Lâm Đồng chỉ lắc đầu thở dài đáp lại lời nói của Lâm Dương.
- Vấn đề này tôi sẽ đốc thúc. Nhưng không phải cứ muốn là được phải để xem tình huống như thế nào. Có Hoàng Lâm Nhu ở đây dù ông có hận thằng Phùng Kiếm Hoa như thế hoặc muốn giết chết Công Toại cũng phải dẹp qua một bên không khéo chúng ta cũng không có cái tốt mà bàn giao với mấy người kia đâu. Chí Viễn cho xe chạy đi.
Lâm Dương lúc này cũng lên tiếng nhắc nhở Lâm Đồng lần cuối. Rồi ra lệnh cho Chung Chí Viễn đánh xe rời đi. Nhã Oanh cùng Hoàng Lâm Nhu đứng ở một góc của phòng đấu giá nhìn xuyên qua lớp cửa kính thấy được đám người Lâm gia rời đi mới nhìn nhau cười đùa.
Cả hai lúc này nhìn về phía Công Toại như muốn biết với một người bình tĩnh như hắn tại sao hôm nay lại làm ra hành động như vậy.
- Hôm nay anh bị sao vậy Công Toại lần này lại đánh luôn cả Lâm Đồng? Có chuyện gì ít nhất cũng nói mọi người một tiếng trước báo rõ tình huống cần thiết chứ. Làm việc đâu thế lúc nào cũng theo cảm tính trực quan như vậy?
Nhã Oanh nhìn công toại nói ra suy nghĩ của mình. Cũng đem thắc mắc của mình nhắc nhở cho Công Toại biết ở đây còn một người muốn biết hắn tại sao lại làm như vậy không phải riêng cô.
Trái với suy nghĩ của Nhã Oanh, Hoàng Lâm Nhu lại nhìn Công Toại nói.
- Thôi chuyện này tính sau. Giờ đi gặp hai anh em nhà họ Nguyệt trước đã cô nghĩ họ đợi chúng ta khá lâu rồi đấy.
Nói rồi Hoàng Lâm Nhu bước về phía một lối đi hướng vào bên trong bỏ lại sau lưng toàn bộ khu vực đại sảnh còn lát đát vài người, Nhã Oanh nghe bà nói vậy cũng không thúc ép Công Toại giải thích cho minh nghe vần đề gì mà bước theo bà.
Căn phòng của Nguyệt Kiến Hoa cùng với Nguyệt Kiến Xương anh mình được đặt tại một dãy hành lang của khách sạn nơi tổ chức buổi đấu giá. Nó được nằm riêng biệt ở một khu để tận dụng khoảng không gian mở làm sảnh hội nghị tổ chức tiệc.
Nhã Oanh bây giờ bước đến trước cửa nhìn thấy người của Trịnh Hòa cũng gật đầu. Người này khá hiểu việc Nhã Oanh với Hoàng Lâm Nhu xuất hiện ở đây vì việc gì.
Hắn nhanh chóng đưa tay gõ cửa vài cái rồi nắm lấy tay cầm của cửa mở ra. Hai anh em Nguyệt Kiến Hoa và Nguyệt Kiến Xương cũng hướng mắt nhìn về lồi ra vào.
Thấy được Nhã Oanh đến họ đều đứng lên định bước ra đón nhưng Nhã Oanh đã đưa tay ngăn lại và tiến vào trong phòng, Hoàng Lâm Nhu bước sau Nhã Oanh một bước nhìn một lượt qua hai anh em trước mặt mình bà cũng chỉ mỉm cười không đưa ra lời đánh giá nào.
- Sao hai anh em mấy ngày nay như thế nào mọi thứ đều ổn cả chứ? Có cần tôi giúp gì nữa không? Hai anh em có dự định gì chưa?
Nha Oanh nhìn Nguyệt Như Hoa vui vẻ hỏi thăm về hai người dù sao cô cũng cần phải có gì đó để bắt chuyện với hai anh em họ. Mời họ đến đây lại không cho việc gì cần nói thì sẽ không thích hợp cho lắm.
- Hai anh em tôi rất tốt mọi người đối xử với chúng tôi cũng không có gì để chê bai, Hơn nữa mọi người lại cứu anh em chúng tôi từ trong khó khăn đi ra. Giờ thì chúng tôi cũng không biết mình nên làm những gì. Hai anh em đang định bàn bạc rồi hỏi ý kiến mấy vị thử.
