Sau gần năm giờ bay Thiếu Kiệt hiện tại cũng khá ổn đối với việc lệch múi giờ đôi chút của quốc gia này. đứng ở sân bay Bắc Kinh nhóm người Thiếu Kiệt đang nhận lấy hành lý của mình.
Những người Trương Gia cũng như thế họ đứng ở một góc đợi nhóm người Thiếu Kiệt. Với sự trợ giúp của họ Thiếu Kiệt nhanh chóng được thông qua cửa khẩu an ninh. Đứng trước cửa sân bay Trương Dật lúc này sau khi thấy Thiếu Kiệt với người của hắn mọi thứ đã chuẩn bị xong liền nó.
- Chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu khách sạn rồi. Bây giờ chúng ta lên taxi đi tới đó cũng không bao nhiêu thời gian đâu.
Trước sự thân thiện của Trương Dật, Thiếu Kiệt chỉ lắc đầu đáp lại sự mời mọc của hắn.
- Không cần đâu giờ này cũng gần sáng rồi đi ăn cái gì đó rồi đến Tống gia luôn như thế biết đâu lại đầy đủ người cũng không cần phải gấp gáp làm gì thuê khách sạn ngoài cũng không cần thiết. Như vậy đi khi nào chúng tôi ở nơi cố định rồi sẽ gọi lại sau. Ba ngày này các vị cứ họp bàn việc hợp tác như thế nào đi.
Thiếu Kiệt gọi đến một chiếc taxi đến trước mặt mình cả hắn với Blake, Jackson lúc này mới lên xe. ba người Trương gia đứng lại ở đó nhưng không biết phải làm như thế nào nhìn nhau lắc đầu thở dài.
Thiếu Kiệt lên xe để cho taxi chạy đi một đoạn mới nói với người taxi.
- Vị đại ca đẹp trai kiếm cho cháu gần đây một cái khách sạn tốt một chút được không?
Nghe được Thiếu Kiệt lên tiếng nói dù không muốn nhưng người tài xế vẫn không nhịn được đáp lại lời hắn.
- Cậu nhóc xem ra giao tiếp của cậu không tồi nói rất chuẩn. Việc kiếm khách sạn gần đây tương đối dễ. Không cần phải lo cứ để cho tôi. Ở Bắc Kinh này tôi không nói hay chứ làm tài xế cũng được hơn năm năm đi tới đi lui đều thông thuộc đường. Bảo đảm không làm cậu thất vọng.
Blake với Jackson bây giờ như vịt nghe sấm nhìn Thiếu Kiệt đối thoại với người tài xế xem ra điệu bộ rất vui vẻ. Thiếu Kiệt hắn chỉ mỉm cười bắt chuyện với người tài xế.
- Vậy đại ca biết đường này không?
Đưa ra địa chỉ ghi trong tờ giấy cho người tài xế nhìn thấy Thiếu Kiệt dù biết trên đó ghi gì nhưng hắn mù đường ở đây muốn biết rõ nó ở đâu thì không đơn giản chút nào.
- Ô khu Triều Dương à. Không xa lắm. Bên Triều Dương với Đông Thành này gần đây phát triển nhiều lắm mấy người du lịch như cậu cũng hay đến đây. Khu đông thành nhiều danh lam thắng cảnh nên giá cả khách sạn gần đó cũng tăng theo. Cậu định thuê ở gần đó thật à?
Thiếu Kiệt bây giờ mới giật mình hắn quên mất việc này khu Triều Dương không xa Cố Cung, Thiên An Môn. Nên việc ở khu vực này cũng hầu hết là người có thân phận không kém. Chỉ riêng phần những khách sạn cần thiết thì đa số là những nơi dành cho con ông cháu cha.
- Không sao đâu anh cứ đến khu đó kiếm một cái khách sạn nào tốt một chút là được.
Thấy Thiếu Kiệt không lo ngại vấn đề giá thành. Cùng với cách nói chuyện của hắn dường như không phải dân du lịch tiết kiệm cho lắm. Blake với Jackson nãy giờ không hiểu hai người nói việc gì nhưng thấy Thiếu Kiệt không muốn nói với họ, Mà cả Thiếu Kiệt lẫn người Taxi đều nói chuyện khác vui vẻ, Hai người bây giờ cũng nghĩ đây chỉ là cuộc đối thoại của hai người bình thường.
