Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 333: Mới mẻ mà cũng quen thuộc



Sau chuyến viếng thăm người mẹ của mình, Hạo Thiên lại giúp An Hạo Kiệt xử lý một số giấy tờ của nơi này. Nhìn sơ qua cũng không có gì quá khó khăn, chỉ đơn giản là cấp phép làm một số công việc, phê duyệt một số công trình công cộng, đồng ý buôn bán, rồi còn nhận lời mời gì đó các thứ.... Nói chung cũng khá đơn giản, không quá phức tạp. Chỉ vì nó đơn giản đến nhàm chán cho nên cha của cậu, An Hạo Kiệt mới lười biếng không chịu làm. 

Làm xong mọi thứ cũng tốn mất 1 canh giờ, nhiều công việc như vậy mà chỉ tốn 1 canh giờ đó cũng được xem là nhanh rồi. Hạo Thiên ngồi trên bàn, cả 4 cha con cùng nhau nhấm nháp trà trong sự yên tĩnh, bình yên và không phiền muộn. 

An Hạo Kiệt bỗng nhiên nói 

" Này, cháu của ta, mau gọi chúng ra đây? " 

Hạo Thiên hơi nghiêng đầu, hỏi 

" Cháu của cha? Cha có cháu khi nào? " 

An Hạo Kiệt lập tức bảo 

" Ui, cái thằng ngốc này. Cháu của ta, con của con ấy. Là Tử Lam với Tử Kiệt ấy, còn có, hình như là Vân Mộng thì phải!? Mau gọi chúng ra đây! " 

Hạo Thiên " à " một tiếng nói 

" Ui, vậy mà cha cũng nhận làm cháu của mình luôn sao? Hết nói với cha luôn rồi " 

Hạo Thiên vừa nói xong, một cánh cửa đen xuất hiện trong hư không, từ trong đó đám nhóc lần lượt bước ra. Khuôn mặt không khỏi ngơ ngác nhìn xung quanh. 

Người đầu tiên bước ra là Thống Trung, cậu nhìn thấy 4 người đang ngồi uống trà với cặp sừng, đôi cánh và lỗ tai nhọn, mắt mở lớn, kinh ngạc quay lưng lại, vừa quay lưng vừa bảo 

" Quay vào quay vào, chúng ta ra lộn nơi rồi. " 

Hạo Thiên khẽ mắng 

" Gì mà lộn nơi. Có tin ta đánh cậu nằm trong đấy luôn không! " 

Thống Trung quay ngược trở ra, cười hì hì bảo 

" Boss, cậu lạ quá. Làm tôi suýt chút không nhận ra luôn rồi! " 

Hạo Thiên đợi bọn nhóc ra hết thì đóng cửa không gian lại. Chúng ngó quanh với khuôn mặt vui vẻ, tò mò và đầy hưng phấn. Hạo Thiên nói 

" Gì mà lạ, đây vốn là nguyên bản lúc trước của ta. Sao nào, ta như vậy rồi thì thấy sợ và không muốn ở gần nữa à? " 

" Bốp... Bốp... Bốp... " 

Đám nhóc hùa nhau đánh Thống Trung vài cái, đồng loạt nói 

" Không có, tiểu Trung nói nhảm đấy, Boss đừng nghe cậu ta. Boss như này rất đẹp, còn đẹp hơn khi trước nữa, nhìn Boss rất oách " 

Thống Trung xoa xoa mình mình, oan uất nói 

" Ta đã bảo gì đâu chứ? Sao lại dánh ta như vậy, đau chết ta rồi... Ui ui... " 

Hạo Thiên cười cười nói 

" Được rồi, không cãi nữa. Giới thiệu một chút, đây là cha của ta ở nơi này, gọi là An Đế Vương - An Hạo Kiệt! " 

Cả bọn bỗng nhiên đồng thanh nói 

" Chào An bá bá, con là...... ( cái này là giới thiệu tên, tác xin được phép ngắn gọn). Chúng con là đồng đội, là tri kỉ và cũng là thuộc hạ của Boss ạ " 