Nguyệt Kiến Xương khá thẳng thắn đáp lại từng câu hỏi của Nhã Oanh. Việc này cũng do một phần hắn tôn trọng, phần còn lại bản thân hắn hiểu nhìn Nhã Oanh như thế nhưng chưa chắc rằng bố mẹ hắn còn sống có được thực lực mạnh mẽ cùng với mối quan hệ để cho người khá dẫn quân đi phá án ngay trong ngày.
- Quên mất giới thiệu với mọi người đây là Dì tôi Hoàng Lâm Nhu. Dì nghe nói chuyện của hai người nên cũng muốn gặp để hỏi một số việc thôi không phải việc gì quan trọng đâu.
Nhã Oanh lập tức chuyển dời sự chú ý của hai anh em qua phía mẹ Thiếu Kiệt bởi với cô suy nghĩ ban đầu chỉ để làm một việc gì đó giúp đỡ hai anh em họ không có ý gì khác. Nếu nhiều hơn cô cũng chỉ nghĩ là mình sẽ đem hai người họ về Lưu Minh để cho Thiếu Kiệt sau này có việc gì dùng người mà sử dụng.
Nguyệt Kiến Xương Bây giờ mới lễ phép nhìn Hoàng Lâm Nhu gật đầu đáp lại cho phải phép bởi vì hắn thấy đây là phép lịch sự tối thiểu khi không biết bà sẽ hỏi hắn việc như thế nào.
- Chào Cô không biết cô có ý định hỏi chúng cháu điều gì vậy? Nếu nằm trong phạm vi khả năng của cháu thì nhất định cháu sẽ cho cô một đáp án chính xác.
- Không cần phải trịnh trọng khách sáo như thế đấu Kiến Xương. Cô biết và có một số thông tin về cháu khá nhiều. Trong vòng tròn muốn tìm hiểu một người tương đối khá đơn giản việc cô hỏi cũng nằm trong khả năng của cháu cả thôi.
Hoàng Lâm Nhu vừa bước lại cái ghế gần đó ngồi xuống nhìn Nguyệt Kiến Xương đáp lại lời của hắn. Bà thấy không cần tạo một tâm lý quá áp lực cho Nguyệt Kiến Xương làm dây thêm mối lo ngại của hắn.
- Cô biết cháu kinh doanh không tệ. Hiện tại anh em cháu nếu chưa có dự định gì thì cô nghĩ cháu có thể suy xét đề nghị này của cô xem như thế nào?
Nguyệt Kiến Xương lúc này bất giác nhìn qua em gái mình. Nhìn thấy Nguyệt Như Hoa nhẹ gật đầu hắn mới an tâm. Thở dài một hơi nói với Hoàng Lâm Nhu.
- Vậy cháu xin nghe ý kiến của cô là như thế nào? Hơn nữa cháu nghĩ việc của anh em cháu giờ người khác muốn lợi dụng bọn cháu cũng không có thứ gì để lợi dụng.
Thấy Nguyệt Kiến Xương vẫn có chút phòng bị Hoàng Lâm Nhu lúc này chỉ cười lắc đầu nói với hắn.
- Đừng lo lắng việc đó. Con người có người này người khác cô bảo đảm với cháu rằng việc này có lợi với hai anh em. Cô cũng nói thẳng trước đây và cả hiện tại cô đều dựa vào con mình một tay nó cho cô tất cả từ tiền bạc đến kinh doanh cùng mối quan hệ như ngày hôm nay. Nhưng cô trước giờ luôn nghĩ mình phải có cái gì đó phát triển không thể mãi không thay đổi được. Xã hội cần bước tiến nếu không phát triển sẽ thụt lùi. Ý định của cô muốn cháu suy nghĩ làm cách nào để cô có thể từ một cửa hiệu bách hóa như bây giờ trở thành một siêu thị đúng chuẩn cùng với phát triển lâu dài cháu nghĩ sao?
Nguyệt Kiến Xương không phải kẻ ngốc mấy ngày qua hắn dò hỏi những người bảo vệ mình. Đều biết chủ nhân thật sự là một cậu thiếu niên chưa được hai mươi tuổi tên là Hoàng Thiếu Kiệt. Nếu nói quan hệ của Nhã Oanh và Thiếu Kiệt mập mờ xem như bạn gái thì đối với người phụ nữ này trước mặt hắn bà ta chắc chắn là mẹ của người thiếu niên được đám người bảo vệ mình nhắc tới.
