Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 118: Chuyện hoang đường!



"Mau bắt chúng lại! "

Hứa La Vỹ hét lên, tay chỉ về phía Hạo Thiên

"Hey....hey..... Hey... Hey... Hey.... "

Đám lính vẫn miệt mài tập luyện, không thèm đếm xỉa tới lời cô ta. Hứa La Vỹ bất ngờ, mà cũng giận dữ

"Ha, đường đường là một thiếu tướng. Vậy mà không biết suy nghĩ gì cả! Cô nghĩ cô là ai chứ, ra lệnh cho chúng, nực cười! "

Minh Kỳ đứng một bên khinh thường nói

"Ngươi...cái tên nhóc ngươi đúng là không được dạy dỗ m....à"

"Bốp"

Khuôn mặt Hứa La Vỹ hằn 5 dấu ngón tay thon dài và đỏ chét trên mặt. Lý Na một bên lấy khăn tay ra chùi tay mình, như thể sợ bẩn vậy. Chùi xong quăng chiếc khăn tay đi rồi nói

"Bớt cái mồm lại đi, cô nghĩ cô là ai ở đây. La lối om sòm cái gì"

"Cô! Không biết dậy dỗ quân lính, để bọn chúng không biết nghe lời gì cả, ta đường đường là 1 thiếu tướng, chức vị cao như thế. Còn chúng chỉ là đám lính thôi mà không biết tuân lệnh ta"

Hứa La Vỹ quát lên

"Tuân lệnh cô, mắc gì phải tuân lệnh cô. Chúng ta có toàn quyền quyết định với đám quân lính ở đây, chúng phải nghe lời bọn ta chứ mắc gì nghe lời cô. Còn nữa, cô còn gọi mấy ngài ấy là nhóc này nhóc nọ là không xong với tôi đâu, hừ!"

Lý Na la lên, chỉ chỉ vào mặt Hứa La Vỹ. Đúng là đàn bà cãi nhau, om sòm không chịu nổi.

"Cô... Chúng cũng chỉ là đám học sinh nội viện mà thôi, còn chưa từng giết người, chưa từng chịu khổ, sao chúng lại được cái quyền vào đây cơ chứ"

Ơ, càng ngày càng vô lý, lái chuyện sang đâu vậy. Lạc chủ đề rồi mấy má ơi, còn nữa, chuyện chúng ta được vào đây liên quan gì tới chuyện chúng ta chưa giết người, chưa chịu khổ bao giờ. Lãng xẹt vậy! Một dấu chấm hỏi to lớn hiện lên trên mặt lũ nhóc, rồi bỗng nhiên bật cười to

"Ha ha ha ha ha ha ha.... "

"Ta cười chết mất thôi, chưa từng giết người chưa từng chịu khổ thì không được vào đây? Hết lòi để cãi rồi nên đâm ra ngu à. "

Thống Trung cười lăn lộn, cười ra nước mắt nói

"Ngươi.... Hừ, đợi đấy cho ta! "

Nói rồi một mực quay lưng bỏ đi, đám nhóc cũng chẳng thèm đếm xỉa tới cô ta làm gì. Lý Na, Lý Xích vội vã chạy lại, khụy gối nói

"Cung nghênh chủ nhân! "

Đám lính cũng bắt chước nhất loại mà làm theo

"CUNG NGHÊNH CHỦ NHÂN!"

Hạo Thiên hơi gật đầu, ra lệnh bảo chúng cứ tiếp tục tập luyện đi. Lại nói

"Cả 2 người vào trong nói chuyện với ta! Các ngươi ngoài này"

Rồi quay lưng đi trước, bước vào lều trại lớn nhất, ngồi ở vị trí chính giữa. 2 người Lý Na và Lý Xích vẫn quỳ gối. Hạo Thiên nói

"Dạo này có ai ở trong quân đội tới không? "

"À vâng, có ạ. Vào khoảng 1 tháng trước có người tên là Hoa Vô Khuyết đến đây, hắn nói là hắn đến để đảm nhiệm việc giám sát nơi này. Nhưng khi thấy lá thư gửi về việc giao toàn quyền cho chúng tôi thì hắn rời đi rồi ạ! "

Lý Na lập tức nhớ lại và nói

"Hừm, thực lực và tuổi tác thế nào? "

"Tu vi khá cao ạ, lv 190 và tuổi tầm 18,19 gì đấy ạ"

Lý Na lại nói

"Hoa Vô Khuyết à, hình như hắn rất nổi tiếng trong quân đội với biệt danh Hoa Tà Tây Độc!"

