Rốt cuộc sao bao nhiêu lâu chờ đợi, đã tới lượt Hạo Thiên. Cậu tiến lên phía trước, đứng sát bờ hồ, trực tiếp tiến lên....
Trong lúc này, nhiều người hoảng hồn, nói
"Đại tư lệnh không muốn thi nữa sao?"
"sao lại trực tiếp bước xuống thế kia"
"Ngài ấy muốn bỏ cuộc à? "
"các người im đi, xem cho rõ vào! "
Một âm thanh vang lên, cắt đứt sự ồn ào, nhiều ánh nhìn đồn về phía Hạo Thiên. Cậu căng bản không hề bị rơi xuống nước, ngược lại đang đi rất thông thả, ung dung tự tại như thể đó là mặt đất chứ không phải là mặt nước. Nheo mắt nhìn thật rõ, hóa ra dưới chân cậu là một lớp băng mỏng, được hình thành mỗi khi chân cậu chạm vào nước, lớp băng liền xuất hiện để nâng đỡ cậu lên. Sau khi bước qua khỏi lớp băng liền biến mất không thấy đâu đó, cứ thế liên tục mà bước đi.
Lúc này, bên phía Thiên Vũ Phong, ông hỏi
"Hai đứa nhóc Minh Thi và Ninh Dịch đi đâu rồi? "
An Lam Nguyệt ngồi bên cạnh, tay vẫn bóc vỏ quýt nói
"chúng nhận lệnh Thiên Thiên đi qua công hội phụ giúp quản lí rồi. Mới đi mấy ngày nay thôi"
Thiên Vũ Phong gật đầu, nói
"Mau nhìn, tên nhóc này sao cứ đi mãi mà không hành động gì hết vậy. Chẳng phải hứa là sẽ vào tới vòng trong sao? Sao bây giờ trông vẻ chán chường thế kia? "
An Lam Nguyệt vẫn bình thản lột vỏ quýt, nói
"Phong lão sư a Phong lão sư, ngài là người ở gần Thiên Thiên lâu năm nhất ở kiếp này đấy, sao ngài còn không hiểu nó. Thiên Thiên là đang lại gần xong đó lấy nón, ngài nghĩ xem với tốc độ của Thiên Thiên thì còn ai có thể trở tay kịp ngoài người đó nữa".
Thiên Vũ Phong gật đầu, lại nói
"Người đừng nghĩ tôi ở gần nó lâu nhất mà nghĩ tôi hiểu nó. Không thể nào, lúc nhỏ còn được chứ hiện tại thì không. Bây giờ suy nghĩ của nó rất phức tạp và cũng chẳng biểu hiện ra bên ngoài như lúc trước nữa, ta vô phương đoán được a"
Tiểu Siêu kế bên bảo
"hai người nói nhiều quá, mau xem, ca ca bắt đầu rồi kìa"
Tất cả dồn ánh mắt về phía Hạo Thiên, cậu hai chân đứng trên lớp băng mỏng dưới chân, trông vô cùng mỏng nhưng lại rất chắc chắn, chịu được cả trọng tải của Hạo Thiên.
Cạu đứng còn cách các nữ học viên khoảng 5 m liền dừng lại, ánh mắt vô cảm nhìn một loạt người, suốt nãy giờ cậu cứ có cảm giác rất kì lạ. Như thể có ai đó đang âm thầm nhìn cậu, nhìn rất chăm chú, mà ánh nhìn lại truyền từ phía các vị nữ học sinh đang trùm đầu này.
Một học viên nữ vẫn còn nón che, nói
"Đại tư lệnh a, chốc nữa ra tay nếu có gì đắc tội xin ngài bỏ qua cho"
Hạo Thiên không nói gì, biêu cảm trên mặt cũng không thay đổi. Các vị nữ học viên này đúng là còn biết giữ lí trí, không vì nhìn người khác quá đẹp mà si mê, lập tức dâng tặng nón, mà là nói trước rằng họ sẽ ra tay phản đòn, quyết không để Hạo Thiên cậu lấy được nón.
