Tống Thanh Quân nhìn thấy hai người Blake với Jackson dường như không bị hạn chế bởi bốn người lính kia cộng với Thiếu Kiệt bên này đang làm chủ tình hình.
Tống Thanh Quân hắn trong nội tâm có phần chua xót bởi vì, người Thiếu Kiệt đang đạp lên con của chính mình Tống Thanh Đông. Bây giờ ông ta mới lớn tiếng lên giọng quát.
- Đủ rồi! Còn ra thể thống gì! Không thấy mất mặt sao?
Tống Vũ với Tống Thanh Phong đang giằng co với nhau trên mặt Tống Vũ vậy mà xuất hiện một vết bầm tím. Thiếu Kiệt lúc này trong lòng hắn dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận Tống Vũ quả nhiên có phần nào đó thương Diệp Nhi với Ngô Long. Nếu Tống Thanh Phong gia nhập trận chiến, Thiếu Kiệt sẽ có phần khó khăn hơn nhiều.
Tống Vũ tuy ngoài mặt đối với mấy người này yếu hèn nhưng bản thân hắn quan tâm Tống Long là sự thật nếu không hắn cũng không nhảy ra đối phó với anh mình.
Thiếu Kiệt nhìn trên đất người quân nhân lên tiếng hỏi.
- Sao nào còn muốn đánh. Ông đầy đủ không thương tích còn không thằng được tôi giờ muốn tiếp tục cứ thoải mái. Nếu ông không đụng tới vũ khí nóng ông không thắng nổi tôi đâu. Ông chỉ có võ đủ để làm cảnh không có tính thực chiến cao. Ông làm lãnh đạo không phải là lính. Bố người kia tôi còn xem trọng chứ ông thì đừng bàn.
Nói dứt câu Thiếu Kiệt mới để bản chân mình rời khỏi tay đối phương. Trên mặt bàn tay lúc này xuất hiện không ít vết máu. Blake với Jackson bây giờ đã trở lại bên cạnh Thiếu Kiệt. Hai người vui vẻ không ít, họ thấy được sau mấy ngày cũng với Thiếu Kiệt đánh nhau dù không ít lần cho Thiếu Kiệt ăn hành nhưng với trình độ hiện tại Thiếu Kiệt đủ sức bảo vệ mình với quyền cước quần ẩu.
Jackson nhịn không được thốt lên một câu để cho Thiếu Kiệt lắc đầu.
- Không có bản lĩnh đòi tập kích người quản lý toàn bộ tam giác vàng, mấy tên này đúng chưa thấy chữ chết viết như thế nào.
Lời nói vô tình người nghe hữu ý. Người bác sĩ bên cạnh của Tống Thanh Quân lúc này cũng xanh mặt, hắn đem câu nói vừa rồi của Jackson dịch lại cho Tống Thanh Quân trước mặt mọi người. Lời nói của hắn làm cho một đám người trong đó có cả người quân nhân đang đứng lên giật mình.
- Lãnh đạo câu vừa rồi của tên kia nói. ám chỉ cậu thiếu niên này là người quản lý toàn bộ tam giác vàng thủ phủ ma túy.
Không chỉ riêng Tống Thanh Quân còn có ca mấy người khác khi nghe người bác sĩ dịch lại đều nhìn chằm chằm vào Thiếu Kiệt. Biết đối phương bị câu nói của Jackson làm cho bất ngờ Thiếu Kiệt hắn cũng không trách được Jackson vô tâm nói ra lời này nhìn Tống Thanh Phong, Tống Vũ, cả người quân nhân với Tống Thanh Quân nói.
- Không phải sao có tiền vốn, có thực lực mới có thể đến đây chứ. Tôi không vì lợi lộc của mấy người, tiền tài tôi không thiếu, quyền lực cũng không thiếu, vũ khí hay các thứ gì đó càng không. Chỉ có mấy người luôn cho rằng tôi đến đây muốn kiếm chút lợi lộc thôi. Chưa biết là ai kiếm lợi từ ai đấy.
Thiếu Kiệt ngạo nghễ đứng nhìn nhóm người Tống gia trước mặt mình. Không thể phủ nhận rằng những điều Thiếu Kiệt không đúng bởi vì ai ở đây cũng hiểu. Nếu những lời Jackson chính xác thì Thiếu Kiệt cũng không thiếu gì. Về vấn đề tiền hắn đã kiểm soát cả một thủ phủ ma túy thì chắc chắn rằng tiền không thiều. Đôi khi sợ rằng còn nhiều hơn cả Tống Gia bọn họ.