Thiếu Kiệt nhìn người tài xế suy nghĩ điều gì đó rồi mới lên tiếng hỏi.
- Đại ca anh chạy xe như thế này cũng lâu rồi vậy cuộc sống thế nào có thể mua nhà ở bắc kinh nay chưa?
- Ô việc này thì không dấu gì cậu tôi cũng sống ở Bắc Kinh này khá lâu nhưng mua nhà được thì không dám mơ. Thân tôi còn lo chưa xong mỗi tháng ngoài tiền gửi về cho gia đình ở Quảng Đông cũng không dư được bao nhiêu. Đôi khi còn ngủ lại trên xe để có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Cuộc sống cũng không dễ dàng.
Người tài xế cũng thật tình nói với Thiếu Kiệt. Cảm giác người nước khác lại thông thuộc nói chuyện với mình cả chặng đường gần hơn ba mươi phút từ sân bay quốc tế Bắc Kinh về đề khu Triều Dương nếu cứ chạy trong ban đêm như thế này cũng rất dễ buồn ngủ. Trò chuyện như thế này vừa tỉnh táo vừa lại có thể cho thời gian trôi qua nhanh hơn. Cảm giác của người tài xế cũng không tệ lắm.
- Ừ cuộc sống không dễ dàng chút nào. Nhưng mà anh ở tận Quảng Đông sao lại tới tận Bắc Kinh này làm việc không phải ở Quảng Đông cũng đang phát triển sao làm ở đó cũng gần gia đình. Sao lại đi xa như thế.
- Cậu không biết rồi. Đúng là ở đó phát triển nhưng chỉ một phần thôi đa số vẫn là các công ty công nghệ. Những người như tôi làm gì biết cái gì gọi là công nghệ. Ngồi sau vô lăng tay lái nhiều năm rồi thì cũng có cái nghề này để sống. Đến Bắc Kinh khách du lịch nhiều ngoài trừ chi phí thuê xe của công ty thì vẫn còn có thể dư được một ít người về quê. Vì điều đó mà không ít người ở quê tôi cũng đến đây kiếm sống.
Vừa chăm chú lái xe vừa trả lời Thiếu Kiệt. Không cần có thể hiểu được cả quá trình nhưng hôm nay thấy người này đến giờ vẫn còn chở những người khách là mình thì cuộc sống lái xe kiếm cơm của người tài xế này cũng không phải thuận buồm xuôi gió.
- Nói chuyện nãy giờ quên hỏi đại ca anh tên gì thế? Kiếm sống như thế này sao anh không kiếm công việc khác nhiều tiền hơn. Em nghĩ ở thành phố này cũng còn nhiều công việc để làm đâu chỉ mỗi công việc làm tài xế như thế này.
- À Tôi Tên Mai Lộc cậu cứ gọi tôi là Anh Lộc được rồi. Đôi khi cũng muốn lắm, nhưng không có công việc này phù hợp hết với lại ở cái thành phố này lớn tuổi như tôi giờ thì cũng chỉ làm những việc lao động chân tay. Những việc đó thì cậu đừng nói nếu không có người quen dẫn vào làm cũng không được. Khó lắm họ đi chung với nhau đều ăn chia quen biết hết rồi. Còn những công việc khác thì không đến lượt mình. Chỉ có việc này là đơn giản nhất đóng một ít tiền thế chân, chạy xe trả tiền thuê còn dư bao nhiêu thì lấy để dành gửi về quê.
Thiếu Kiệt trò chuyện nãy giờ mới biết được tên đối phương vốn hắn không phải đơn giản chỉ nói chuyện cho vui mà mục đích chính Thiếu Kiệt cần một tài xế riêng cho mình ở Bắc Kinh này. Nếu mọi thứ ổn thỏa hắn chắc rằng mình phải bay đi bay về hai quốc gia. Nếu chỉ dựa vào Blake với Jackson thì việc thông thuộc đường xá rất khó khăn trong việc di chuyển.
- Anh Mai này không biết hiện tại việc anh chạy xe như thế này trung bình một tháng thu nhập được bao nhiêu? Thấy anh chạy xe như thế này cũng không dễ sao anh không tìm một người nào đó nhà giàu rồi lái xe cho họ.