Hạo Thiên lạnh giọng, nói
"Không cần, sợ là các người còn chưa kịp ra tay thì ta đã xong rồi"
Cô gái lúc này lại nói
"Ý ngài là....... Sao? "
Chứ nói hết câu, cả đám thoáng thấy Hạo Thiên biến mất khỏi vị trí trong 2 giây, sau đó liền xuất hiện lại, thay vào đó thì cảm giác nặng trền đầu đã biến mất mà mang lại cho họ cảm giác thoải mái, mát mẻ truyền từ da đầu xuống. Nhìn lại thì......
"A"
Cả đám cùng "a" lên một tiếng, nhìn lại mũ trùm đầu của bản thân, mất rồi. Trong 2 giây liền cướp lấy 5 cái nón, tích tắc thoắt ẩn thoắt hiện, các nữ học viên kinh ngạc, thì thầm với nhau
"Thật nhanh a"
"Đúng vậy, ta còn chưa kịp thủ thế thì đã bị lấy đi mất rồi"
"Tốc độ thật khinh người mà. Quá nhanh quá nguy hiểm"
"Ý, học muội này còn nón nè"
"Nón của muội ấy vẫn còn, sao không bị lấy đi vậy? "
..................
Hạo Thiên trên tay 5 chiếc nón, quay trở về vị trí cũ, lại nhìn về phía cô gái đầu vẫn đội nón kia. Trong phút chốc Hạo Thiên phi người lấy nón, cô gái kia đã lách mình né được cái với tay của cậu. Một tốc độ đáng kinh ngạc, làm tay cậu chỉ xược qua chứ không lấy được. Hạo Thiên nhăn mày, ở nội viện còn có người mạnh như vậy sao? Tốc độ cũng thật kinh người đấy! Còn có thể né tránh khỏi tay của mình, đây hẳn là món quà mà lão sư đã nói đi, rất mạnh!
Hạo Thiên đôi mày khẽ nhăn lại, quay lưng bước đi. Khả năng khống chế các nguyên tố của cậu hiện tại phải nói là đã đạt lv max luôn rồi, rất thành thạo và vô cùng tốt. Ví dụ như khống chế băng như này này, muốn có băng chỗ nào chỗ đấy liền có.
Xoay lưng bước vào vị trí cũ với 5 chiếc nón trên tay, Hạo Thiên khiến tất cả phải trầm trồ nhưng cũng ghen ghét vì vốn còn 6 người nam với 6 người nữ thì chỉ nên 1 nam lấy 1 nữ thôi chứ, hà cớ gì Hạo Thiên lại lấy tận 5 cái, vậy là loại 5 người sao? Lí do rất đơn giản, Hạo Thiên muốn sự kiện này trôi qua nhanh một chút, tốn quá nhiều thời gian rồi!
Lúc này bên phía các học viên lại bắt đầu bàn tán xôn xao với nhau
"Oaaa, không hổ là đại tư lệnh trẻ tuổi nhất, thật nhanh"
"Ra tay một cái liền 5 nón, ta nói nếu để ngài ấy ra đầu tiến thì chắc chắn 34 người còn lại sẽ bị loại hết"
"Đúng đấy đúng đấy. Hên là ngài ấy tận số 30, chứ không mấy vòng sau hẳn sẽ tẻ nhạt lắm"
"Đại tư lệnh vừa mạnh vừa nhanh lại còn rất đẹp trai nữa. Thích quá đi mà, nếu ta được tham gia thì chắc chắn sẽ chọn ngài ấy không do dự"
"Ngươi nằm mơ đi. Không tới lượt ngươi đâu"
..................
Hạo Thiên về lại vị trí của mình, 5 người sau đó hoàn toàn thất bại với việc lấy nón của vị cô nương kia. Không ai chạm tay vào được chiếc nón, chỉ cần tới gần trong phạm vi 3 mét liền bị một cước đạp bay không do dự, có khi là rớt xuống nước, có khi là bay ra khỏi bờ hồ rồi đụng vào một gốc cây gần đó. Sức mạnh rất khủng bố, ra tay cũng rất dứt khoát, không muốn để ai lại gần mình hết.