Vấn đề về chức quyền dù không được thừa nhận nhưng với việc Khun Sa đã được lên tới quân hàm cấp tướng khi chỉ sở hữu một trong năm quân doanh của tam giác vàng, Thiếu Kiệt thì lại quyền uy hơn là nắm trọn vẹn toàn bộ so sánh cấp bật hắn như một vị đế vương của một vùng đất do chính mình cai quản.
- Sao nào không ai nói gì nữa à. Vậy thì tôi nói nhé. Mấy người tập trung cũng đầy đủ rồi chứ gì. Bây giờ tôi hỏi một câu. Tôi cần gì ở mấy người?
Tống Thanh Quân bây giờ cũng im lặng trầm mặc. Tống Vũ, Tống Thanh Phong đều im lặng. Ở câu hỏi này họ thật sự không trả lời được Thiếu Kiệt. Bởi hắn cần gì ở họ dường như là một chữ không.
Tống Thanh Đông bây giờ mới hừ nhẹ một tiếng ôm lấy bàn tay mình đang được bác sĩ của Tống Thanh Quân băng bó sơ cho mình nói.
- Mày cũng chỉ là một thằng buôn bán Ma túy mà làm giàu thôi. Đã mày ở đây tao bắt lại xem mày còn làm được gì.
Hắn vừa nói dứt lời. Blake với Jackson đã đưa súng trực diện đối mặt với hắn sẳn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng. Thiếu Kiệt bây giờ cũng chỉ khẻ mỉm cười nhìn Tống Thanh Đông nói.
- Ông có bị ngu không. Nếu như ông muốn bắt tôi. Ở đây tôi bảo đảm có thể toàn mạng thoát đi. Nếu trước đây ông thông minh một chút cho người bắn chết tôi thì họa may được việc. Nhưng ông sợ. Ông sợ không có gì giao phó, ỷ vào một thân lãnh đạo đem người đến đối kháng với tôi. Đúng là đầu óc có vấn đề. Tôi hỏi ông già con ông đứa nào cũng như vậy sao.
Phan Thế Như đứng cạnh Tông Vũ bây giờ mới nói nhỏ với chồng mình.
- Tôi thấy ông còn thua thằng nhóc. Ông đúng là thất bại mà chả biết ông tu được mới đứa con như thế mấy ông anh của ông cũng phải lép vế trước nó. Thật hả dạ mà tôi càng ngày càng thích thằng nhóc này. Phải chi ông nói tôi sớm đi đón nó về có phải hay hơn không.
Tống Thanh Quân sau một lúc trầm mặc mới nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu đáp lại lời của hắn.
- Thất bại lớn nhất của ông già này là có mấy đứa con không bằng một thằng cháu. Đúng bọn này đầu óc có vấn đề. Nhưng mà đúng hơn thằng nhóc cháu vẫn gọi cái đám ngu ngốc này là bác hoặc cậu nói như thế cũng không ổn cho lắm đâu.
- Khoang tôi đã có muốn nhận thân đâu. Cả gia đình mấy người làm cho tôi nãy giờ không hài lòng rồi đấy. Đã nói tôi còn chưa muốn nhận thân đơn giản như vậy tôi phải xem mình thật sự là con cháu mấy người không đã kìa.
Tống Thanh Đông bây giờ bàn tay vừa băng xong cũng lớn tiếng nói với bố mình.
- Con không muốn trong gia đình mình có nó. Một tên buôn bán ma túy không được tồn tại trong nhà này.
- Cái đó không do ông quyết đâu. Hơn nữa bằng chứng nào của ông cho thấy tôi buôn bán ma túy, vật chứng đâu, muốn bắt người muốn nói người khác ông phải có đầy đủ nhân chứng vật chứng và tội danh đầy đủ. Xin lỗi đấu với tôi ông còn chưa đủ tư cách, Đầu to mà óc như trái nho. Ngu cũng chừa người khác ngu với chứ. Tôi đứng đây ai nói tôi buôn bán ma tùy, ma túy đâu. Nếu hôm nay ở đây ông bắt tôi, vậy chẳng phải Tống gia các ông có người đem ma túy vào đến tận trong nhà sao.
Thiếu Kiệt không nặng không nhẹ hắn nói từng lời từng lời ra làm cho Tống Thanh Đông thật sự muốn bể phổi. Sống đến từng tuổi này hắn chưa bao giờ bị nhục như hôm nay. Hắn tự cho mình có quyền làm được mọi thứ như hôm nay trước mặt Thiếu Kiệt lại thêm Tống Thanh Quân dường như cũng nghiêng về phía Thiếu Kiệt hắn nhìn tới, nhìn lui chỉ thấy ánh mắt của bố mình đang nhìn hắn với đôi mắt hình viên đạn.
