Chiếc xe của Hà Thúc chạy trong đêm mưa theo tuyến đường ra sân bay. Đường xá lúc này đang phải chịu cảnh hệ thống thoát nước không tiêu thụ nổi lượng nước mưa đổ xuống. Với cái cảnh ngập như thế, dù cho nhiều lần khắc phục, bằng cách khơi thông cống rãnh mà vẫn không giải quyết được gì.
Bởi một phần do ý thức của người dân thường xuyên có rác thải ra mặt đường hè phố, dù cho có nhắc nhở vài lần nhưng đâu cũng vào đấy, chưa kể đến những người chạy xe máy trong đêm, ôm theo một túi rác của gia đình ném vội vào một trụ cột điện hoặc trên mặt đường cống thoát nước diễn ra hàng ngày.
Thiếu Kiệt ngồi trên xe nhưng vẫn suy nghĩ nhiều về những gì mẹ hắn đã nói. Bởi không vì lý do gì mà bà lại như thế, Hắn biết hắn đang đi trên một con đường khó khăn hơn hắn tưởng nhiều lắm, bởi sự thay đổi của hắn với thời gian.Con người cũng ngày càng thay đổi trước sau gì hắn cũng biết được bí mật đó của mẹ hắn đã giấu.
Xe tới sân bay trong tình trạng mưa lớn mọi chuyến bay cất cánh bị hoãn lại một số chuyến bay còn đang trên không trung chưa được hạ cánh. Thiếu Kiệt theo chân Hà Thúc đi vào hướng sân bay. Vì đi theo Hà Thúc với một phần là chuyến bay nội địa nên thủ tục và vé máy bay của Thiếu Kiệt được hoàn thành khá nhanh chóng.
Khi vào đến phòng chờ, Thiếu Kiệt đã thấy Hà Vi ở nơi đây. Có lẽ một phần tính cách của quân nhân đã tập cho cô thói quen luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng nên không thể thấy sự chậm trễ vốn thường thấy ở phái nữ.
- Cậu đến rồi à kỳ về Quân Khu mình sẽ giới thiệu cậu với mọi người. Dù sao kỳ này cậu cũng phải ở lại đó khi nào hết bão mà!
- ừ mình cũng chưa bao giờ thấy quân đội là như thế nào.
nghe hai người vui đùa về việc đi tham quan Hà Thúc cũng hằng giọng mắng.
- Hai đứa lần này là đi làm việc chứ không phải đi chơi, dù sao đợi khi nào Thiếu Kiệt nghĩ hè, lúc đó cháu muốn đưa Thiếu Kiệt đi tham quan quân khu ra sao cũng được. khi tới ngọc châu hai đứa phải về quân khu chuẩn bị tất cả mọi thứ để cùng mọi người trong việc cứu hộ cứu nạn.
Hà Vi nghe thế cũng xụ mặt xuống nói.
- Vâng cháu biết rồi!
Thiếu Kiệt không nói gì ngồi ở hàng ghế chờ, nhìn ra bên ngoài cảnh trời mưa của sân bay. Đây có lẽ lần đầu tiên, từ khi được sống lại hắn mới cảm nhận hết được sự thay đổi của vận mệnh trên người mình, hóa ra hắn tưởng đã biết được hết mọi thứ. Nhưng thật ra đó chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm.
Hà Vi ngồi xuống cạnh hắn, Thấy dáng vẻ của Thiếu Kiệt suy tư, mà cô chưa từng gặp. Nhìn Thiếu Kiệt như thế cô cũng muốn giải tỏa một phần nào đó cho hắn.
- Bạn có tâm sự gì à? Mình biết được không.
- Không chỉ là một số chuyện gia đình thôi ấy mà. Với lại mình chưa từng đi vào vùng bão bao giờ nên có chút lo lắng.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hà Vi cũng nhìn hắn cười.
- Không sao đâu chủ yếu vẫn là cẩn thận, với một ít kỹ năng đơn giản sẽ được mà. À ngoài trời cũng bớt mưa rồi kìa chắc chỉ một chút xíu nữa là đi được rồi. À mà bạn đi máy bay bao giờ chưa?
