Trong Khi đó Thiếu Kiệt sau khi ký hợp đồng với Trương Gia trước sự chứng kiến của toàn bộ Tống gia hắn rời khỏi khu vực nhà ở của Tống gia theo sau hắn là Tống Vũ hộ tống cả ba người đi lấy đồ của họ ở khách sạn.
Trương Dật đứng bên ngoài một lúc lâu cũng lo lắng không ít khi thấy được ba người Thiếu Kiệt đi ra hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Dù đứng ở xa nhưng hắn vẫn thấy ba người Thiếu Kiệt làm gì với những người bảo vệ bên ngoài.
Mới đầu Trương Dật đúng có chút kinh hoàng khi thấy đám người Thiếu Kiệt lại tấn công người khác. Tâm lý sợ liên lụy là có thật nhưng Trương Dật cũng không rời đi, hơn nữa hắn còn ở lại xem thử liệu việc gì sẽ xảy ra.
Hắn đứng bên đường nhìn qua đoán già đoán non rằng đám người cảnh sát bao giờ sẽ đến. Ấy thế mà hắn lại không thấy bóng dáng của một người cảnh sát nào xuất hiện. hơn thế nữa những chiếc xe rời đi rồi lại trở về sao một lúc lâu. Dù không biết người ngồi bên trong là ai, nhưng Trương Dật vẫn ngồi đợi cho đến khi thấy được ba người Thiếu Kiệt xuất hiện hắn cũng khá bất ngờ dù ba người không có thương tích hoặc vấn đề chi cho thấy họ vừa mới gây sự.
Trương Dật ngay lập tức chạy tới ngay chỗ Thiếu Kiệt bởi vì hắn hiểu nếu Thiếu Kiệt không có việc gì hắn vẫn phải làm tài xế cho Thiếu Kiệt bởi người ta đã trả tiền cho hắn đầy đủ. Để bỏ đi hắn cảm thấy bản thân mình làm không được. Vì cà ba người Thiếu Kiệt trả tiền khá nhiều cho hắn.
- Các cậu có sao không tôi ngồi bên kia đợi mà lâu quá uống hết gần năm chai nước rồi.
- Ồ ông anh còn ngồi đợi à? Cứ tưởng ông anh đi rồi chứ.
Thiếu Kiệt cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Dật lại chủ động đến chỗ mình. Hắn thừa biết những gì mình làm ở bên này đứng bên kia đường nếu chú ý một chút có thể thấy được tất cả. Với một người khá việc thấy rắc rối Thiếu Kiệt gây ra mà vẫn còn ở lại là điều hiếm thấy. Vì chắc chắn ai cũng phải sợ dính vào phiền phức dù có liên quan hay không liên quan gì đều như nhau.
- Quả thật tôi thấy không ít chuyện nhưng mà cậu đã trả cho tôi nhiều tiền như thế cũng không thể nào rời đi để lại các cậu ở lại đây mà không đợi. Tài xế có nghĩa vụ đợi khách mà. Làm đúng nguyên tắc thì không ai nói tôi được gì. Tôi cũng chỉ là người tài xế taxi được người khác thuê thôi làm gì biết gì.
Trương Dật một mặt nói ra suy nghĩ của mình đây vốn là suy nghĩ thật của hắn ta nên cũng không lo ngại điều gì mà nói thẳng với Thiếu Kiệt.
- Xem ra anh cũng làm tròn trách nhiệm đấy. Thôi giờ thì lấy xe đưa chúng tôi về khách sạn lại nào.
Thiếu Kiệt tươi cười nhìn Trương Dật gật đầu nói trong khi đó Trương Dật lại chú ý đến người đi sau nhóm người Thiếu Kiệt là Tống Vũ. Với ánh mắt thắc mắc không biết người này như thế nào. Trương Dật chưa kịp thắc mắc lâu thì Thiếu Kiệt đã nói.
- Không cần quan tâm tới ông ta. Muốn đi theo tới chừng nào thì tùy còn vấn đề khi nào tôi muốn nói chuyện thì tôi sẽ nói anh dừng lại.
Trương Dật nhanh chóng hiểu ra mình cần phải làm điều gì. Hắn nhanh chóng quay người chạy đi lấy xe của mình. Thiếu Kiệt bây giờ đứng lại nói nhỏ với Blake với Jackson.
