Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 164: Ấm áp



Hạo Thiên cùng tiểu Siêu và Thiên trở vào trong, cả 3 ngồi xỏm bên giường, nhìn cha và mẹ mình đang say giấc ngủ, rồi không hẹn mà cả 3 cùng thiếp đi lúc nào không hay......

Bên phía đám nhóc được sắp xếp cho một căn lều khác ngay sát bên, lều chính. Tất cả cùng lo lắng mà chờ bên lều này, An Lam Nguyệt khó chịu thay một bộ tranh phục khác quần ôm đen dài, giày boots đen cao, áo sát nách khoác một chiếc áo dài tay jean bên ngoài, tóc cột cao, môi điểm lên chút hồng. Chỉ cần đưa mắt nhìn là đều sẽ bị hút hồn ngay, không lo lắng gì, vô ưu vô lo ngồi một góc đọc sách. Cứ thế cho đên hết ngày, đến bình minh ngày hôm sau.......

Do sự tức giận, và lo lắng quá nhiều ngày hôm qua, Hạo Thiên và tiểu Siêu cảm thấy có chút mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Còn Thiên Tuyết do khóc quá nhiều nên mệt mà ngủ thôi. Khi cả 3 thức dậy, cha vẫn nằm trên giường, gương mặt hồng hào, đã hồi phục lại, mẹ thì biến đâu mất tiêu. Trên người của cả 3 lại còn có khăn đắp, Hạo Thiên choàng ngồi dậy tìm kiếm, đúng vừa lúc Vương Thiên Nhi trở lại, trên tay là thau nước ấm, bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của cả 3, mỉm cười hài hòa nói

"Các con sao vậy? Có chuyện gì sao? "

Hạo Thiên thở phào, nói

"Mẹ... Mẹ còn đau ở đâu không? Có còn thấy khó chịu không? "

Vương Thiên Nhi đặt thau nước cạnh giường, xoa đầu Hạo Thiên, nói

"mẹ không sao! Không còn đau nữa, nhờ vị tiểu cô nương kia mẹ khỏe hơn nhiều rồi! "

Tiểu Siêu nhìn cảnh gia đình đoàn tụ, có hơi buồn trong lòng, nói nhỏ

"Cả 3 nói chuyện đi, con đi ra ngoài"

Vương Thiên Nhi chợt nói

"Ê, con đi đâu đấy. Sao lại ra ngoài? "

Tiểu Siêu gượng cười, nói

"con không làm phiền gia đình nói chuyện với nhau nữa. Con đi ra ngoài đây"

Vương Thiên Nhi khó hiểu, nói

"Con nói gì lạ vậy? Con cũng là con của ta mà, mau lại đây cho mẹ xem, tiểu Siêu của mẹ đã lớn thế nào rồi. Một thời gian dài không gặp, muốn nhìn xem các con đã lớn chừng nào, đã đẹp trai xinh gái bao nhiêu rồi đây"

Tiểu Siêu vừa nhận một lượng tin như sét đánh ngang tai, nước mắt không rõ mà rơi xuống. Lần thứ hai, đây là lần thứ hai cậu khóc. Lần đầu là do Hạo Thiên và An Lam Nguyệt nhận cậu là đệ đệ. Lần thứ hai là ngay hiện tại, người phụ nữ trước mặt đây nhận cậu làm con. Một hệ thống như cậu, vốn phải là không có cảm xúc về gia đình tình thương mới phải, vậy mà không biết từ lúc nào. Cậu rơi lệ, đau buồn khi thấy Hạo Thiên đau, khi thấy huynh đệ của mình chịu khổ, lại cảm giác được tình thương của mẹ. Bây giờ đây, cậu, một hệ thống không có thân phận xác định, không cha không mẹ không huynh đệ, như được sống một cuộc đời mới, của một con người đúng nghĩa chứ không phải là một hệ thống vô tri không biết đau là gì. Tiểu Siêu hai hàng nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt vẫn ngẩn ngơ. Hạo Thiên chợt cười, lau nước mắt cho cậu, nói

"Có chuyện gì? Sao lại khóc thế này? Đau ở đâu à?"

