Trên tàu, tất cả đều ở trong phòng chơi đùa với nhau, nói chuyện với nhau. Hạo Thiên và tiểu Siêu không muốn ngồi một chỗ mãi, đứng dậy rời phòng đi dạo một chút, để đám nhóc ở trong phòng chơi.
Đi dọc theo hành lang với những tấm kín cường lực dày hơn 5cm, lớn được lắp lên và trải dài quanh tàu. Phong cảnh bên ngoài lướt qua nhanh như chớp vậy, còn không kịp nhìn bên ngoài có cái gì bới cái gì nữa thì cảnh vật đã biến mất rồi. Hạo Thiên và tiểu Siêu đi dọc theo đấy, đứng trước tấm kín lớn, cả 2 lặng im đứng nhìn trời cao, rừng núi đang lướt qua phía ngoài kia. Bỗng.....
"Hiệu trưởng Doãn, khi về phiền ngài tổ chức một cuộc thi vào nội viện cho 1 người giúp em!"
Giọng của 1 nam thanh niên nói với Doãn Bằng
"Ohh, lại có người hợp yêu cầu sao?"
Doãn Bằng kinh ngạc nói
"Đúng vậy ạ, cô ấy là Chu Vũ Yến, học sinh lớp thiên tài, lv 202 ạ! "
Tên thanh niên lại nói, giọng nghe rất là hớn hở
"Oh, Tịch Sâm a, em kiếm được 1 người tốt đấy, anh của em Bách Chiến cũng là 1 học sinh tốt, em cũng hãy cố gắng mà nỗ lực đấy."
Doãn Bằng nói, giọng nói nghe như vui cười nhưng Hạo Thiên có thể nghe ra được, trong giọng nói ấy còn ẩn chứa sự giả tạo. Doãn Bằng này, cũng giả dối quá rồi! Mạc Tịch Sâm, Chu Vũ Yến! Ha, xui cho các ngươi khi đã để ta nghe được cuộc nói chuyện này rồi!
"Sau khi chúng ta trở về, các em nghỉ ngơi hết ngày, sang 8h sáng ngày hôm sau sẽ bắt đầu! "
Doãn Bằng cười nói
"Vâng, vậy tạm biệt thầy! "
Mạc Tịch Sâm cười nói, rồi đi mất. Khi cậu ta đi khỏi, Hạo Thiên và tiểu Siêu xuất hiện, Doãn Bằng quay qua bất thình lình thấy cả 2 thì giật mình, nhẹ mắng
"2 tên nhóc các ngươi a, làm ta giật mình. Có chuyện gì vậy? "
"Ông đã chọn được người thi đấu chưa? "
Hạo Thiên chợt cười, rồi chợt nói
"À, chưa. Có gì không? "
Doãn Bằng hỏi lại
"Vậy để ta kiếm người cho, ông không phải lo nghĩ đâu!"
"Này này, để nhóc kiếm người!? Người của nhóc toàn là tiểu quái vật, người ta lv mới 202,đưa ra cho người của nhóc đánh chết à?!"
Doãn Bằng hốt hoảng nói
"Không phả lo, lv 202 nhỉ. Vậy tiểu Bạch Vũ của chúng tôi là được rồi! "
Hạo Thiên cười nhẹ nói
"Oh, là cậu nhóc Nhạc Bạch Vũ à! Tuy nhỏ tuổi nhưng thiên phú rất tốt nha, vậy cũng được. Cậu nhóc đó lv cũng không cao lắm, vậy được rồi, mai gặp lại! "
Doãn Bằng hài lòng nói, quay lưng bỏ đi
"Được! "
Hạo Thiên cười nhạt, tiểu Siêu kế bên nhỏ giọng hỏi
"Cậu chủ có ý định gì mới nữa à?"
"à, ngày mai ta chỉ muốn ra tay phá hoại một cành hoa xấu xí thôi. Cũng không có gì đặc biệt cả! "
"Oh ho, một cành hoa xấu xí sao! Thật mong chờ mà! "
Tiểu Siêu cũng chợt cười nhẹ, cả 2 trở lại phòng.
Con tàu bay chở học sinh từ buổi sáng cho tới gần 13h trưa thì tới học viện, với tốc độ bay là 200km/h. Với tốc độ như vậy thì chỉ mất khoảng 6, 7 tiếng là về tới nơi. Học sinh được nghỉ 1 tuần sau cuộc huấn luyện, và đa số đã trở về nhà. Một số ít thì ở lại học viện. Riêng nhóm Hạo Thiên thì còn rất nhiều kế hoạch nữa nên không về nhà và cũng chưa có ý định trở về. Sau bữa hôm nay thì mai sẽ đi xem buổi thi vào nội viện của Chu Vũ Yến, buổi chiều phải đi tới Hữu Thiên phủ dự yến tự, haizz, trong một ngày mà có nhiều chuyện xảy ra quá vậy.