- Hai anh thấy người đi sau bảo vệ cho ông già kia như thế nào?
Blake trầm ngâm một lúc mới gật đầu đáp lại lời Thiếu Kiệt.
- Hai người đó không thường nhìn dáng vẻ xem ra được trải qua huấn luyện không phải đơn giản. Nêu nói lúc đầu họ ra tay chúng ta thật sự bất lợi rất nhiều. Nhưng mà em hỏi việc này không sợ ông ta nghe được sao?
Vừa đáp lời Thiếu Kiệt Blake cũng chú ý nhìn về phía Tống Vũ đang đứng phía sau họ chỉ vài bước chân. Hắn không đến gần Thiếu Kiệt dù hiện đang muốn nói gì đó. Vì có hai người Blake với Jackson đi cùng Thiếu Kiệt.
Nhìn qua Tống Vũ Thiếu Kiệt chỉ thở dài lắc đầu nói với hắn.
- Giờ tôi về khách sạn ông có muốn theo cũng được đợi tôi thu xếp xong hết mọi việc thì trở về sau. ông cứ lo dàn xếp một ít chuyện đi biết đâu sau này lại cần.
- Bố chỉ định nhắc con một chút những người kia. Thấy được những việc con làm giờ có thể họ không làm gì nếu như lâu dài sợ rằng họ gây bất lợi con nên đề phòng một chút. Bố biết bố yếu nhược không bằng họ nhưng chỉ cần con nói một tiếng người của bố cũng không phải là con mèo bệnh.
Tống Vũ vừa nói xong thì một chiếc xe chạy tới chỗ của hắn đang đứng cùng với mọi người. Ba người trên xe bước xuống nhìn qua Tống Vũ rồi đến Thiếu Kiệt nói.
- Chào cậu chắc hẳn cậu là Tống Long. Tống lão gửi ba người bọn tôi đến để bảo vệ cậu với chăm sóc cho cậu mấy thứ nhỏ nhặt.
Anh mắt của người này vừa nói vừa nhìn về Blake với Jackson. Thiếu Kiệt thấy được cả ba người có một khí chất không khác với những người đi cùng với Tống Thanh Quân.
Thiếu Kiệt rất nhanh nghĩ đến một nhóm người được đào tạo chuyên làm những việc như thế này “ Cận Vệ Trung Nam Hải ” Tuy phim ảnh nói không ít nhưng vấn đề sẽ phải suy nghĩ thật rõ tại sao lại có. Nếu không có một đội cận vệ như thế tồn tại thì phim ảnh cũng không đưa ra trước công chúng.
- Tôi hình như không cần người sắp xếp chuyện này nhỉ. Ông già này làm việc thưa hơi rôi.
- Chúng tôi được lệnh phải làm thế. Đây là thẻ căn cước của cậu xác định thân phận mà Tống lão đã nói phải chuẩn bị.
Người này bước lên phía trước đưa chiếc thẻ cho Thiếu Kiệt. Ngay lúc này Blake đứng ra ngăn lại hắn bước tới trước Thiếu Kiệt. Cái tay giữ lại cái thẻ hắn đang cầm như muốn nhận lấy.
một trên một dưới người này đối mặt với Blake với cánh tay bị giữ lại giữa không trung cũng ngưng lại nhìn Blake. Chỉ như thế nhưng thấy được địch ý của người này đối với hai người nước ngoài Blake với Jackson.
Blake một tay nhận lấy tấm thẻ căn cước của Thiếu Kiệt một tay chụp lấy phía trên tay của đối phương nói bằng một câu tiếng anh.
- Xin Lỗi để tôi chuyển cho cậu ấy.
Người này bây giờ ánh mắt nhìn Blake nhưng môi lại mấp máy phát ra những câu nói tiếng anh đáp lại hắn.
- Các anh vừa rồi dường như đã ra tay với người của chúng tôi đi. anh có thể thắng những người đó nhưng xin lỗi chúng tôi không thể nào để một người ngoại quốc ức hiếp quân nhân của chính quốc gia mình.
Vừa nói người này chuyển tay thành nấm đấm phát lực thẳng vào giữa ngực của Blake.
Tình Huống có chút bất ngờ nhưng với những gì biểu hiện của ba người Blake với Jackson đã có phòng bị đôi chút. Thêm vào lời nói đầy sát khí và tỏ vẻ ra thù hằn vô cớ.