Thiên Tuyết đạp Hạo Thiên một cái, giận dỗi nói

"Hứ, sao huynh dám làm Siêu ca khóc chứ! "

Hạo Thiên khó hiểu, nói

"Ơ, ta đã làm gì đâu chứ?"

Tiểu Siêu quẹt đi nước mắt, cười nói

"Không có, đệ không sao cả. Không đau ở đâu hết, còn nữa, tiểu Tuyết không được đánh Thiên ca nữa đấy, biết không! "

"Vâng! "

Cả 3 quây quần lại bên nhau, Vương Thiên Nhi mở rộng vòng tay ôm lấy 3 người con của mình, xem xem chúnh đã cao lớn chừng nào rồi, đã đẹp trai xinh gái hơn xưa rồi. Càng lớn càng cao lại còn đẹp ngoài sức tưởng tượng, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể đốn tim người khác rồi. Cả 4 cùng cười nói với nhau, Vương Thiên Nhi vừa nói vừa giúp chồng mình lau người, thay băng. Chợt "a" lên một tiếng, hoảng hốt nói

"Sao không còn vết thương nào nữa? Các con đã làm gì vậy, tiểu Thiên? "

"Chỉ là giúp cha xử lý vết thương một chút thôi mà"

Hạo Thiên tươi cười, nụ cười có hồn, thật lòng. Vương Thiên Nhi lại ôm lấy hai người con lớn của mình, chợt khóc, rồi lại chợt cười, nói

"Cảm ơn hai con... Cảm ơn các con rất nhiều! "

Vết thương Đường Thiên Long trúng phải, Vương Thiên Nhi cứ ngỡ sẽ không chữa trị được, sẽ phải phế bỏ cánh tay đó để tránh độc lan ra, nhưng không ngờ tới. Tất cả đã được hai người con của mình chữa trị triệt để, không còn một tý sẹo, dù là vết thương lớn hay nhỏ, đều đã không còn nữa. Trên người chỉ còn lại là những vết bẩn do té ngã, hay dính bụi mà dơ thôi.

"Khụ khụ khụ... "

Đang ôm nhau, nghe tiếng ho vang lên. Vương Thiên Nhi bỏ tay ra quay sang nhìn chồng mình, mừng rỡ gọi

"Thiên Long, Thiên Long, chàng không sao chứ? Còn đau không? "

Đường Thiên Long ho khan vài tiếng, Vương Thiên Nhi nắm lấy tay chồng mình, ôn nhu gọi. Đường Thiên Long đôi mắt he hé mở, đập vào mắt hình bóng đầu tiên là Vương Thiên Nhi. Ông lắc đầu, nhẹ cười nói

"Ta không sao. Nàng đừng lo nữa, trong khi ngất đi, ta cảm thấy cánh tay như muốn rớt ra, toàn thân đau nhức dữ dội. Nhưng không hiểu sao, ngày hôm qua lại không còn đau nữa, hoàn toàn không còn thấy đau nữa. Nàng nói xem, tay ta sao lại hết đau rồi? "

Vương Thiên Nhi thở phào một hơi, cười nói

"Chàng không sao nữa là tốt rồi. Không còn thấy đau nữa là nhờ tiểu Thiên với tiểu Siêu cả đấy. Chúng đã giúp chàng loại bỏ viên đạn, độc dược và cả vết thương cũng đã khép miệng, chàng cử động tay xem có tê hay đau nữa không? "

Đường Thiên Long quơ quơ tay mình, ông bất ngờ khi không còn thấy đau nữa, xem xét vết thương cũng không còn nữa. Lại bất ngờ nắm lấy tay vợ mình, kinh ngạc nói

"tiểu Thiên, tiểu Siêu cũng ở đây? Chúng làm sao lại biết tin mà tới đây? Ai đã nói cho chúng biết? Quân địch vẫn đang ở ngoài kia, sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ở đây. "

Vương Thiên Nhi vỗ vỗ tay chồng mình, cười nói

"Chàng không phải lo, tiểu Thiên với tiểu Siêu vẫn an toàn, không sao cả."