An Hạo Kiệt gật đầu nói 

" Chào các con! " 

Hạo Thiên lúc này lại gọi 

" Tử Kiệt, Tử Lam, Vân Mộng. Ba đứa tiến lên trước một chút " 

Tử Kiệt, Tử Lam và Vân Mộng tiến lên trước, khuôn mặt thoáng khó hiểu nhìn Hạo Thiên, lại thấy cậu đang nhìn sang An Hạo Kiệt cũng đưa mắt nhìn sang. Hạo Thiên hỏi 

" Biết gọi thế nào không? " 

Tử Kiệt, Tử Lam và Vân Mộng hiểu ý, mỉm cười nói 

" Gia gia! " 

An Hạo Kiệt trố mắt nhìn, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười khó tả thành lời, Hạo Thiên lúc này nhìn sang An Lam Nguyệt, thủ thỉ bảo 

" Ai bảo tỷ không chịu sinh bảo bảo, để cha có người bế bồng. Khiến cha bây giờ như thế này đây, mê cháu đến độ không so đo huyết thống luôn rồi " 

An Lam Nguyệt hừ một tiếng, nói 

" Tỷ cũng chỉ muốn giữ lời hứa cho đệ thôi. Ai bảo ai đó hứa rằng sẽ tìm cho ta một vị hôn phu tốt kia chứ, hứ! " 

Hạo Kiệt cứng họng, khẽ thở dài nói 

" Được được, đệ sai rồi a " 

Để An Hạo Kiệt nói chuyện qua lại một chút với đám nhóc, nói chuyện một cái liền quên thời gian, nhìn đồng hồ thì thời gian cũng gần xế chiều rồi. Sắp tới bữa cơm luôn rồi, thôi thì cứ để họ nói chuyện tới giờ cơm luôn vậy. 

Cả bọn lại dắt nhau đi ăn cơm chiều, ăn một bữa no nê lại sắp một phòng lớn cho tất cả. Phòng Hạo Thiên tuy lớn nhưng cũng chỉ có một giường, phòng An Lam Nguyệt ngay bên cạnh nhưng tuyệt đối không thể để bọn con trai vào. Mà bọn nhóc bảo chia tách phòng lại không chịu, vậy là thành ra Di Di, Gia Linh, Tử Lam cùng với Băng Liên ngủ chung với An Lam Nguyệt, còn lại toàn bộ nhét chung phòng với Hạo Thiên. Giường chỉ đủ cho 2 người nằm, vì thế mà Hạo Thiên với tiểu Siêu nằm chung, còn lại cho nằm ghế, trài chăn nàm sàn hết. Ai bảo kêu tách ra không chịu làm chi. 

............... 

Sáng sớm hôm sau, khi tất cả đã thức dậy, An Hạo Kiệt cho người đưa đến chỗ Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt 3 thẻ tinh tạp. 

Tinh tạp ở thế giới này có ý nghĩa như thẻ ngân hàng vậy. Tùy thời muốn bỏ vào bao nhiêu cũng được. 

Hạo Thiên nhận 3 thẻ tinh tạp, mỗi thẻ chứa 100  ngàn tử tinh tệ. Đưa cho tiểu Siêu thì cậu lại bảo, " đệ không cần ", còn đưa cho Nguyệt tỷ thì tỷ ấy lại nói " Đệ giữ đi, chỉ cần ta mua đồ rồi đệ thanh toán là được ". Còn hỏi tới bọn nhóc có muốn tiền mua thứ gì không thì chúng lại bảo " đi theo Boss bao ăn bao ở bao mua thì còn cần tiền làm chi nữa ". Hạo Thiên nhậm được những lời nói mà thoáng ngẩn ngờ, quát 

" Ta là cái máy in tiền sao? " 

Nhưng quát rồi cũng thôi không nói nữa. Hôm nay Hạo Thiên dắt cả bọn đi dạo phố, nói chính xác hơn là An Lam Nguyệt đưa đi. Vì rất lâu rồi không trở lại nơi này, có nhiều nơi rất mới và lạ không còn quen thuộc như trong tiềm thức nữa rồi a. 