Hạo Thiên cười khinh, bên phía An Lam Nguyệt, cô cười nhạt, nói
"Đến cả Thiên Thiên cũng chỉ đụng xược qua thì các ngươi lấy cái gì mà tới gần. Đừng nói đến việc đụng vào, tới gần như vậy chưa bị đánh chết là may rồi!"
Tiểu Siêu kế bên cũng nói
"Người đó cũng thật mạnh, những cú đá đó may là đã giảm lực rồi, nếu không thì những người đó chắc cũng chết từ đời nào"
Doãn Bằng và các vị trưởng lão ngồi phía sau nuốt nước bọt, rốt cuộc ngươi đã đưa một tiểu yêu nghiệt nào vào đây nữa vậy? Muốn hại chết tất cả học viên sao? Aaaaa, Phong lão sư a Phong lão sư, ngươi muốn hại chết học viên của ta mới vừa lòng sao?
Sở Minh Thương và Tân Thu Tâm đứng ở mũi du thuyền, thấy tất cả đã xong, Sở Minh Thương liền cao giọng nói
"Vòng thi thứ 1 - cướp nón kết thúc. Số nam sinh còn lại là 12 người, nữ sinh là 17 người. Chúng ta tiếp tục vào vòng thứ hai"
Những nam sinh bị loại khuôn mặt u rũ quay đi, người không cướp được nón, người thì bị rơi xuống nước, người bị văng xa ra tận gốc cây,.... Buồn bã ủ rũ tìm một chỗ ngồi, xem tiếp sự kiện này.
Tân Thu Tâm lên giọng, nói
"Tiếp tục với vòng thi thứ 2 - giới thiệu bản thân. Các nam sinh sẽ giới thiệu sơ lược về bản thân của mình, có thể nói bất cứ thứ gì, miễn sao thu hút được người mà mình ưng ý. Thời gian giới thiệu bản thân của mỗi người là 3 phút. Bắt đầu, số đầu tiên Cố Hoài Ninh"
Cố Hoài Ninh bước lên phía trước, gương mặt cười hắc hắc, nụ cười khiến người khác muốn vả cho một phát, Cố Hoài Ninh đứng ra phía trước, nói
"Xin chào các tỷ tỷ muội muội. Tôi là Cố Hoài Ninh, lv 279 cấp, 16 tuổi, song hệ Phong và Lôi. Tôi đến đây cũng chỉ vì một người, mong người ấy có thể chấp nhận tôi. Theo đuổi suốt 6 năm trời, tuy nhiều lần bị từ chối nhưng có lẽ da mặt quá dày nên cứ mãi theo đuổi người ta. Mong sao lần này có thể khiến người ta chú ý tới mình, cho mình một cơ hội, lỗi lầm lúc trước xin để sau này bù đắp, Lục Vô Thanh à! "
"Hết giờ"
Cố Hoài Ninh vừa nói xong cũng là lúc hết giờ, Sở Minh Thương nói
"Đã hết giờ cho nam sinh số 1, xin mời người tiếp theo"
Cứ như thế lần lượt đi lên rồi lại xuống, có rất nhiều lời giới thiệu khác nhau. Nào là theo đuổi đã lâu, nào là tìm người có hệ có thể hỗ trợ cho nhau lúc chiến đấu, hoặc là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên... Bla bla bla các thứ. Đã dạng và vô cùng phong phú, nói không vấp câu nào luôn, rành rọt từng chữ từng câu một, như thể bọn họ đã chuẩn bị và học thuộc lòng từ trước để có thể thu huta tốt hơn các nữ sinh. Nhưng có lẽ không phải vậy, vì nghe theo tiếng nói và nhịp tim mỗi người hoàn toàn là thật và như là mới suy nghĩ ra rồi nói ngay. Nên cậu tin đây là lời nói thật lòng và không phải chuẩn bị từ trước mà ra.