Tất cả trở lại KTX trong nội viện, Thiên Tuyết sau khi gây lộn với Hoắc Triển Bạch hôm bữa cũng đã đi học trở lại lớp V nhờ sự van xin nài nỉ của Hoắc Triển Bạch và vài lời xin xỏ hứa hẹn của Doãn Bằng, đích thân ông ta phải tới để nói chuyện với Hạo Thiên, hứa hứa hẹn hẹn gì đó rồi Hạo Thiên đồng ý cho Thiên Tuyết đi học trở lại ở lớp V ngoại viện. Nhưng cô bé vẫn thường xuyên cúp tiết và vào nội viện chơi với nhóm Hạo Thiên. Một tuần lễ sắp tới đây, cô bé cũng bám trụ ở KTX của nhóm Hạo Thiên.
Sau khi trở lại KTX, tất cả tắm rửa thay 1 bộ quần áo khác, Hạo Thiên triệu tập tất cả lại. Thông báo một sự việc
"Bắt đầu từ hôm nay, nhóm Lâm Phi sẽ tới căn cứ ở rừng chết Haxjima để quản lý ở nơi đó, cùng với 4 yêu nô phụ trách việc huấn luyện cũng như ăn uống. Nhóm Dạ Thiên Lăng thì tới quản lý các việc như tài chính, vấn đề xảy ra, giải quyết tranh chấp, truyền đạt chỉ thị từ ta, xảy ra vấn đề gì thì trỏ về đây báo cáo lại, các ngươi sẽ đi ngay từ bây giờ, còn nhớ thuật ngữ dùng thuật dịch chuyển chứ? "
"Nhớ ạ! "
Cả đám đồng thanh
"Mộ Phong và Vũ Ly cũng đi theo luôn đi, riêng Băng Liên và Bạch Vũ ở lại. Đây là tất cả các yêu cầu cần thực hiện mỗi khi có ai đạt yêu cầu gì đó, ví dụ như yêu thú. Lần trước khi các ngươi làm nhiệm vụ cũng bắt được rất nhiều yêu thú nhỉ, bây giờ tới đó, tên nào lv 100 hoặc trên 100 thì lựa cho chúng 1 yêu thú thích hợp. Hay đan dược, cứ mỗi tên nào tăng 10 cấp thì phát 1 viên Tăng Cấp đan bậc 1 cấp 8 và 1 viên Thể Lực đan bậc 1 cấp 5. Cứ xem theo trong đó mà làm. Mộ Phong thì phụ trách rèn, mở 1 lớp dạy rèn cho ta."
Hạo Thiên lấy ra 1 chiếc nhẫn trữ vật cấp 8 đưa cho Dạ Thiên Lăng bảo quản. Cậu lại nói
"Thỉnh thoảng ta sẽ tới xem xét tình hình, bây giờ các ngươi đi được rồi!"
"Vâng, hẹn gặp lại Boss và mọi người, chúng tớ đi chơi đây! "
Nói rồi tất cả biến mất ngay tức khắc. Không biến đi mau thì chắc chắn sẽ bị Hạo Thiên nắm đầu đánh chết. Hạo Thiên giao nhiệm vụ đi làm mà dám hớn hở nói chuyện, còn dám nói rằng mình đi chơi. Không chạy mau là bị đánh mất thôi. Hạo Thiên tựa lưng vào ghế, nhìn xung quanh phòng. Căn phòng nay đã trống trãi hơn xưa rồi, bây giờ chỉ còn lại le que vài người. Lúc trước hơn 30 người nay chỉ còn lại 15 người mà thôi.
Đám nhóc chán nản ngồi trong phòng, mặt đứa nào đứa nấy buồn thui thủi, lúc trước nhộn nhịp tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện, giờ đây đã không còn ồn ào náo nhịp như vậy nữa, căn phòng rộng hơn xưa. Hạo Thiên thấy cảnh này thì nói
"Gì mà chán nản vậy?! Có phải chúng đi luôn đâu cơ chứ."
"Nhưng buồn lắm ạ!"
Đám nhóc đồng thanh nói, giọng nói ảo não yếu xìu xiu.
"Vậy các ngươi có muốn đi luôn không?"
Câu hỏi Hạo Thiên vừa đưa ra, đám nhóc lập tức lơ đi ngay, chúng lập tức chuyển đề tài, Thống Trung nói
"Vậy Boss nói sao với lão sư đây ạ! "
"Hừm, thì nói chúng bận đi làm nhiệm vụ ta giao, không thể đi học được! "
Hạo Thiên trả lời
"Mong sao lão sư sẽ chấp nhận câu nói này! "
Thống Trung cầu mong
"Sẽ chấp nhận thôi. Mai chúng ta có 2 sự việc rất thú vị xảy ra, các ngươi chờ mà xem"
Hạo Thiên nói, làm bọn nhóc vô cùng chờ mong, tên nào tên nấy háo hức chờ đợi, làm giảm đi sự buồn bã nơi này
Hạo Thiên tựa lưng vào ghế suy suy nghĩ nghĩ gì đó, lâu lâu lại chợt hiện lên ánh mắt sát ý, rồi lại nhếch nụ cười rợn người. Làm bọn nhóc rất sợ hãi. Cứ thế, tất cả rãnh rỗi không việc gì làm cho đến sáng ngày hôm sau.