Đem thắc mắc của mình nói ra Thiếu Kiệt biết không việc gì hơn là đánh vào túi tiền đối phương chỉ cần biết thu nhập của Mai Lộc bao nhiêu. Thiếu Kiệt có thể tính toán được mức lương cần thiết của hắn rồi ra cái giá thích hợp.
- Không nhiều mỗi tháng chừng vài ngàn lúc cao điểm du lịch có thể cao hơn nhưng cũng không được bao nhiêu nói chung vô chừng lắm. Cỏn việc xin lái xe cho người khác không thì thời buổi này không ai thuê đâu đa phần họ nhà giàu có vệ sĩ riêng sẽ chịu trách nhiệm chuyên chở đối phương.
- Vậy chứ nếu lương lậu không ổn định như thế vợ con anh sao lo được? Anh cứ nghĩ không có người thuê như thế thì sao mà kiếm được nhiều tiền.
Thấy Mai Lộc lái xe vừa nói chuyện với mình nhưng khi nói về vấn đề tiền nong có chút cảm giác mệt mỏi Thiếu Kiệt mới hỏi thử xem. Vì phải có vấn đề ngánh nặng tiền bạc nên Mai Lộc mới phải chạy xe cả ngày lẫn đêm để kiếm tiền như hiện tại. Nếu không vì lý do nào đó người ta cũng không làm việc bán sống bán chết như thế này.
- Chẳng giấu gì chú em. Con anh thì không có chỉ có vợ anh thì trước đây làm thư ký cho công ty nhưng khi công ty biết vợ anh phát bệnh tim thì lập tức sa thải. Tiền nong không đủ. Trước anh chỉ chạy mỗi buổi sáng giờ phải chạy cả đêm để kiếm tiền lo cho vợ. Em cũng biết rồi đây người nghèo thường mắc bệnh nhà giàu. Không có tiền mổ tim thì chỉ có uống thuốc cầm chừng, Mà những thứ này tốn kém không ít. Xã hội cái gì cũng cần tiền gói ghém lắm thì hai vợ chồng mới đủ tiền một tháng tốn nửa tháng thuốc mem cho vợ.
Mai Lộc thấy Thiếu Kiệt vốn cũng không lớn nhưng trò chuyện với hắn cũng có chút hảo cảm. đề cập đến chuyện vợ con của mình xem như cũng có phần quan tâm. Hắn lái xe bao nhiêu lâu nay cũng chưa từng gặp người khác nào quan tâm như Thiếu Kiệt nên cũng trả lời thật hoàn cảnh của mình.
- Xem ra đôi khi cái nghèo luôn đeo bám người ta cũng thật sự không tốt cho lắm. Nhưng mà em hỏi thật nếu có người thuê anh một tháng tám chín ngàn anh làm không? chỉ làm việc lái xe không thôi? đưa đón người ta đi công việc tại Bắc Kinh này khi họ có mặt là được.
Mai Lộc đang lái xe cũng nhịn không được nhìn qua Thiếu Kiệt. Công việc tám chín ngàn một tháng dù không lớn nhưng nếu đúng như Thiếu Kiệt nói thì nó ổn định hơn nhiều, Hơn nữa cũng không mệt mỏi việc phải chạy xe hàng giờ liền chở khách. Công việc này nói chung là thời gian rảnh rất nhiều.
- Ồ nếu thế thì anh làm liền chỉ là chạy xe thôi thì hoàn toàn tốt. Nhưng mà có người lại tuyển nhân viên với giá cao vậy sao? Mấy người tài xế lái xe cho giám đốc anh biết cũng một tháng chỉ năm sau ngàn không được như giá em nói đâu. Có khi nào em nghe nhầm không thế.
Thiếu Kiệt chỉ cười cười. Hắn không tin với số tiền mà mình đưa ra Mai Lộc lại từ chối. Dù biết giá cả này so với để Jackson hoặc Blake lái xe thì hắn phải bỏ ra số tiền tương đối cao, Nhưng cái hắn nhắm đến hiện tại Mai Lộc lại có đầy đủ điều kiện.
- Như vậy đi. Anh đưa em về khách sạn cũng không cần đón khách thêm đâu cứ nghỉ ngơi lại trong xe hai ngày sắp tới em sẽ phải đi tới đi lui nhiều tiền thuê xe của anh hai ngày này em sẽ trả mỗi ngày tám trăm. Chỉ cần anh chở bọn em đi những nơi cần là được.