Blake lúc này dùng tay của mình đẩy nấm đấm của đối phương chệch ra khỏi người. Jackson từ xa cũng xông lên để hỗ trợ cho Blake với phản ứng bất ngờ của những người này Thiếu Kiệt cũng muốn biết liệu hai người Jackson với Blake có đối phó được với ba người cận vệ trung nam hải mà đất nước này không ít lần đồn đại hay không.
Thiếu Kiệt chỉ lui lại một bước bên cạnh hắn Tống Vũ bây giờ hết sức ngạc nhiên vẫn chưa hiểu tình hình gì đã xảy ra vì sao lại có tình trạng đánh nhau xuất hiện trước mặt hắn. Theo hắn nghĩ những người này không phải đến để làm cận vệ của Thiếu Kiệt theo lời bố hắn đã quyết định. Tự dưng giờ lại thành ra đánh nhau hỗn chiến như thế này với vệ sĩ của Thiếu Kiệt dường như có gì đó sai sai.
Blake gạt nấm đấm đối phương ra một bên cũng không quên quét ngang một cước vào phần hông của đối thủ. Người này ngay lập tức dùng lòng bàn chân của mình đối mặt lại vời một cước quét ngang của Blake. Thân hình của hắn lộ ra do lực tác động nghiên về phía bên trái của Blake.
Jackson bây giờ thấy thế từ phía bên trái tiến lên đạp một cước ngay vào phần cơ thể đối phương vừa lộ ra. Hai người còn lại cũng không kém thấy đồng bọn bị công kích cũng nhanh chóng tiến vào trận chiến.
Một người vừa chụ lấy vai cố định lại cơ thể người bị Jackson đá một tay hóa thành trảo quét ngang định chụp lấy phần chân của Jackson. Blake ngay lập tức phối hợp cúi đầu của mình xuống tránh một cú đấm của người đang đánh tới còn Jackson thì quét một cước qua đầu của Blake.
Động tác mượn lực đá xoáy một trăm tám mươi độ với sự phối hợp của Blake phần đế giầy của Jackson trúng ngay vào mặt tên đang đấm tới. Cón Blake thừ dưới quét ngang vào phần khới gối chân trụ của tên phía sau lưng người vừa ngã xuống. Còn đạp một cái thật mạnh để lấy lực lui ra một khoảng cách tách biệt khỏi phạm vi một cước của Jackson trên không.
Khi bản thân vừa thực hiện xong một cú đá một trăm tám mươi độ như thế trên không Jackson ngay lập tức đáp đất ngã người nghiên về phía của Blake vừa mới tách ra lộn một vòng tránh né khỏi phạm vi công kích của ba người để cho Blake phòng thủ giúp mình trước khi lấy lại thế chủ động.
Ba người một người bị một cước một người chụp hụt một người còn bị đá vào mặt. Ba người lúc này hỏa khí bốc cao vi cơ bản họ thấy mình thật sự cần lấy lại thể diện.
Tông Vũ lúc này mới kịp định thần lại sau một phút bị những hành động nhất thời làm cho giật mình. Trong lòng hắn thật sự phẫn nộ với những người này tuy hắn không có thể ra lệnh nhưng hắn biết việc cả ba người đang làm là điều hoàn toàn không chấp nhận được hắn liền quát lớn một tiếng.
- Các người làm gì vậy! Các người đến đây bảo vệ Tống Long hay là tiến hành ám sát hắn. Đám người nhận mệnh lệnh từ ai mà làm việc này.
Vốn cả ba người định xông lên để lấy lại mặt mũi chó mình. Âm thanh của Tống Vũ làm cho họ giật mình nhận ra dường như họ đang hành động không đúng với mệnh lệnh được giao. Sau khi nhận lệnh vì nghe được một số người lính đi cùng với Tống Thanh Đông bị thiệt thòi trên tay hai người này. Nên cả ba người quyết định lấy lại mặt mũi vì tức giận nên họ quên mất rằng cả ba người họ được điều đến đây để bảo vệ người.
- Xem ra đám người cận vệ của mấy người tố chất cũng không tốt lắm. Phải làm ra được tới những việc không xem quân lệnh ra gì đúng là quân nhân tốt à.