Thiếu Kiệt biết cô nàng không phục với những gì mình nói nên chỉ cười mở một tập tin trên máy vi tính của chính mình ra cho cô xem.
- Em xem đây là biểu đồ sự phát triển của Nhã Oanh và hiệu quả làm việc của cô ấy kèm những báo cáo hàng ngày mà từ khí Nhã Oanh làm việc tới giờ.
Ngọc Nhi nhìn vào biểu đồ từng cái thống kê mà Thiếu Kiệt làm ra trong máy cũng nhíu mày. Bởi vì tất cả đều cho thấy một điều. hệ thống biểu đồ này theo một chiều hướng tăng trưởng vốn có.
- Em nhìn đây là thuộc tính của em làm việc với hiệu suất. Hai cái em thấy được sự khác biệt nào không.
- Dường như biểu đồ của em chỉ là mức trung bình lại là phát triển theo chiều hướng trầm ổn nữa sao có thể như thế được. Không lý nào.
Nhìn vào biểu đồ của Thiếu Kiệt cho mình xem Ngọc Nhi cũng cảm thấy không phục dù biết vấn đề này Thiếu Kiệt sẽ không thiên vị nhưng tự mình cảm nhận lấy những gì mình làm ở cửa hàng bán linh kiện máy vi tính chỉ phát triển ở mức tầm trung như thế thì cô cũng cảm giác thất vọng về chính mình.
- Điều này là chính xác bởi vì Nhã Oanh với em hai người hoàn toàn khác. Em thì để cho mọi việc đều tốt cứ từ phát triển bình thường từng bước một. Còn Nhã Oanh thì đi ngược lại. Cô ấy thay đổi nhiều thứ trong cung cách làm việc để thu gọn lại hết cả quá trình làm việc. Để có được việc này thì Nhã Oanh phải tham khảo rất nhiều công ty buôn bán cùng mặt hàng mới làm được.
Thiếu Kiệt vừa nói vừa đem bộ phận năng lực của từng ngành hàng tối giản đi hết trong quá trình làm việc cho Ngọc Nhi xem. Dựa theo những thay đổi được ghi lại trên các thông số. Và những ghi chú nguyên nhân chính của việc này được hiển thị rõ trên từng nội dung cần thiết.
- Thật Nhã Oanh làm sao làm tới mức này. Nhân Viên bán hàng cũng được dạy thêm lĩnh vực kiểm tra các sản phẩm của khách đem đến bảo hành. Họ có chuyên môn gì đâu lại làm điều này. Nhưng mà ai lại chịu học mấy cái này?
- Em đừng xem nó như vậy nhưng mà có nhiều người lại thích thú lắm. Vấn đề không ai ngại được biết thêm nhiều điều cả. Những người này trở thành người tự đào tạo lẫn nhau vì dụ như một người bên bảo hành không biết bàn hàng nhưng thường xuyên choi chung với người bán hàng từ từ anh ta cũng biết bán hàng thôi và vấn đề kia cũng ngược lại như thế.
Ngọc Nhi thấy điều này cũng đúng nhưng mà việc cải tạo của Nhã Oanh không chỉ có những vấn đề này. Ngay cả việc thay đổi cả việc mỗi nhân viên sửa chữa đểu phải thay đổi một ngày bán hàng thì dường như không liên quan gì đến công việc của họ.
- Cái này việc không phải là việc của họ tại sao Nhã Oanh lại đưa ra cả điều này trong quy định. Còn nữa cô ấy lại bỏ nhiều thời gian cho nhân viên nghĩ ngơi giữa trưa nhiều hơn. Thậm chí để cho nhân viên có thể sử dụng máy tính trưng bày để chơi khi được nghỉ giải lao.
Thiếu Kiệt chỉ cười nhìn Ngọc Nhi đúng là các này của Nhã Oanh nhìn xem như có phần tiêu cực tổn hại thời gian làm việc nhưng đây cũng là các nghĩ của những người ở đây. Thiếu Kiệt lại thấy đây là điều hoàn toàn phù hợp. Nếu đặt ở những mười năm sau thì việc làm của Nhã Oanh không phải là xa lạ gì nhưng đặt ở những năm đầu này thì đây là một bước tiến lớn cần thiết cho ngành dịch vụ.
