Tiếng bước chân chạy một cách vội vã, ầm ầm rền vang trên sàn nhà. Nghe giọng nói ban đầu rất xa, nhưng dần dần lại càng gần hơn, tiếng bước chân cũng dần tới gần căn phòng.
" Cạch "
Cánh cửa bật mở, trong khi vẫn chưa hề vang lên tiếng gõ cửa nào, một hành động thiếu lịch sự, ngay sau đó 3 người xuất hiện với khuôn mặt rạng rỡ, cười rất tươi. Hai chàng thanh niên và một bé gái đang được bế trên tay. Bất thình lình xuất hiện lại bất thình lình đứng hình tại chỗ khi thấy trong phòng ngoài cha mẹ chúng ra còn có một nhóm người khác. Đứng hình mất 5 giây, cả 3 lật đật lui trở ngược ra ngoài, tiếng đóng cửa " cách " lại vang lên...
Trong khi mọi người vẫn đang im lặng và khá khó hiểu trước hành vi của 3 người kia, lí do tại sao lỡ quên gõ cửa vào phòng luôn rồi, tại sao không vào luôn mà lại quay ngược trở ra, thì ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên....
" Cốc cốc cốc "
" Con có thể vào không ạ? "
Cả bọn Hạo Thiên chợt cười một cái, khá thú vị cho 3 huynh đệ gia đình này. Lỡ quên gõ cửa vì ngỡ chỉ có ch mẹ trong phòng, sau đó lại lui ra vì thấy người lạ nên quay ngược trở ra gõ cửa cho lễ phép, lịch sự. Suy nghĩ cũng thật đơn giản đi, nghĩ rằng mình chỉ cần quay trở ra gõ cửa lại là xong rồi, không cần lo mất lễ phép nữa. Hạo Thiên cười cười nói
" Con của Phong lão sư thật thú vị nha, con rất thích "
Vô Tử Uyển lắc đầu cười nhẹ, nói
" để con phải chê cười rồi, chúng lớn như thế những tính tình vẫn rất trẻ con, suy nghĩ lại đơn giản không thấu đáo gì cả. Mong con đừng chê cười chúng "
Lăng Giang Tuyết bên cạnh bảo
" Sư mẫu a, chúng con nào có chê cười. Tính tình trẻ con chẳng phải rất thú vị sao? Hành động lúc nãy cũng rất dễ thương, chúng con cảm thấy những vị tiểu đệ và tiểu muội kia rất dễ thương nha "
Thiên Vũ Phong cười nói
" Tụi con không chê cười là được! "
" Chúng con có thể vào sao? "
Lại một giọng nói lại được vang lên sau cánh cửa, Thiên Vũ Phong hô
" Được, vào đi "
" cạch "
" Cha, hài nhi rất nhớ người "
Ngay sau khi Thiên Vũ Phong nói được vào thì cánh cửa liền bật mở, ba người con tiến vào, cô bé gái nhảy xổ xuống đất, chạy thẳng vào lòng Thiên Vũ Phong rồi hô lớn.
Thiên Vũ Phong ôm ấp người con gái của mình, hỏi han đủ thứ. Nhóm Hạo Thiên lại đặc biệt chú ý đến bọn họ, quan sát rất kĩ.
Người con trai lớn với mái tóc màu tím nhạt, đôi mắt màu vàng sậm. Dáng người cao, thon và cân đối, các cơ săn chắc, da mặt trắng, khuôn mặt sáng lạn, hầu như cả 3 người con đều có nét như vậy. Mặc một bộ quân phục màu xanh, mang giày da màu đen. Đây là con trai lớn, con cả của gia đình hầu tước Thiên Vũ Phong, phó tướng quân - Thiên Vũ Khải.