Hạo Thiên nói

"đúng là có nghe qua nhưng lúc đó chúng tôi chưa chắc chắn ạ! "

Lý Xích nói

"Địa vị của tên đó trong Chính Cung cũng không phải là thấp, lại rất được lòng vua đấy. Phải lôi kéo tên đó cho ta."

Hạo Thiên lại suy nghĩ gì đó, nham hiểm nói

Ở Thiên Vũ đại lục, mỗi quốc gia có 1 bộ máy điều hành riêng gọi là Chính Cung, cũng là nơi ở của vua. Đứng đầu là vua, kế đến là 4 chức tướng có chức vị ngang nhau là Đại tướng, Lưu Thành tướng, Hữu Thiên tướng và Tả Thiên tướng.

Dưới Đại tướng có các chức vị từ cao đến thấp: Đại tướng, Thượng tướng, Trung tướng, Thiếu tướng. Dưới Thiếu tá thì lại có Đại tá, Thượng tá, Trung tá và Thiếu tá, lực lượng này có nhiệm vụ giám sát và báo cáo lại cho cấp trên và nhận lệnh từ cấp trên mà thi hành nhiệm vụ

Dưới Lưu Niên tướng có các cấp bậc cao đến thấp: Lưu Thành tướng, Lưu Quy tướng, Lưu Lai tướng, Lưu Đầu tướng

Dưới Hữu Thiên tướng có các chức vị từ cao đến thấp: Hữu Thiên tướng, Hữu Địa tướng, Hữu Hư tướng, Hạ Hữu tướng

Dưới Tả Thiên tướng có các chức vị từ cao đến thấp: Tả Thiên Tướng, Tả Địa tướng, Tả Hư tướng, Hạ Tả tướng.

Bên phía Đại tướng là quản lý khu quân đội, Lưu Thành tướng phụ trách rèn đúc binh khí, Hữu Thiên tướng quản lý việc phát minh máy móc và Tả Thiên Tướng phụ trách chính trị kinh doanh cùng với các việc về pháp luật, tuyên truyền và giáo dục trong nước.

Số lượng người trong mỗi bộ phận là rất nhiều, và ai cũng đóng một vai trò quan trọng trong đó. Trên tất cả và phải được lòng người dân là Vua, vị vua hiện tại của nước Gone này là Hoa Xuân Long, mệnh danh là Bách Niên Thiên đế. Vị vua trẻ tuổi và rất được lòng dân, tuy mới 40 tuổi nhưng lại thông minh tài giỏi hơn người, xuất chúng về sức mạnh, vẻ đẹp và cả về tư chất. Vợ của ông ta tên là Vương Thiên Linh, mệnh danh Linh Chi Thiên nữ. Cả 2 đều tài sắc vẹn toàn, thương dân yêu nước. Tuy nhiên, vợ của Bách Niên Thiên đế lại mưu mô xảo quyệt vô cùng, có tiếng độc ác, giết người không ghớm tay.... Bla bla các thứ. Nhưng nói Linh Chi Thiên nữ như vậy, nhưng lại không gây tổn hại gì cho dân cho nước, cho người vô tội không tu vi. Bởi vậy, dù mang tiếng ác nhưng vẫn rất được lòng dân chúng.

Nước Gone phát triển lớn mạnh như hiện tại cũng nhờ 1 tay của Thiên đế và Thiên nữ. Cả 2 đã làm rất tốt. Cơ mà khoan đã, Vương Thiên Linh? Họ Vương, giống họ của mẹ ta, rốt cuộc có quan hệ gì!? Nhất định phải điều tra cho rõ!

Hạo Thiên trầm tư suy nghĩ hồi lâu, khuôn mặt lạnh lùng chìm vào suy nghĩ ấy, khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình sợ hãi. Vẻ mặt của 1 đứa nhóc là như vầy sao, là đáng sợ, thâm độc, mưu mô và giết người không ghớm tay sao!? Đương nhiên không phải, nhưng Hạo Thiên lại ngoại lệ, cậu muốn mình như thế nào thì chính là như thế ấy, cái gì không phải của mình thì giành lấy, cái nào của mình thì không ai dám đụng vào, cũng như vậy, mệnh cậu do cậu định, không tại trời!

Suy nghĩ hồi lâu, cậu nói

"Như vậy thôi, các ngươi lui được rồi!"

"Vâng! "

Lý Na và Lý Xích lập tức rời đi không chậm trễ phút giây nào nữa.