"Thế chúng bây giờ đang ở đâu? "

Đường Thiên Long lại hỏi

"Khụ khụ khụ... "

Hạo Thiên giả vờ ho khan vài tiếng, thu hút ánh nhìn của cha mình. Quả thật là vừa tỉnh dậy chỉ lo tìm mẹ cậu, không lo để ý xung quanh xem còn ai hay không. Đường Thiên Long cười ngượng nói

"Các con ở đấy nữa giờ à. Cha không để ý"

Hạo Thiên trêu ghẹo nói

"Cha có bao giờ để ý chúng con đâu. Toàn là tìm mẹ đầu tiên thôi"

Đường Thiên Long hơi ngượng, chối bỏ

"Nào có, chẳng phải bây giờ cha thấy các con rồi sao. Nào, các con mau lại đây cho cha nhìn xem, rốt cuộc đã lớn thế nào rồi."

Ông ngồi dậy, hơi hoạt động chân tay. Thấy toàn thân đều sung sức, sức lực dồi dào, bèn gọi các con mình lại. Hạo Thiên và Thiên Tuyết hí ha hí hửng cười chạy lại, thấy tiểu Siêu vẫn đứng yên tại chỗ, Đường Thiên Long lại hỏi

"Còn con? Sao còn đứng đấy mà không lại đây. Nào, mau lại đây cho cha xem! "

Tiểu Siêu gương mặt hơi khựng lại, miệng lại nở lên nụ cười tươi, nói

"V.. Vâng ạ! "

Cả 3 lại tiến tới, Đường Thiên Long cười vui vẻ, nhìn các con của ông, hài lòng khen ngợi

"Quả thật đã cao hơn rất nhiều, lại ngày càng đẹp hơn rồi. Đã đánh đổ bao nhiêu chàng trai cô gái rồi đây, ha ha ha ha"

Thiên Tuyết ngại ngùng, nói

"Nào... Nào có ạ. Chúng con chỉ lo học thôi"

Đường Thiên Long lại hỏi

"Ồ, thật sao? "

"Thật... Thật ạ! "

Thiên Tuyết hơi đắn đo, lại dứt khoát nói.

"Ha ha ha ha ha"

Tất cả cười phá lên, Thiên Tuyết khó hiểu. Cô bé không biết tất cả mọi người đng trêu ghẹo cô thôi, nên vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hạo Thiên ngừng cười, nói

"Cha. Người có nhớ ai đã ám sát người không?"

Đường Thiên Long hơi suy nghĩ, nói

"ta cũng không nhớ rõ lắm. Âm thanh khàn khàn như tuổi 50, tóc đen dài ngang lưng, toàn thân màu đen, trên cổ còn xăm hình đầu cọp đen, cao khoảng 1m80. Chỉ có nhiêu đó thôi."

Hạo Thiên hơi suy tư, gật đầu nói

"Vâng, nhiêu đó là được rồi ạ. À, hai người tới đây khi nào và nhận lệnh từ Thiên Nữ và Thiên Đế ạ?"

"ta tới đây 2 tháng trước, do nhận lệnh của Thiên Đế và Thiên Nữ. Mà con hỏi làm gì? "

Đường Thiên Long nói. Hạo Thiên lắc đầu, cười nói

"Không có gì. Chỉ là tò mò thôi ạ."

Vương Thiên Nhi lấy cho 3 người con của mình mỗi người một chiếc ghế, ấn các xon ngồi xuống rồi nói

"Mọi người có đói không? Để mẹ đi làm cái gì ăn nhé! "

Đường Thiên Long gật đầu, nói

"Được, cảm ơn nàng! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.