- Mình thì đi rồi lần đó có đi Hữu Nghị nên phải bay ra Ngọc Châu một chuyến. Dù sao máy bay vẫn là phương tiện giao thông an toàn nhất hiện nay mà.
Nói rồi Thiếu đứng lên đi lại nói có một bình nước miễn phí của sân bay lấy cốc giấy rót hai ly nước đem về. Một ly đưa cho Hà Vi còn hắn cầm một ly trên tay.
Lúc này Hà Thúc bước lại nói với hai người.
- Hai cháu đi cùng ông do thời gian cấp bách. Quân khu chuẩn bị sẵn máy bay rồi, không đi máy bay hàng không dịch vụ nữa mà chuyển qua bay bằng máy bay chuyên chở của quân đội. chỉ đợi bớt mưa là bay thôi.
Thiếu Kiệt mang túi xách lên cùng với Hà Vi cái hành lý kéo đi một nhân viên mặt cảnh phục của sân bay hướng dẫn mọi người đi trên một xe chuyên dụng tới một nhà chứa máy bay.
Nơi này đã có sẵn hai người phi công đang đứng trang phục chỉnh tề. Thấy Hà Thúc bước xuống xe chuyên dụng. hai người Phi công bước đến làm ra kiểu chào quân đội với Hà Thúc.
Lúc này Thiếu Kiệt thấy được một chiếc trực thăng chiến đấu. Vẻ ngoài được sơn vàng và xanh dương, bên hông thân của máy bay có một hình quốc kỳ. Đây cũng là lần đầu tiên Thiếu Kiệt được tiếp xúc với dạng máy bay trực thăng của quân đội như thế này. Nhìn Thiếu Kiệt ngơ ngác cạnh mình nhìn chiếc máy bay Hà Vi khẽ vỗ vai cậu.
- Làm gì mà cậu thừ người ra như vậy. Chưa thấy máy bay trực thăng bao giờ à?
- Chưa thấy thực tiễn bao giờ chỉ thấy trong tivi mấy kênh thời sự thôi làm gì được thấy tận mắt gần như thế này đâu.
Hà Vi lúc này mới châm chọc Thiếu Kiệt.
- Ai tội nghiệp có người nhỏ lớn giờ chưa được thấy máy bay trực thăng. mà có thấy thì cũng chỉ là hình ảnh minh họa hihi.
- Nhìn bên ngoài nó hoành tráng thật.
Một trong hai người phi công mở cửa cho Hà Thúc bước lên máy bay. Còn Hạ vi Theo sau cũng để cái vali hành lý của mình lên sàn máy bay. Thiếu Kiệt đứng đó nhìn cho đến Khi Hà Thúc gọi hắn mới giật mình bước lại gần để túi xách của mình lên một cái ghế rồi ngồi xuống.
- Chiếc này là trực thăng vận tải kiêm chiến đấu Mi-17. Kíp lái 3 người, dài hơn 18 m, đường kính rotor hơn 21 m, cao gần năm mét; trọng lượng rỗng 7.489 kg, có tải 11.100 kg, trọng lượng cất cánh tối đa 13.000 kg. Máy bay được trang bị hai động cơ Klimov TV3-117VM công suất 1.633 kW (2.190 shp) mỗi chiếc cho tốc độ tối đa 250 km trên một giờ, tầm bay chuyển sân 960 km, trần bay 6.000 m. Sức chứa 30 người hoặc 1.500 kg vũ khí dưới 6 giá treo gồm bom, rocket, súng máy gắn ngoài và tên lửa chống tăng. Ngoài chiếc này ra quốc gia cũng có mấy loại biến thể giống như chiếc này như Mi-171 và mi-172 chiếc 172 chỉ để sử dụng phục vụ khách thôi.
- Xem ra cậu rành mấy chiếc máy bay này nhiều nhỉ.
