Lời Của Nhã Oanh trực tiếp thừa nhận để cho Lâm Dương hắn buộc phải sử dụng lời lẽ của mình đã chuẩn bị mà thương lương với cô ở một hoàn cảnh khác không phải nơi này.
- Ấy! Thật tình thì tôi cũng có chút liên quan trong việc này. Có một số người quen của tôi cũng dính vào việc này. Hay là tôi nói chuyện riêng với mọi người ở nơi khác được không? Nơi này có vẻ không tiện lắm.
Lâm Dương thấy mình cần phải trực tiếp đề nghị dời nơi nói chuyện nhưng hắn cũng không muốn nói chính xác rằng con mình là người đã gây ra chuyện. Dù đôi bên biết là người của đối phương làm ra việc này nhưng không ai trong nhóm của Nhã Oanh biết được người nào đã làm ra việc này nên nói giảm đi vấn đề cần thiết là điều mà Lâm Dương thấy thích hợp nhất.
- Như thế cũng được dù sao chúng tôi đến đây chỉ dự tiệc một chút rồi cũng trở về phòng của mình. Nếu ông đã có một chỗ để nói chuyện thuận tiện thì chúng tôi cũng không ngại.
Nhã Oanh nhìn về phía Lâm Dương đồng ý với ý kiến của hắn đưa ra. Dù sao thì nơi này cũng không thể nói chuyện chính thức thương lượng những việc đã xảy ra.
- Nếu thế thì mời mọi người vậy. Chí Viễn cậu tiếp Kiếm Hoa để anh ấy gặp mặt mấy người khác trong buổi tiệc nhé. Tôi với hai vị đây cần bàn chút việc sẽ trở lại sau.
Lâm Dương thấy Nhã Oanh đồng ý liền lên tiếng nói khéo với lại Chung Chí Viễn để hắn biết mà để cho Phùng Kiếm Hoa không tiếp xúc được với cuộc nói chuyện của hắn với Nhã Oanh.
- Vâng! Việc này ngài sẽ không phải lo lắng. Tôi sẽ hoàn thành những gì người ta phân phó.
Chung Chí Viễn thừa sức biết được Lâm Dương muốn ám chỉ điều gì. Nhiệm vụ của hắn là cần phải tiếp xúc với Phùng Kiếm Hoa và lấy được thông tin từ đó. Có thể thông tin này sẽ không được hữu dụng nhưng có được một chút gì đó cần thiết để hắn có thể cho Lâm Dương thấy mình còn hữu dụng.
- Được rồi! Phùng Kiếm Hoa ông ở lại đây xem dự buổi tiệc với mọi người đi có gì thì chúng ta sẽ nói sau.
Nhã Oanh cũng lên tiếng để cho Phùng Kiếm Hoa ở lại. Lâm Dương bây giờ mới đưa tay ra mời Nhã Oanh và Công Toại hướng về một lối đi đã được hắn đã chuẩn bị sẵn. Nơi có một nơi để hắn và Nhã Oanh có thể nói chuyện một cách nghiêm túc.
Cùng với Lâm Dương, Nhã Oanh và Công Toại được mời đến một phòng riêng. Nơi này có thể nói được Lâm Dương chuẩn bị khá đầy đủ. Ở giữa phòng có một cái bàn dành cho bốn đến sau người ngồi, ở hai đầu chiếc bàn đặt mỗi bên một chiến ghế.
Lâm Dương bây giờ định hướng người phục vụ trong phòng sắp xếp thêm một chiếc ghế ngồi cho Công Toại thì hắn đã lên tiếng.
- Không cần đâu. Cứ như thế này là ổn tôi đứng là được ông có chuyện gì cần bàn thì cứ nói. Ông đã chuẩn bị cả phòng riêng như thế này thì cũng không cần thiết phải cầu kỳ hơn nữa đâu.
Nhã Oanh ngồi xuống chiếc ghế đối diện đứng bên cạnh cô là Công Toại với việc xác định mình sẽ không ngồi mà đứng để xem Lâm Dương sẽ đưa ra ý kiến gì. Hắn cũng không sợ Lâm Dương làm ra vấn đề gì trong căn phòng này.
