông thấy nếu từ tay của Hoàng Lâm Nhu đưa cho Thiếu Kiệt thì chắc chắn Hà Vi phải biết dù sao thời gian của Hoàng Lâm Nhu ở nhà không nhiều lắm. Qua việc nhìn thấy bà ở cửa hàng tới tối khuya cũng đã nói lên vấn đề trong đó. Có thể ông vẫn không biết những thứ kia Thiếu Kiệt từ đâu có được. Nhưng việc hiện tại là nó đã được chuyển giao cho họ mà không cần điều kiện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.