Nghe Hà Vi nói rõ thông số máy bay như thế này cũng làm cho Thiếu Kiệt Giật mình. Ai có thể nói được phải bằng cách nào để một cô bé mười sáu tuổi nhớ được các thông số một chiếc máy bay trực thăng như thế này thì cũng là điều không tưởng rồi. Hà Vi lúc này bắt đầu cao hứng
- Bạn không biết ấy chứ trong Quân khu mình sống có tận 2 chiếc như thế này. tiếp xúc hoài là mình phải biết thôi. dù sao mình cũng sống ở trong quân khu nhiều hơn bạn mà, trong đó có cả xe tăng lẫn thiết giáp chưa kể đó còn rất nhiều vũ khí bom mìn. Khi nào bạn nghĩ hè đi rồi mình vào quân khu chơi nhiều cái hay lắm.
Thiếu Kiệt lúc này cũng đổ mồ hôi. Có ai đời con gái mà lại thích mấy cái vũ khí này không trời nếu mà con trai như hắn nói ra mấy vấn đề này thì không gì là lạ còn đằng này lại là Hà Vi.
Lúc này ngoài cửa tiến vào một xe ô tô chuyên chở như vừa nãy thiếu kiệt đã ngồi nhưng lần này lại có thêm gần mười hai người bước xuống xe trong đó Thiếu Kiệt thấy được có cả Tăng Anh Hùng. Hắn mới quay lại Nhìn Hà Vi hỏi.
- ủa những người này là?
- Người của Quân Khu lần này nhận lệnh của ông về Trực chiến trong đội cứu trợ cứu nạn. Thường thì mọi năm họ đều tập trung tại quân khu hết như kỳ này ông đi Lưu Minh nên phải đem theo họ.
Thấy Tăng Anh Hùng bước lên Máy Bay hắn cũng gật đầu chào ông. Một số người còn lại làm hiệu lệnh chào theo kiểu quân đội với Hà Thúc,xong Họ cũng bước ra phía sau tìm chỗ ngồi cho mình.
Lúc Này hai người Phi Công bắt đầu đóng cửa lại tiến về buồn lái. Ha Vi mới đưa cho Thiếu Kiệt một cái chụp tai nghe nói.
- Cậu mang vào đi. Vì là máy bay trực thăng quân đội không như máy bay chuyên chở nên độ ồn rất là lớn giao tiếp qua cái này có thể dễ hơn.
Cầm chụp tai nghe tương đối to và nặng Thiếu Kiệt nhìn những người xung quanh, Thấy mọi người cũng mang lên tai nghe nên hắn đội vào. Vừa mang vào Thiếu Kiệt nghe được Hà Vi trêu đùa mình.
- Đồng Chí Hà Vi rảnh rỗi quá nên thử micro như vậy sao?
Tăng Anh Hùng cũng nghe thấy hai người đùa giỡn cũng thêm vào.
- Sau đây là kênh tám chuyện của Hà Vi, anh em nào nghe được thì nghe không nghe được yêu cầu đồng chí Hà Vi lặp lại.
Nghe Tăng Anh Hùng nói thế Hà Vi trừng mắt nhìn ông khiến Thiếu Kiệt không nhịn được cười. Bây Giờ Hà Thúc mới nhẹ giọng cất tiếng làm toàn bộ tiếng cười đùa bỗng chốc im lặng.
- Mọi người có thời gian ba giờ trước khi vào vị trí trực chiến, những ai nhận được lệnh ở đâu sau khi xuống máy bay phải tập trung công tác của mình. Lần này phải hạn chế được thương vong và Thiệt hại lớn nhất cho nhân dân. Các Đồng Chí nghe rõ chưa.?
Một tiếng đồng thanh của mọi người trong máy bay đáp lại lời Hà Thúc.
- Rõ! Thưa lãnh đạo!
Lúc này chiếc máy bay trực thăng từ từ được kéo ra khỏi nhà chứa máy bay, đến một nơi thật sự đủ rộng cho chiều của cánh quạt. Từng Tiếng khởi động của Chiếc Cánh quạt vang lên tuy đã mang vào cái chụp tai, những Thiếu Kiệt vẫn cảm nhận thấy sự chuyển động của nó.
Thông qua sự rung động của những vật xung quanh, Cứ như thế một chiếc trực thăng rời khỏi sân bay Lưu Minh khi những giọt mưa vừa mới dừng hẳn, trong bóng tối của trời đêm trên cao một ánh sáng nhỏ nhấp nháy trên máy bay để cho những người đứng bên dưới có thể thấy được.