Thấy Công Toại khăn khăn đứng một bên quan sát. Lâm Dương ra hiệu để cho người phục vụ rời đi nơi này. Đợi cho cánh cửa đóng lại. Lâm Dương lúc này mới nói.
- Tôi biết hai người có những gút mắt riêng của mình hôm nay mới hai người đến để thương lượng một số chuyện không biết những việc như thế ai sẽ là người quyết định.
Nhã Oanh lúc này không nói gì cô chỉ cầm lên tách trà nghi ngút khói trong một cái ly bằng sứ của nhà hàng mà người phục vụ đã rót trà vào trước khi rời đi.
Công Toại đưa mắt nhìn về phía Nhã Oanh không nói gì. Thấy hành động của hai người như thế không quá khó để Lâm Dương nhận ra được rằng chủ sự để có thể nói chuyện bàn thảo, thì quyết định cao nhất vẫn là của cô bé trước mặt mình mà không phải thông qua công toại hướng dẫn.
Nếu như khi Lâm Dương nói xong nhưng lời kia mà Công Toại lại là người lên tiếng thì cả chuyến đi này đầu mối duy nhất lại là hắn mà không phải Nhã Oanh, nếu như thế mọi thứ Lâm Dương phải sắp xếp lại. Còn bây giờ thấy thái độ của Công Toại hắn cũng nhẹ thở phào một hơi. Mọi thứ sắp xếp sẽ không bị xáo trộn lên trong lúc không còn nhiều thời gian.
- Nếu đã như thế tôi cũng không kéo dài thời gian mọi người làm gì. Việc buổi chiều diễn ra chung quỳ chúng tôi cũng có một số người liên quan. Việc này nói ra thật hổ thẹn nhưng vì lợi ích trong đó một số người thật sự chúng tôi bỏ không được. Nếu như việc này làm lớn thì cũng không hay ho gì nên hi vọng hai người có thể suy nghĩ một chút chúng ta có thể thương lương. hóa can qua thành bạch ngọc.
Lâm Dương từ tốn nói ra suy nghĩ của mình hắn rất khéo léo khi nói hai người cũng suy nghĩ chứ không phải một mình gọi tên Nhã Oanh. Với tuổi tác của mình hắn không muốn bị chịu thiệt bởi một người nhỏ tuổi phải đánh giá ngang hàng.
- Tôi nói ông nhé Lâm Dương đi thẳng vào vấn đề đi. Nếu như mấy người ông nói liên quan vào chuyện của chúng tôi không quan trọng ông sẽ tự mình đến đây sao? Đừng đùa với tôi chứ để ông tự thân đến đây rồi mà lại vòng vo tốn thời gian như thế thì thà không gặp thì hơn.
Nhã Oanh trực tiếp không để cho Lâm Dương làm mất thời gian nữa mà trực tiếp nói thẳng để hắn đi vào vấn đề chính.
- Được! Nếu cô đã nói thế thì chúng tôi muốn cô bỏ qua chuyện này không làm đơn thưa kiện nữa. Thay vào đó chúng tôi sẽ bồi thường thiệt hại cho cô và người của mình.
Thấy mềm không được Lâm Dương cũng không muốn tỏ ra yếu thế trước Nhã Oanh hắn trực tiếp đáp lại một cách thẳng thắng rồi đợi chờ cho Nhã Oanh quyết định.
Công Toại lúc này đứng một bên chỉ nghe những lời của Lâm Dương bất giác khóe môi của hắn nở một nụ cười nhẹ tự như khinh bỉ. Trong tâm trí hắn hiện tại đang suy nghĩ một vấn đề khá thú vị
“ Đám người Lâm gia hình như bị ngu hay sao ấy nhỉ, Đã đi cầu người khác lại còn cố tỏ ra ta đây là người chiếm lý lẽ thật hết hiểu nổi.”
- Việc này cũng không phải là khó lắm. Nhưng ông nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua như thế thôi sao? Ông xem rằng tôi là con nít ba tuổi để ông nói một câu bỏ qua là sẽ bỏ qua sao? Nếu là ông xảy ra những việc như buổi chiều tôi nghĩ ông không làm trận làm thượng với đối phương thì cũng để cho đối phương không còn có thể tồn tại mới đúng. Chỉ với một lời bỏ qua ông làm như việc ấy đơn giản lắm vậy.