- Nói hay lắm. Muốn bắt người phải có tang chứng vật chứng, Muốn nói cái gì. Cũng phải suy nghĩ có thật kỹ, Tốt cho một thiếu niên văn võ song toàn, đầu óc lại hơn người. Được rồi nếu cậu đã muốn xét nghiệm thì xét nghiệm. Nhưng theo ý kiến của bác sĩ vừa rồi vừa nói. Vậy thì lấy Tóc hoặc móng tay gì đó đi xét nghiệm thử xem. Máu không được đổ vô ích.
Tống Thanh Quân bây giờ được dìu ngồi xuống một cái ghế dựa trước mặt Thiếu Kiệt. Ông thấy nếu không làm rõ được việc này ít nhất Tống Thanh Phong và Tống Thanh Đông không phục. Thiếu Kiệt lại muốn biết rõ thân phận của mình. Dù không muốn nhưng ông vẫn chìu theo ý kiến của Thiếu Kiệt.
Nghe được Tống Thanh Quân chấp nhận ý kiến của bác sĩ cạnh mình Thiếu Kiệt trong lòng mừng thầm một chút rồi giả vờ đưa tay bỏ vào túi quân. một chân đạp cái ghế đang nằm dưới đất cho nó đứng dậy. Để nó cố định trên mặt đất rồi đưa năm ngón tay lên trước mặt mình nói.
- Tội qua móng tay mới cắt. Nên không thể cắt tiếp vậy đi lấy một vài mẫu tóc cũng được. Chắc không có vấn đề gì đi.
- Chỉ cần một vài sợi thôi là được. Để tôi đến nhỗ giúp cậu.
Người bác sĩ vừa nói vừa định bước tới thì Blake đã xuất hiện trước mặt hắn ngăn lại. Bởi vì Blake nếu để cho người bác sĩ đến lấy được tóc Thiếu Kiệt xem như có thể bị hủy toàn bộ kế hoạch.
- Tóc của cậu ta ông không thể lấy!
Bị Blake ngăn lại còn nói như thế người bác sĩ cũng giật mình nhìn lấy Thiếu Kiệt. Hắn không hiểu tại sao lại bị Blake ngăn lại khi chỉ đến lấy vài sợi tóc của Thiếu Kiệt.
- Ấy quên! họ có giao ước với tôi là không để tôi tổn thương một sợi tóc nào. Như vậy đi ở đây tôi tự bức vài cọng tóc của mình xuống đưa cho ông chắc hẳn được đúng không?
Nghe Thiếu Kiệt nói như thế. Điều kiện với những người cận vệ thuộc cấp bậc cao như của Blake với Jackson thì điều kiện này xem như cũng thiết thực. Người Bác sĩ nhìn lấy Tống Thanh Quân để hỏi ý kiến của ông.
- Được rồi chỉ cần nhìn thấy cậu nhóc lấy tóc của mình xuống cũng không vấn đề gì.
Người bác sĩ lúc này cũng bước đến cách Thiếu Kiệt chừng vài bước chân để nhìn cho rõ cả quá trình. Thiếu Kiệt trong túi quân lúc này hai ngón tay kẹp lấy vài sợi tóc trong một cái bao ni lon đặt trong túi. Hắn kẹp giữ hai ngón tay đen ra từ trong túi mình rồi đặt lên đâu giả vờ lựa vài cọng tóc rồi bứt ra.
- Công nhận dạo này tóc xơ thật chắc phải để hôm nào đi dưỡng tóc lại mới được. Mới bức có một cái mà rơi hết vài sợi tóc rồi. Cả quá trình ông thấy rõ chứ bác sĩ. Đứng bắt tôi phải bứt lại mấy sợi nữa không khéo hói thì khổ.
- Đã nhìn rõ cũng không có gì. Cậu đặt vào cái khăn này. Tôi ngay lập tức đi xét nghiệm.
Thiếu Kiệt đặt mấy sợi tóc vào cái khăn trên tay của người bác sĩ. Chỉ trong vòng chưa tới ba mươi giây người bác sĩ lúc này gấp lại mấy sợi tóc nằm giữa cái khăn rồi nói.
- Tôi đi đem đi xét nghiệm ngay để có kết quả sớm nhất.