Bên cạnh là người con trai thứ trai, dáng người cao gầy, thấp hơn ca ca của mình vài phân, mái tóc tím sậm giống cha, cắt ngắn gọn gàng. Cũng khoác lên mình bộ quân phục của quân đội, là một thống lĩnh xếp sau cha và ca ca của mình. Thống lĩnh của quân đội quân khu 1 Ma giới - Thiên Vũ Quân. Người con gái út với dáng người thấp bé, trông mềm yếu và dễ vỡ cô cùng. Nhưng ánh mắt cô lại rất kiên cường, tuy mới 10 tuổi nhưng lại thừa hưởng một sức mạnh vô đối từ cha và mẹ mình. Với mái tóc dài màu đen xám và đôi mắt cùng màu thừa hưởng từ mẹ mình, cô gái bé nhỏ với vẻ đẹp động lòng người, lại thêm sự kiên cường, mạnh mẽ thì ai mà chẳng thích chứ. Đây là con gái út của gia đình Hầu tước Thiên Vũ Phong - Tam tiểu thư Thiên Uyển Ngân.
Thiên Uyển Ngân ngồi trong lòng cha mình, đùa nghịch rất vui vẻ hăng say. Không có cảm giác gì gọi là yếu đuối cả.
Qua một hồi lâu sau, dường như gia đình Thiên Vũ Phong muốn quên béng đi sự hiện diện của nhóm Hạo Thiên luôn rồi. Nhưng Thiên Vũ Phong vẫn là nhanh chóng nói
" À, các con có biết những người này là ai không? "
Cả 3 người con đưa mắt sang nhìn, chỉ nhận ra 2 trong số tất cả những người nhóm Hạo Thiên. Thiên Vũ Khải cúi đầu nói
" Thứ cho con không hiểu biết nhiều, chỉ nhận ra hai người đó là An Lam Nguyệt công chúa cùng với Lăng Giang Tuyết tiểu thư "
Vô Tử Uyển cười nói
" Con không biết là đúng thôi. Vì họ vốn đã đi trước khi các con ra đời mà. Đến ta suýt chút còn không nhận ra họ "
Thiên Vũ Quân liền tò mò hỏi
" Vậy họ là ai thế ạ? "
Thiên Vũ Phong bảo
" Con có biết vị hoàng tử yêu nghiệt của Ma giới là ai không? "
Cả 2 người con trai đều ngây người một lát, mày nhăn lại như đang suy nghĩ. Thiên Vũ Khải liền nói
" Dạ biết. Đó là vị hoàng tử yêu nghiệt vừa sinh ra liền có sừng và cánh, được sinh ra bởi hoàng đế hiện tại và một phụ nữ loài người. Hoàng tử với biệt danh bất khả chiến bại, yêu nghiệt trăm vạn năm mới có một - Hoàng tử An Hạo Thiên. Nhưng nghe bảo đã chết rồi... "
Hạo Thiên nghe kể lại mà muốn chui xuống đất mà trốn, thật muốn đào một cái lỗ mà nằm trong đó không muốn ra nữa mà. Bọn nhóc chỉ là một bên cười cười, nhưng cậu biết chúng đang cười chọc cậu....
Thiên Vũ Phong gật đầu, nói
" Đúng, ngài ấy đã chết một lần rồi. Nhưng với thuật trọng sinh của An Đế Vương hoàng đế, người đã trọng sinh cho An Hạo Thiên, vị hoàng tử yêu nghiệt của chúng ta. Chính là người với mâi tóc đỏ rực ngồi cạnh Lăng tiểu thư kia "
Cả 2 người con kinh ngạc bội phần trước lời nói của cha mình. Thoáng chút không tiếp thu được, nhưng thân là một quân nhân cần có sự bình tĩnh trước mọi tình huống. Nên ngay sau đó liền bình ổn lại, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà nói
" Thật như vậy? Vậy chẳng phải Ma giới chúng ta có hi vọng thắng Thiên giới kia rồi sao?! "
Thiên Vũ Phong gật đầu nói
" Không phải là hi vọng mà là chắc chắn thắng. Ngồi trước mặt con đấy chính là Đại công chúa An Lam Nguyệt, Nhị hoàng tử An Hạo Thiên, Tam hoàng tử An Hạo Siêu cùng với Lăng đại tiểu thư Lăng Giang Tuyết, bốn người họ đều là tuyệt thế yêu nghiệt, còn có những người bạn đồng hành là...... ( giới thiệu tên a)...... Tất thảy đều là thiên tài, cơ hội thắng của chúng ta chính là một trăm phần trăm "
Hạo Thiên cười cười nói
" Lão sư đề cao chúng con quá rồi, chúng con vẫn cần thời gian để tu luyện thêm và phải thăng cấp càng mạnh hơn nữa mới được nha "
Thiên Vũ Phong cười nói
" Ha ha ha ha, xem như ta nói quá đi. Nhưng bàn chất thật sự thì lời nói quá đó của ta cũng chỉ mới đúng sự thật có mấy phần trăm thôi, vì đó chưa phải là toàn bộ mà "
Hạo Thiên chỉ cười cười không nói, khiến cho 3 người con của ông càng thêm khó hiểu. Không biết ông đang nói về vấn đề gì.
