Siêu Việt Tài Chính

Chương 82: Làng khó di dời



Khi Thiếu Kiệt đến nơi đóng quân doanh trại cứu trợ cứu nạn mọi thứ được sắp xếp gần giống như tại trung tâm của Hà Vi. Thiếu Kiệt bước xuống xe binh lính trên xe cũng xuống xếp thành hàng.

Thấy mọi người đã ổn định, đầy đủ Thiếu Kiệt bắt đầu tiến hành chia tổ công tác. trên một cái bản đồ được đánh dấu từng khu vực đồi núi. hộ dân cư sống trong vùng nguy hiểm cần được di dời.

- Hiện tại tất cả đội ngũ đã nhận được lệnh lập tức xuất phát. Tôi xe đi cùng đội một còn tất cả các đội còn lại nhanh chóng tiếp cận với người dân và di dời về đây cho khâu hậu cần.

Mọi người rời khỏi nơi đây Thiếu Kiệt theo mang theo một nhóm người đi bộ lên trên đồi dốc. Vì địa hình khá hiểm trở đường mưa đất đá trơn trượt không như những ngày nắng nên mọi người khá cẩn thận. ai trên người lúc này cũng mặc trên người một bộ áo mưa.

Người lính lúc nãy ngồi trên xe bên cạnh Thiếu Kiệt cũng đi cùng hắn, bởi một phần sợ Thiếu Kiệt không quen với địa hình đường núi, phần lại sợ nguy hiểm đến sự an toàn của hắn nên người lính này lúc nào cũng đi cạnh Thiếu Kiệt.

- Anh Tên gì? công tác trong quân đội được bao nhiêu năm rồi?

- Thưa Thủ Trường tôi tên là Trương Chí Trọng hiện là tiểu đoàn phó tiểu đoàn bộ binh số hai trực thuộc trung đoàn số một thuộc quân khu tư lệnh H-342 Hiện tại đây là năm thứ 4 tôi công tác.

Thiếu Kiệt nhìn người lính cũng cười cười. hắn không nghĩ đến mình chỉ hỏi một câu đơn giản thế mà người này lại thật sự nghiêm chỉnh báo cáo như thế.

- Anh không cần phải trịnh trọng như thế đâu cứ như bình thường là được cũng đừng gọi tôi là thủ trưởng gì hết tôi nhỏ hơn anh nên cứ gọi là Thiếu Kiệt là được. Anh Trọng này, còn bao nhiêu lâu mới tới thôn gần nhất?

- Cũng khoảng nửa giờ đi đường, dù sao địa hình nơi đây thường là đất đá mềm nên dễ dàng xảy ra chuyện sạt lở, mà năm nào cũng thế người dân ở đây nhất quyết không chịu đi, mặc dù nhà nước tìm cho một chỗ cố định khá tốt.

Trầm ngâm một chút Thiếu Kiệt mới nói

- Không có cách nào khác à! Chứ cứ để như thế này hoài sao được.

- Cũng không có cách nào khác. Bởi người dân trong vùng không tin tưởng nhà nước, họ chỉ theo trưởng làng đó thôi mà người này cự kỳ khó chịu. Ông ta quyết cố thủ trong nhà mình không chịu đi. Năm ngoái có cán bộ còn bị ông ta triệu tập mọi người dân trong làng đuổi đánh.

Vừa đi theo những người lính phía trước Thiếu Kiệt càng suy nghĩ. Tại sao một người trưởng làng lại bất chấp an nguy của mọi người mà lại làm hành động điên rồ như thế. Ai cũng quý mạng sống của mình có lý nào lại đặt mình vào vòng nguy hiểm. Người trưởng làng này có vấn đề.

- Chuyện này năm nào cũng xảy ra như thế rồi những năm trước làm sao mọi người di dời được?

- Thường những năm trước tới tận khi nào bão sắp tới gần mọi người trong làng lo sợ hắn mới chịu đồng ý để mọi người di tản. mà khi bão vừa dứt hắn lại là người đi về đầu tiên.