"Mọi chuyện càng lúc càng thú vị rồi! "

Hạo Thiên nhếch mép cười, đứng dậy khỏi ghế, rời khỏi lều trại

Đám nhóc hiện tại đang phân tán ra quan sát đám người, thấy Hạo Thiên thì tụ lại quanh cậu, cười nói vui vẻ. Ngay lúc này, một tên lính chạy vào hô lớn

"Thưa chủ nhân, có người tên Doãn Bằng cần gặp ngài ở ngoài kia ạ! "

Hạo Thiên mắt hơi liếc, đầu hơi gật. Xoay lưng bỏ đi. Lão già này, lại có chuyện gì nữa đây!? À đúng rồi, lại là cô ta nữa, đi báo với Doãn Bằng? Tưởng rằng sẽ đuổi được mình đi sao, nực cười!

Đi về phía cổng của khu trong, cánh cửa duy nhất để ra khu ngoài và cũng là cánh cửa duy nhất để vào khu trong. Từ đằng xa đã lấp ló thấy được bóng dáng của Doãn Bằng đang đi tới đi lui đi xuôi đi ngược, trông rất vội vã. Trên khuôn mặt còn thấm thoát mồ hôi rơi. Cho đến khi thấy Hạo Thiên xuất hiện, Doãn Bằng xông lên, la làng

"Hạo Thiên a Hạo Thiên, sao ngươi nói ngươi không gây chuyện nữa mà, bây giờ lại gây chuyện với người ta nữa vậy hả! "

"Ta gây chuyện gì cơ chứ. Ta vào trong đó, cô ta xông vào theo, lớn tiếng la lối ở trong đó. Chửi mắng ta trước mặt nhiều người, đám lính trong đấy có thể làm chứng, mấy vạn quân trong đấy có thể làm chứng. Còn nữa, cô ta chửi ta như vậy, ta chưa giết cô ta là may cho cô ta rồi"

Hạo Thiên nói, khuôn mặt lạnh băng bất cần

A, Boss ơi, nói dối trắng trợn, cô ta mà chửi mắng Boss là đầu lìa khỏi cổ lâu rồi. Chỉ là la làng cãi vã với Lý Na cô nương một chút mà thôi, Boss thật xảo quyệt mà a! Đám nhóc phía sau hơi kinh ngạc, nhưng là kinh ngạc trong nội tâm, khuôn mặt không may mảy chút biểu hiện nào.

"Cô ta nói ngươi có thân phận gì mà vào được trong đấy, cô ta chỉ muốn các ngươi ra khỏi đó nhưng các ngươi không những không nghe còn làm cô ta nhục nhã trước bao nhiêu người nữa kìa! "

Doãn Bằng bắt đầu kể lại câu chuyện lúc cô ta tới mắng vốn, nào là sỉ nhục cô ta, ra tay đánh cô ta, làm trái với luật lệ, nên bị xử phạt, đòi lại công đạo... Ôi bla bla bla đủ thứ kiểu. Mệt mỏi!

"Haizz, ngươi có biết thân phận của cô ta là gì không vậy hả, là cháu của Hữu Thiên tướng tướng quân đấy, haizz. Tuy ta có thể nói giúp ngươi khỏi bị đuổi khỏi học viện, nhưng ngươi vẫn phải cuối đầu xin lỗi cô ta đấy! "

"Ha, ta nói ông này lão Doãn, có phải hôm nay trời nóng quá hóa điên không? Ông nghĩ ta là ai cơ chứ, muốn ta cuối đầu xin lỗi, chuyện hoang đường!"

Hạo Thiên cười nhạt nói

"A...A... Aaaa, đúng là nóng quá hóa điên mà, ta lo lắng gì cơ chứ. Dẫu sao nhóc ngươi cũng là Đại thiếu gia của Đường gia, còn có cả đám thuộc hạ là con của các đại gia tộc. Ai dám làm gì ngươi cơ chứ, ha ha ha ha, sao hôm nay ta ngu thế không biết! "

Doãn Bằng vỗ bộp bộp lên trán mình, tự nhận mình ngu. Chuyện hiếm lạ đây.

"không nói tới thân phận của ta, một tay ta cũng có thể diệt cả Hữu Thiên tướng!"

Hạo Thiên lạnh lùng nói, rồi lướt qua Doãn Bằng "chúng ta đi! "

Tất cả trở ra khu ngoài, trở lại lều trại của mình

( Tác trở lại rồi đây ≥3≤)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.