Cả bọn ở lại nói chuyện với gia đình Hẩu tước Thiêm Vũ Phong thêm một chút nữa, cười đùa bới nhau rất vui vẻ. Ai ai cũng mang một vẻ mặt niềm nở. Chơi hết cả ngày, cả bọn quyết định trở lại hoàng cung, Lăng Giang Tuyết trở lại nhà Công tước....
Trong phòng, bọn nhóc đang ngồi chơi rất tự nhiên và thoải mái. Hạo Thiên thì đang ngồi đọc sách, tiếng gõ cửa vang lên
" Cốc cốc cốc "
" Hoàng tử, bệ hạ cho gọi người đến phòng của bệ hạ ạ "
Hạo Thiên bên trong nói vọng ra
" Được, ta tới ngay "
Ngay sau đó Hạo Thiên liền nhanh chóng đến phòng của An Hạo Kiệt. Ông ta đang ngồi trên bàn làm việc, xem qua một số giấy tờ. Thấy Hạo Thiên vào liền đặt chúng xuống mà nói
" Lại ghế ngồi đi "
Hạo Thiên gật đầu, An Hạo Kiệt cũng nhanh chóng tiến tới ngồi đối diện với cậu. Ông hỏi
" Ta biết con sẽ giải thích vấn đề về khôi lỗi là Tử Kiệt với Tử Lam cho ta sau. Nhưng mà ta muốn hỏi cái này. "
Hạo Thiên liền nói,
" Cha cứ việc hỏi, nếu vấn đề này con trả lời được con sẽ nói "
An Hạo Kiệt liền bảo
" Làm thế nào con tìm được thuật chế tạo khôi lỗi, và con có tìm thấy khôi lỗi nào khác ở đó không? Còn có, con có đi vào con đường bên cạnh hay không? "
Hạo Thiên nhíu mày, lời cha cậu nói như thể đàn hỏi dùm người khác vậy, nhưng không cần biết là ai. Là người ông tin tưởng và chịu giúp đỡ thì hẳn đây là người có sức ép đối với hoàng cung này. Hạo Thiên liền bảo
" Con đi vào một thác nước và tìm thấy lối vào. Nhờ vào 2 cô cậu bé khôi lỗi giống Tử Kiệt với Tử Lam con mới tìm ra nơi cất giữ thuật chế tạo khôi lỗi. Về con đường bên cạnh, con có đi vào và tìm thấy một bộ xương rồng. Cơ mà ai nhờ cha hỏi vậy? "
An Hạo Kiệt nhận được câu trả lời, liền gật đầu cười nói
" Vấn đề này thì hiện tại cha không nói được. Vào ngày mai con sẽ biết thôi, hiện tại về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị đi "
Hạo Thiên nghe như vậy cũng không tiện hỏi thêm, đành gật đầu đồng ý, nếu cha cậu nói ngày mai thì chắc chắn ngày mai sẽ nói cho cậu biết, nên không việc gì phải lo cả....