Trương Chí Trọng cũng ngạc nhiên với câu hỏi của Thiếu Kiệt nhưng cũng trả lời. lúc này bản năng vốn có hắn cũng cảm nhận thấy điều gì đó không ổn từ người Trưởng Làng này.

- Ý của ngài là người trưởng làng này có điều gì mờ ám sao?

- Đừng gọi bằng ngài nữa! anh cứ nghĩ xem một ngôi làng như thế lại ít tiếp xúc với bên ngoài, an nguy tính mạng của người dân cùng làng mà người này biết nguy hiểm vẫn cố ở lại, còn kích động dân làng phản kháng người công tác. Không có vấn đề mới là chuyện lạ. Anh cho một người liên hệ bên nhân khẩu khu vực lấy hồ sơ người này, chắc chắn phải có gì đó mà mình chưa biết.

Trương Chí Trọng nghe theo lời nói của Thiếu Kiệt cho một người quay trở lại khu cứu trợ bắt đầu thu thập hồ sơ của vị trưởng làng kia.

Mưa lúc này càng ngày càng nặng hạt, trong đường rừng lại càng ẩm thấp lại thêm đất mềm nên giờ đây giày ai cũng dính đầy đất làm đôi chân ngày càng nặng thêm.

Qua một thời gian đi trong cánh rừng, mọi người cũng đến được ngôi làng nhỏ nằm trên núi. Nơi địa hình tương đối bằng phẳng ngồi làng được dựa vào lưng của một vách núi. Nhìn cảnh như thế Thiếu Kiệt cũng lắc đầu cảm thán những năm qua thật sự quá may mắn nếu chỉ cần mưa đủ lớn, nước đủ nhiều cũng có thể kéo cả làng này dưới đống bùn đất của vách núi kia.

Thấy nhóm người Thiếu Kiệt tiến vào trong làng, một cậu bé đang tắm mưa ngoài trời khoảng bốn năm tuổi. Gần đó là một người phụ nữ đang đứng nhìn đứa nhóc. Thấy mọi người nhóm Thiếu Kiệt vừa đi lên, Chú nhóc định chạy lại thì mẹ cậu ta lại ôm lấy con mình vào trong nhà đóng cửa lại.

Thấy hiện trạng trước mắt Thiếu Kiệt cũng lắc đầu. Vẫn Kinh nghiệm như mọi năm Trương Chí Trọng cầm loa lên bắt đầu nói.

- Hiện nay có cơn bão số sáu sắp di chuyển qua địa phận làng mình bà con dân trong làng vui lòng thu xếp hành lý tư trang các vật gọn nhẹ di dời tránh hiện trạng sạt lở đất ảnh hưởng tới tính mạng người thân và gia đình.

Nhóm người Thiếu Kiệt không đợi quá lâu, một số người đàn ông và thanh niên trong làng, nhanh chóng đến gần chỗ của nhóm người Thiếu Kiệt. Người đàn ông đứng trước toàn bộ người khỏe mạnh trong làng nói với nhóm Thiếu Kiệt.

- Mấy người lại lên đây làm gì? năm nào cũng nói sạt lở nhưng bão đi qua hoàn toàn không thấy gì. Năm nay lại định lừa gạt mọi người phải bỏ cả vài bữa để phải đợi chờ mấy người à.

- Ông không thể nói thế được, người dân trong làng ông là người tiếp xúc nhiều nhất ông lại không quan tâm đến sự an nguy của mọi người sao.

Trương Chí Trọng cũng mất bình tĩnh với người đàn ông này bởi hắn biết chỉ có nơi đây năm nào cũng là người di dời sau cùng mà lúc đó toàn bộ đội và người dân hoàn toàn nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm nào là đất đá quá mềm đường đi xuống núi trơn trợt.

- Mấy người muốn làm gì làm chúng tôi ở đây không đi đâu hết. cứ làm lớn chuyện nào là sạt lở bão tới cây đổ đè xập nhà. mấy người chỉ biết làm lớn chuyện chẳng được gì toàn nói xạo năm nào cũng thế.

Thấy người trưởng làng này nhất quyết như thế Thiếu Kiệt lấy tay ngăn Trương Chí Trọng lại nhìn người trưởng làng kia nói.