Đi dạo quanh khắp nơi, vì nơi nơi đều là người Ma giới với tai dài, và lâu lâu xuất hiện người có sừng cùng cánh nên so với bọn nhóc đó là điều xa lạ. Bọn chúng hoàn toàn không giống người Ma giới, nên trong thế giời này chúng được xem như một giống loài mới vậy. Tuy vậy, người Ma Giới không hề tỏ ra khinh miệt hay coi thường gù cả, ngược lại còn đối đãi rất nhiệt tình, cảm xúc như cùng loài mà đối đãi với nhau. 

Bọn nhóc rất thích, chúng đi khắp nơi, mua đủ thứ món ăn ngon, nói chuyện với người Ma giới rất nhiệt tình. Như thể tất cả đã quen từ lâu lắm rồi vậy, Hạo Thiên đi với chúng, mắt nhìn khắp nơi, có cảm giác quen thuộc truyền đến toàn thân. 

Cảm xúc mới mẻ mà cũng quen thuộc, vừa đi vừa không khỏi mỉm cười vui vẻ. Đi khắp mọi ngỏ ngách ở nơi này, vào những quán ăn, những nhà hành, những quán được xem là nổi tiếng nhất, phổ biến nhất và ngon nhất. Nếm trải đủ món, đi đủ nơi cũng tốn cả ngày thời gian. 

Phủ phê cả ngày, cả nhóm trở lại hoàng cung, nghỉ ngơi dưỡng sức ngày mai lại đi chơi tiếp. 

....... Lại một ngày nữa trôi qua đầy niềm vui, nhóm Hạo Thiên lại bắt đầu ngày mới với vẻ mặt đầy hứng thú như lần đầu đi chơi. Ra tới cửa, Hạo Thiên nói 

" Nguyệt tỷ, chúng ta tới nhà Công tước đi. Đệ muốn đi thăm Lăng bá bá một chút, lâu rồi không gặp ông ấy " 

An Lam Nguyệt gật đầu đồng ý, dẫn đường cho cả bọn cùng đi. 

Nhà của Công tước nằm ở hướng Nam nơi này, đó là một nơi rất rộng. Với diện tích hơn 7000 ngàn mét vuông, công tước đã trở thành nơi lớn thứ hai sau Hoàng cung nơi này. Khuôn viên được trang trí đẹp đẽ, hòa hợp với thiên nhiên, một bên thiết kế như mê cung, một bên là bờ hồ đẹp đẽ cùng với hậu hoa viên nhỏ nằm kế bên bờ hồ. Dưới hồ lại nuôi cá, hoa sen, trang trí đẹp mắt. Trong đó còn có cả khu rừng nhỏ, với rừng lá thông cao lớn, lá khô rợp đất. Cùng với rất nhiều nơi để chơi khác, chính giữa nơi này là ngôi nhà cao 4 tầng lầu màu trắng tinh tơm. Trang trí theo kiểu cổ điển nhưng có phần hiện đại hóa. Còn có đài phun nước hình tròn mày trắng tinh. Bên ngoài cũng được bao phủ bởi hàng rào trắng đẹp đẽ cao hơn 3 mét, có binh lính canh gác cẩn mật ngày đêm. Độ an toàn là rất cao. 

An Lam Nguyệt đưa cả bọn đến trước cổng, 4 người lính thấy họ liền nheo mắt nhìn, nhìn rõ thân phận liền cúi đầu nói 

" Thuộc hạ kính chào Công chúa điện hạ, người đến đây có việc gì sao? " 

An Lam Nguyệt gật đầu bảo 

" Vào báo với Lăng bá bá, nói rằng có Thiên nhi đến tìm!  "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.