Nhã Oanh ngay lập tức đối đáp lại với chính Lâm Dương cô không ngại để cho Lâm Dương thấy cô dù là nữ giới nhưng cũng không thua kém một ai trong việc tính toán các thứ. Dù thế lực của Lâm gia mạnh như thế nào thì cô vẫn có được chỗ dựa cho mình. Nên chuyện Lâm gia một lời nói bỏ qua việc mạo phạm mình là không thể nào.
- Chúng tôi sẽ bồi thường! Chỉ cần cô đưa ra một cái giá có thể và trong sự cho phép của chúng tôi. Chắc chắn chúng tôi sẽ không làm phiền đến cô và những người của mình. Cô cũng nên biết chúng tôi có quyền hành là thật. Chức vị của bố cô ở Lưu Minh chúng tôi có thể thay đổi bất cứ lúc nào đừng vội lên mặt.
Lâm Dương thấy mình bị Nhã Oanh uy hiếp trắng trợn, một con bé chưa ráo máu đầu nói chuyện ngang hàng và còn đe dọa chính mình làm cho hắn không thể nào chấp nhận được. Cho dù hắn muốn giải quyết theo cách đơn giản phổ thông nhất là dùng tiền để trả cho sự im lặng và sắp xếp những thứ lộn xộn về đúng vị trí của nó.
Tâm lý của Lâm Dương nếu có thể ra tiền được thì sử dụng tiền vẫn tốt hơn là bản thân đấu giá những công ty sắp tới mà đưa cho Thiếu Kiệt. Hai cái giá so ra thì quá chênh lệch hắn cần thử trước một phương án ít tốn kém nhất.
Nhưng hắn vẫn đánh giá thấp Nhã Oanh, đã không làm thì thôi làm thì phải làm tới cùng. Đến hiện tại hắn buộc phải lấy vị trí mà bố Nhã Oanh đang có ở Lưu Minh ra để cho Nhã Oanh thấy hắn thật sự có thực lực thay đổi được một số chuyện. Dù sao gia đình cô cũng có người trong thể chế điều này có thể làm ra được.
“ Ha Ha Ha ”
- Tôi nói ông có bị thiếu suy nghĩ thì nên nói một tiếng tôi nhờ bác sĩ đến khám thậm chí còn bỏ tiền thuốc mem cho ông. Bố tôi nếu mà mất chức hoặc điều chuyển chỉ cần một tờ giấy thôi việc là xong. Thiếu Kiệt vẫn còn đang thiếu người làm việc cho cậu ấy với một câu nói ông nghĩ Thiếu Kiệt không để bố tôi làm việc được sao. Đừng giở cái giọng đó với tôi. Ông cũng nên hiểu cái gì nên nói cái gì không. Còn bồi thường mà ông đưa ra chứ, xin lỗi chúng tôi không thiếu tiền.
Công Toại ở một bên cũng thật sự bất khả kháng hắn nghe được tiếng cười của Nhã Oanh cũng muốn cười theo nhưng thật sự hắn làm không được. Hắn đây là lần đầu tiên thấy được Nhã Oanh đối đáp sắc bén như thế. Đúng là bố Nhã Oanh hiện tại làm trong thể chế nhưng chỉ cần một tiếng của Thiếu Kiệt chắc chắn ông sẽ bỏ đi ngay, chưa kể đến kéo bố Nhã Oanh vào làm bia đỡ đạn trong lúc này Lâm Dương hình như không hiểu hết được toàn cục.
Những lời của Nhã Oanh làm Lâm Dương sững sờ. Hắn bị cô bé trước mặt này kềm chế trong lời nói đến mức không kịp suy nghĩ chỉ đem những gì thuộc về cô mà nói. Hắn thật sự quên mất rằng phía sau Nhã Oanh còn một người đáng gờm hơn nhiều.
Mà để cho Bố bạn gái mình thất nghiệp thì chắc chắn sẽ không có. Thay vào đó còn tận dụng triệt để được những gì cần thiết bởi những mối quan hệ trên thể chế nếu rời đi là điều hoàn toàn có thể. Trầm mặc suy nghĩ không có được lối đi cho mình. Lâm Dương lúc này hạ giọng cam chịu nói.