- Xin lỗi cho phép tôi hỏi ông là gì trong nhóm người này?

- Tôi là Trưởng làng của cái chỗ này. Còn cậu là ai mới tới à định thay cho tên này sao?

Thiếu Kiệt cũng chỉ cười cười nhìn ông ta mà nói.

- Vậy ông tên gì?

Người trưởng làng cũng thấy kỳ lạ với những câu hỏi của Thiếu Kiệt. Nhưng vẫn ra vẻ hùng hổ nói.

- Tao tên gì mày có quyền hỏi sao? mày là cái gì ở chỗ này mà mày hỏi?

Trương Chí Trọng thấy thế cũng nói nhỏ với Thiếu Kiệt.

- Ông ta là Mai Lộc trưởng làng mà anh nói đó Thiếu Kiệt

- Xem ra ông Mai cho là tôi không có quyền nói chuyện. Nhưng mà tôi nói thẳng cho ông biết tôi tới đây điều tra ông. Mấy năm qua lần nào ông cũng chống đối việc di dời nhà người dân tránh bão. biện minh lý do đủ điều. Tôi tình nghi ông tiếp tay cho bọn buôn lậu hoặc ông đang tàng trữ vũ khí hoặc hàng cấm trong nhà. Mời ông về đồn cảnh sát hiệp trợ điều tra sự việc.

Mai Lộc Nghe Thiếu Kiệt nói như vậy cũng tái mặt đi mọi người xung quanh cũng nhìn về hắn như muốn hỏi điều gì đó. Hắn lúc này tức giận quát lên.

- Ngươi nói láo. làm gì có những chuyện đó, tất cả đều là bịa đặt. Mọi người đừng nghe hắn nói bậy. Chuyện này hắn bịa ra nhằm tổn hai uy tín của tôi khiến mọi người phải di dời.

- Ông cứ yên tâm người thu thập hồ sơ vật chứng của ông chúng tôi đều có đủ cả rồi lát nữa đem lên đây chỉ việc bắt ông nữa là xong thôi. Ông Chạy không thoát đâu.

Trương Chí Trọng định nói gì đó với Thiếu Kiệt gì đó thì Mai Lộc hậm hực nói một câu kéo tất cả mọi người đi.

- Hư các ngươi muốn thu thập gì đó thì làm ta về. xem các ngươi năm nay giở trò gì.

Thấy phản ứng của Mai Lộc như thế Thiếu Kiệt mỉm cười, nhìn Trương Chí Trọng nói.

- Tên này có vấn đề nghiêm trọng cho mọi người chia ra xung quanh làng, Để ý hành động của hắn, Thế nào cũng thu được kết quả chắc chắn sẽ có bằng chứng trong nhà hắn nhưng phải đợi. dựng lều tối nay túc trực chia ca ngày đêm theo dõi.

- Thiếu Kiệt em chắc chuyện này không? nếu mà làm như vậy chậm trễ di dời những nơi khác.

Thiếu Kiệt trầm ngâm một lúc rồi nhìn theo hướng Mai Lộc đã rời đi nói

- Chuyện này hơn bảy mươi phần trăm là thật, dù sao mọi chuyện em sẽ chịu trách nhiệm. Cho một số anh em dựng lều, còn một số người khác chia ra canh chừng em đi gọi điện thoại một chút.

- Chắc việc dựng lều chắc sẽ tốn nhiều thời gian đấy Thiếu Kiệt, mọi năm lên đây thường không ở lại nên cũng không đem lều bạt theo dù sao cũng gần để anh cho người đi lấy.

Gần đó trong nhà của Mai Lộc. Có hơn năm người sắc mặt trầm trọng.

- Chuyện này sao bây giờ Lộc thúc! Con thấy bọn nó chia người ra xung quanh làng rồi.

- Yên tâm đi chắc cũng chỉ như mọi năm tới gần chiều tối là bọn nó về dưới trạm dù sao ở đây vẫn còn hàng chưa chuyển đi ta đã liên hệ với người nhận hàng có lẽ tối nay họ nhận hàng xong lúc đó còn lại cũng không bao nhiêu để vào hầm là tốt nhất rồi nên cứ yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.