Người ngồi phía cuối cùng mỉa mai hai anh em Vu Thái với Vu Nhật im lặng suy nghĩ điều gì đó rồi lắc đầu mới lên tiếng.
- Được rồi. Tao không tham gia. Bọn mày cho tao xuống ở đâu cũng được xem như tao đi du lịch. Tiền vé máy bay tao sẽ gửi lại sau. Người để kẻ khác bỏ ra một triệu đô để ám sát không phải là người tao có thể chọc được.
Đứng lên người này tiến về phía cửa lên xuống của xe. Đứng tại đó như chờ đợi cho Vu Nhật dừng xe lại ở một chỗ ven đường nào đó. Trên tay hắn đã cầm sẵn ba lô của mình. Hành động của người này làm cho toàn bộ người trên xe có người rụt rè một chút đang định đứng lên thì một tiếng cười lớn vang lên.
- Đường Thông ơi Đường Thông. Cứ tưởng mày anh hùng thế nào xem ra cũng chỉ là hư danh thôi. Mày không muốn tham gia cũng được thôi. Mẹ người đông cho dù nó có thoát thì cũng không biết ai mà tìm vậy mà mày lại đi sợ bóng sợ gió sau này ra giang hồ đừng lớn tiếng xưng tên nữa.
Vu Thái bây giờ bật cười. Âm thanh của hắn làm cho mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra một số người vốn định từ bỏ nghe xong lời của Vu Thái hắn cũng ngồi lại. Giờ Đường Thông không tham gia số tiền sẽ được chia nhiều hơn một phần. Người ở đây lại đông lời nói của Vu Thái cũng xem như liều thuốc an thần. Có một số người vốn sợ rằng mình sẽ bị phát hiện khi kế hoạch ám sát thất bại giờ cũng không lo lắng nữa. Đơn giản ở đây có quá nhiều người chỉ cần một người thành công thì họ cũng được hưởng tiền thì không cần phải lo đến việc bị bắt lại.
- Thôi bọn mày muốn nói gì thì nói cũng được xem như việc làm ăn lần này tao không biết gì hết. Ít nhất là cứ xem như tao nhát gan là được. Bọn mày làm chuyện đại sự đừng chấp với mấy thằng như tao.
Đường Thông đáp lại lời châm chọc của Vu Thái một cách bình tĩnh không hơn thua. Đối với việc ám sát đem theo nhiều người như Vu Thái đúng là khả năng thành công cao hơn nhưng cũng có rủi ro nhất định. Nhất là hiện tại Đường Thông thấy việc không biết lịch trình cố định của đối phương cũng là một vấn đề tăng thêm sự mạo hiểm.
- Bọn tao cũng không ép. Miễn là mày không cản tay cản chân bọn tao phát tài là được. Nhật mày cho nó xuống xe đi.
Vu Nhật nghe anh mình nói như vậy cũng gật đầu đánh lái xe vào sát lề đường. Mở cửa xe cho Đường Thông xuống. Khi chiếc xe khách đóng lại và lăn bánh đi khoảng một phút. Đừng bên vệ đường khoác cái túi của mình lên rồi nhổ ra một ngụm nước bọt nói.
- Mẹ cái bọn ngu. Đã người ta không sợ đám cận vệ Trung Nam Hải chắc chắn có thứ để dựa vào. Ám sát mấy thành phần này chỉ có nước chết. Ngu thì chưa người khác ngu với. Bọn mày tuyển một đống người bên ngoài không biết cũng nghe phong thanh một chút. Chỉ cần chuyện xảy ra tao tin chắc một đám chạy không thoát. Tốt nhất tao rút binh khỏi dính líu.
Đường Thông nói xong cũng đi bộ một mình trên hành lang bên đường. Còn Vu Thái hiện tại khi nhìn về những người còn lại trên xe thì cất giọng nói.
- Được rồi xem như ở đây anh em đều đồng ý với việc lần này. Nói trước cho mọi người biết chúng ta giờ sẽ đi đến gần nơi của đối tượng đang cư ngụ. Vấn đề ở nơi này chúng ta sẽ dễ dàng kiểm soát được thời gian của đối tượng hơn. Như thế kế hoạch ám sát sẽ dễ hơn.