- Anh lại thấy không hẳn. Em thấy điều này là mất thời gian so với những doanh nghiệp cùng kinh doanh một ngành hàng như anh lại thấy nó hiệu quả. Em xem nhìn vào chỉ số doanh thu của công ty có thể cảm thấy rõ được hiệu ứng này.
Ngọc Nhi bây giờ mới so sánh vào doanh thu thì từ khi bắt đầu hình thức này những người mua hàng tăng cao lại có thêm cả việc doanh số đột biến không khác gì dựng đứng lên một cây cột mốc cao hơn cột mốc ban đầu.
- Sao vậy được? Nếu họ mất nhiều thời gian hơn trong việc nghỉ ngơi thì khách hàng họ tiếp xúc cũng không được nhiều mới đúng tại sao doanh số lại tăng đột biến hơn nữa mặt hàng lài bán ra nhiều hơn bình thường tới bảy mươi phần trăm.
- Sử dụng thử! Em biết khi mỗi nhân viên được áp dụng điều này họ mới đầu khá thích thú. Việc chia thời gian nghỉ ngơi của từng người cũng hết sức hợp lý. Họ làm sao cho mình có thể tận dụng được thời gian này lên mạng không tốn tiền lại được chơi game giải trí trong giờ làm. Nhìn vào thì đây là thiệt hại cho công ty nhưng ở khía cạnh khách hàng thì lại khác. Nếu em thấy nhân viên sử dụng máy đó chơi được loại trò chơi em đang tham gia.
Thiếu Kiệt đưa ra một ví dụ cho Ngọc Nhi suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra về hiệu ứng cần thiết mà Nhã Oanh đã tạo ra. Không quá khó để có thể suy nghĩ thấy việc trực tiếp thấy và cảm nhận được sản phẩm trưng bày từ chính người mua là một cách hết sức hiệu quả.
- Sao em không nghĩ ra việc này nhì. Tâm lý người mua là máy được nhân viên sử dụng thường là máy tốt. Nên việc để cho những nhân viên tự sử dụng máy trong lúc nghĩ giải lao sẽ tạo ra hiệu ứng cho người mua thấy được hiệu quả mà máy đem lại.
- Chính xác. Mỗi ngày người mua đều có thể thấy được những nhân viên sử dụng máy vi tinh để chơi trò chơi giải trí. Thậm chí họ sẽ muốn nhân viên cho mình sử dụng thử như thế nào. Một khi đã đụng vào máy thì tâm lý họ sẽ cảm thấy. Máy này phù hợp với mình.Bởi vì mua hàng là một cảm tính một thứ có thể họ không có nhu cầu nhưng lại thấy thích hợp cho mình. Vì đã thích nên họ sẽ mua.
Ngọc Nhi cau mày suy nghĩ một chút nhìn Thiếu Kiệt. cô chợt nhận ra rằng bấy lâu này những vật dụng mà mình mua đôi khi không nhất thiết là cô cần. Mà chỉ vì cô thích cảm giác nó phù hợp với chính mình giống như Thiếu Kiệt đã từng nói.
- Xem ra Nhã Oanh cũng không phải là quá tệ nhỉ nếu không có sự phân tích của anh em cũng không biết đâu đấy.
- Em đứng nói thế không phải như em nghĩ tất cả những thứ này đều phải tự Nhã Oang cố gắng tìm hiểu thật kỹ lưỡng mới có được. Nếu không cô ấy sẽ không làm được.Mà bỏ thời gian cho những việc như thế này cũng cần phải có sự kiên trì nỗ lực rất lớn.
Thiếu Kiệt thừa nhận nếu xét về một mức độ cố gắng và sự kiên trì của Nhã Oanh hắn thật sự không thể chê vào đâu được. Một người con gái để tìm hiểu những vấn đề công nghệ thông tin như thế này rất hiếm. Dù cho có cũng chỉ là làm cho biết.