- Đúng thật cô có ý tưởng rất tốt mối quan hệ lại rộng. Nhưng tại sao cô lại có ý định mở siêu thị. Trong khi đó thị trường siêu thị trong quốc gia cháu thấy có không ít nhà. Việc mình mới mở ra một nhà siêu thị dù kinh phí có nhưng không có đường lối rất khó thực hiện lâu dài. Hơn nữa còn gây thất thoát nhiều thứ.
Kinh Doanh siêu thị là một thứ có thể hái ra tiền nhưng Nguyệt Kiến Xương thấy nó không đơn giản cứ có tiền mở ra là được. Chưa chắc rằng người tiêu dùng đã chấp nhận vì tâm lý người tiêu dùng hiện tại vẫn đặt nặng vào việc đi chợ nhiều hơn đến với những nơi như thế này.
- Vấn đề cháu nói rất đúng nhưng việc này cô cần khai mở một con đường. Cháu xem như thế nào với việc chúng ta có thể có hơn ba mươi công ty kinh doanh các thứ liên quan và bất cứ lúc nào đều có thể mở ra một siêu thị đầy đủ quy cách. Chỉ thiếu một người dàm điều hành nó và đưa nó phát triển. Cháu nghĩ bộ phận này mình đảm nhận được nó hay không? Cô không nghĩ điều này làm khó cháu. Một người học ở nước ngoài về hơn nữa còn chống đỡ một công ty phá sản duy trì gần được hai năm.
Hoàng Lâm Nhu khá trực tiếp đưa ra lời mời cho Nguyệt Kiến Xương. Đối với hắn bà thấy người này có thể thay mình điều hành công ty trở nên tốt hơn và bước phát triển cũng không phải gò bó bà trong cái dáng dấp của một cửa hàng bách hóa nữa.
- Lời đề nghị này của cô khá bất ngờ. Nhưng nếu làm lớn đến như thế cháu sợ mình không đủ khả năng đâu. Cô cũng biết điều hành một công ty con có đường lối phát triển chỉ cần dựa theo những gì nó có thể là được còn hiện tại cô muốn phát triển một siêu thị cho người tiêu dùng đây lại là một con đường rất rộng. Nó có nhiều mặt phải suy sét con đường mà siêu thị phải chọn là như thế nào. Xem như xây dựng từ giữa cạnh tranh trong thương trường càng khó hơn.
Nguyệt Kiến Xương tự biết khả năng mình ra sao. Đối với việc hắn điều hành công ty bố mẹ với kinh nghiệm và kiến thức của mình hắn có thể chống đỡ trong một phạm vi nhất định nào đó. Nhưng với điều này hắn đã có căn cơ của chính mình. Là con của ông chủ lớn hắn cũng được công nhân thừa nhận rằng hắn sẽ là người trả lương cho họ. Còn như việc muốn phát triển một thứ mới xây dựng. Ngoài tiền và thế lực chống lưng còn có những vấn đề mà trước nay hắn chưa bao giờ biết. Khi những vấn đề tìm tàn này xuất hiện hắn khó lòng phòng bị hơn những thứ khác. Để hắn nhận điều hành một thứ như thế này. Dù cho ai có lòng tin lớn như thế nào cũng cảm thấy khó nuốt trôi.
Nhã Oanh thấy Nguyệt Kiến Xương chần chừ như muốn từ chối mới lên tiếng nói với hắn.
- Nguyệt Kiến Xương anh nên suy nghĩ một chút. Trước giờ anh cứ gò bó với cái bóng của bố mình. Anh làm việc giống như ông ta cứ theo con đường đó vậy sao anh không thử sức một lần. Đâu phải Dì Lâm Nhu bắt anh chịu trách nhiệm gì đâu. Chỉ đứng ra điều hành một công ty mới với phương thức làm ăn mới thôi. Nếu sau khi làm thử mà anh không thấy ổn thì có thể nói với dì ấy mà. Phát triển hay không phát triển nằm ở bản thân người đó có muốn làm hay không thôi. Anh giờ cũng không có gì cứ thử một lần đâu làm khó anh đâu.