- Nói như vậy chúng ta phải theo sát đối tượng khoảng cách từ năm mươi đến một trăm mét ở bất cứ đâu. Liệu rằng việc này ổn không đấy. Hơn hết không phải chúng ta có thể lên kế hoạch ám sát đối phương khi còn đang ở nơi cư ngụ sao. Làm ra một kế hoạch giống như tai nạn ngoài ý muốn chẵng hạn.
Một người ngồi gần Vũ Thái đưa ra ý kiến của mình. Hắn thấy việc phải đi theo đối tượng không sớm thì muộn cũng bị phát hiện những gì Blake với Jackson biểu hiện ra ở trên màn hình nói rõ họ có khả năng này. Người này cũng không muốn mình trở thành người thế thân cho mọi người ở đây.
Nhưng người ngồi đây thì đều có ý nghĩ rằng bất cứ ai giết được ba người này họ có thể hưởng được nguồn lợi từ người thuê. Nhưng đó là khi có người ra tay thành công.
- Không được đối phương đang ở cùng với những người có cấp bậc không nhỏ. Nếu như chúng ta ra tay như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến việc bị truy nã khắp quốc gia. Thế nên chúng ta chỉ có thể sử dụng cách trên thôi. Đối với việc hai thằng này nó có thể phát hiện ra một người nhưng chúng ta nhiều người như thế hắn biết hết được sao.
Vu Nhật lên tiếng cảnh báo. Đối với việc ám sát Thiếu Kiệt tạo ra tình huống ngoài ý muốn chắc chắn sẽ không ổn. Khi mà hắn hiểu rõ ở cạnh Thiếu Kiệt không chỉ có một người mà đến hai người của hai thế lực lớn. Người thuê hắn đã cho hắn hiểu rằng đối với hai vợ chồng này nếu như xảy ra điều gì thì họ cũng sẽ không ra mặt giúp hai anh em họ được.
- Cũng đúng chúng ta mỗi người chỉ cần mỗi người làm một người ám sát dù cho hai người kia có giỏi đến đâu cũng không nghĩ đến được việc chúng ta vận dụng nhiều người như vậy để đối phó ba người họ thôi. Việc này chắc ổn đúng là không cần lo lắng lắm.
Một tên ở gần nơi lên xuống của chuyến xe cũng đưa ra ý kiến. Hắn thấy đúng là việc đề phòng thì cũng sẽ chỉ đề phòng một người. Bọn hắn gần hai mươi người sẽ không ai nghĩ đến đối phó ba người cần vận dụng nhiều người như thế. Xác xuất thành công của việc ám sát ba người có thể đạt được một trăm phần trăm là điều hắn tin chắc không chạy đâu được.
- Thấy không. Tôi không cần phải nói cũng có người hiểu ý tôi rồi đấy. Nếu như người khác anh em tôi cần goi người đông như thế này làm gì cơ chứ. Chúng ta mỗi người là một tỷ lệ thành công nhất định. Chỉ cần tạo ra chút biến cố khiến đối phương phân tâm thì ở đây một nữa người thành công làm việc thì ba người đó chết chắc. Thấy kế hoạch để cho anh em kiếm tiền của tôi thế nào quá hoàn hảo đúng không. Dù là ở đâu hoàn cảnh nào thì chúng ta vẫn có tỷ lệ thành công rất cao.
Cả chiếc xe ai nấy bật cười họ chưa hành động nhưng trong ai bây giờ đều nghĩ đến số tiền sắp được nhận khi thành công làm việc. Vu Nhật lái xe cũng khá vui vẻ. Khi chiếc xe đến gần khu nhà cao cấp mà Thiếu Kiệt đang cư ngụ.
Một trạm gác được dựng ở cổng ra vào một người bảo vệ khi thấy chiếc xe di chuyển hướng vào trong khu nhà cũng đứng ra ngăn lại. Vì đây là khu vực tư nhân nên rất khi có xe chở hành khách đi đến đây. Nhất là loại xe hai mươi chín chỗ như thế này.
Đứng trước lối ra vào ra hiệu dừng xe lại. Vài người bảo vệ đứng gần đó cũng nhìn chằm chằm về phía chiếc xe. Người bảo vệ ngồi trong trạm gác cũng mở lên những thanh sắt sẵn sàng phá vỡ lốp xe của đối phương nếu như chiếc xe có động thái đâm thẳng vào lối vào.
Vu Nhật lúc này ngồi trên xe cũng lên tiếng nhắc nhở mọi người trong xe.