Nhưng để được như Nhã Oanh thì cô phải hiểu từng bộ phận từng máy móc nhất định chứ không đơn thuần là đọc qua bản thông số của nhà sản xuất. Hoặc là xem những nhân viên bán hàng của mình nói gì về sản phẩm.
Phải tìm hiểu từng bước một như thế nào Nhã Oanh mới tự mình cải tổ được công ty bán linh kiện máy tính như hiện nay. Điều đó không thể nói là ngày một ngày hai được.
- Nếu nói về bộ phận của máy móc chắc có lẽ Nhã Oanh chỉ có thể thua anh trong vấn đề này thôi đây không đùa đâu. Cô ấy cố gắng là thật nhưng anh muốn sự cố gắng ấy phải được mọi người công nhận. Để làm được điều đó Nhã Oanh cần phải trải qua lần thử thách này.
Ngọc Nhi bây giờ cũng gật đầu. Bởi vì công ty máy tính vốn đã có căn cơ sẵn trong mọi thứ. Nó được tiếp nối tứ chính Thiếu Kiệt và cũng là cái nôi tạo ra tất cả những gì mà Thiếu Kiệt có như hiện này.
Dù cho công ty đó nó có được trải qua bao nhiêu người điều hành thì nó cũng được đánh một trụ cột vững chắc. Cho đến Ngọc Nhi điều hành thì cũng chỉ là đơn giản xem báo cáo thống kê các thứ là được.
Nhưng để nó phát triển trong tay Nhã Oanh thì mọi người vẫn không nghĩ tới. Và hơn hết với những công ty khác Thiếu Kiệt có thể vài ngày xem qua một lần nhưng với nó mỗi ngày Thiếu Kiệt đều theo dõi chi tiết từng ngày,
- Anh nói cũng đúng bởi vì Nhã Oanh đón nhận công ty trong tình trạng hoàn toàn tốt nên dù nó có phát triển thần tốc đi nữa cũng không ai để ý và cho điều đó là hiển nhiên. Nhưng nếu nhìn vào năng suất phát triển thật sự thì công lao của Nhã Oanh là rất lớn.
- Đúng vậy bởi vì bên công ty đó có kiếm ra tiền thật nhưng đó vẫn là ngành hàng phân phối mua đi bán lại còn với các ngành dịch vụ khác nó hoàn toàn không chạy kịp được doanh thu số lượng lớn. Nhưng như vậy là đủ cho thấy Nhã Oanh có năng lực. Và Anh muốn mọi người thấy điều này chứ không phải anh.
Ngọc Nhi bây giờ mới hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại để cho Nhã Oanh lần này đi làm thay cho Thiếu Kiệt và hơn thế nữa hắn lại rời đi trong thời điểm nhạy cảm, hắn giao toàn quyền khống chế vào tay của Nhã Oanh, một người mà mọi người vẫn cho là kinh nghiệm không nhiều.
- Ừ! Nếu Nhã Oanh đã có năng lực này thì em cũng không cần phải lo nữa. Lúc đưa cô ấy ra phi trường đi Ngọc Châu em còn có chút suy nghĩ tại sao anh lại chọn cô ấy làm việc mạo hiểm này. Nhưng nếu năng lực của Nhã Oanh đã rõ thì sợ ràng Lâm gia cũng bị thua thiệt trong tay cô ấy ít nhiều.
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ cười. Hắn để Nhã Oanh đi vì trước giờ hắn biết chỉ mỗi mình hắn hiểu được cô gái kia cô gắng để bằng hai người Ngọc Nhi và Hà Vi như thế nào. Để cô điều hành cái công ty của hàng buôn bán linh kiện để thử thách sự cố gắng của cô và đánh giá năng lực mỗi ngày là điều Thiếu Kiệt vẫn xem xét đợi cho Nhã Oanh có thể tự một mình lo được mọi thứ khi đó hắn mới thật sự an tâm.
Hiện tại thời cơ đến sự chủ quan bên kia về những gì họ đã thấy của Nhã Oanh xét về tính bố cục thì mọi thứ Nhã Oanh đang làm chỉ là điều hành cho có một cái công ty nhỏ xíu như hạt mè, Doanh thu lại không cao chỉ với mục đích để cho Nhã Oanh có công việc.