- Không sao mọi người cứ bình tình người thuê đã cho chúng ta cơ sở để vào rồi. Mọi thứ đã được an bài từ trước nên không cần quan tâm mấy tên bảo vệ này.
Lời nói của Vu Nhật cũng khiến cho mọi người trên xe buôn lõng sự căng thẳng. Đối với họ vào được khu nhà cao cấp như thế này mới có thể theo dõi đối phương hoạt động như thế nào mà sắp xếp thời điểm ra tay thích hợp.
- Đứng lại kiểm tra giấy tờ. Mấy người đi đâu đây. Đây là khu vực tư nhân không cho phép người lạ vào.
Một người đứng trước xe khách lớn tiếng nói. Vu Nhật lúc này mới mở cửa kính xe ô tô của mình xuống nhìn người bảo vệ tươi cười.
- Ông anh tôi chở khách của ngài Tiếu đến đây. Sắp tới họ sẽ ở lại vài ngày danh sách chúng tôi đã chuẩn bị hết. Các anh có thể liên hệ với anh Tiêu bên đó kiểm tra.
Vu Nhật ngồi trên xe nói với người bảo vệ đang đứng cạnh nơi hắn ngồi và đưa ra một tờ giấy danh sách gồm tất cả những người ngồi trên xe. Nhưng danh sách như thế nhưng tên người thì sẽ không phải là như vậy.
Người bảo vệ nghe vậy mới cầm danh sách được Vu Nhật đưa cho mình. Nói vào bộ đàm cho người bảo vệ đang ngồi trong trạm gác.
- Cậu gọi cho ngài Tiêu xem xác minh việc này đúng không. Ông ta có mấy lần cũng đưa khách hàng về đây ở vài lần. Hỏi xem số lượng người lần này ra sao.
- Được rồi. Ông ta cũng không phải mới lần đầu. Năm khu nhà của ông ta hầu hết là để tiếp khách thôi, Để tôi xác minh lần nữa xem như thế nào.
Người bảo vệ được đồng đội mình đáp lại như thế cũng nhìn qua Vu Nhật lên tiếng hỏi.
- Sao lão Thức không lái xe cho Ngài Tiêu nữa sao mà hôm nay cậu lại tới đây. Thường thường ông ta mới là người đưa khách tới đây cậu là người mới sao?
Vu Nhật lúc này cũng xuống xe trên tay còn cầm theo một bao thuốc Song Hỷ. Hắn tươi cười đến bên cạnh người bảo vệ rút ra một điếu thuốc rồi đưa cho người Bảo Vệ.
- Lão Thức hôm nay có đứa cháu làm đám cưới nên lão đi uống rượu mừng. Gặp ngay đoàn khách hôm nay lại đến nên ông ấy nhờ em đưa đến đây. Mấy ngày sau chắc ông ta lại đi làm lại. Anh với mọi người chia nhau hút khi rảnh rỗi xem như quà gặp mặt.
Người bảo vệ cầm lấy gói song hỷ rút ra một điếu thuốc hắn vừa đặt điếu thuốc lên miệng Vu Nhật đã đưa tay mở cái bật lửa cho hắn mồi thuốc. Hút một hơi dài xong người bảo vệ mới nói với Vu Nhật
- Thằng này vậy mà tốt hơn lão Thức nhiều. Lão mấy lần tới đây mà chưa tặng anh em tao một điếu thuốc nào. Bọn tao chỉ làm thủ tục cần thiết thôi. Ông chủ Tiêu mua nhà ở đây chủ yếu dành để cho khách cấp cao ở nên khu này ông ta có ba bốn căn nhà. Bọn tao gặp cảnh này riết cũng quen nhưng công việc phải đúng thủ tục.
Bên bộ đàm của hắn lúc này vang lên âm thanh của tên bảo vệ trọng trạm gác.
- ok cho vào đi Ngài Tiêu xác nhận đây là khách của ông ta để cho xe vào đi không lại cản đường cản lối.
- Rồi cho xe vào đi mày. Xong rồi đó khi nào họ đi đâu về cứ báo tên theo danh sách là được.
Người Bảo vệ lúc này ra lệnh cho Vu Nhật chở người đi mà không suy nghĩ đến vấn đề gì. Hắn còn phòng ngừa những người này có đi tham quan nơi nào đó mà trở lại phải đi qua trạm gác làm phiền bọn hắn. Hắn không ngờ rằng hắn đang mở cửa cho một đám sát thủ vào trong khu vực của hắn quản lý.