Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 344: Lịch luyện vô thời hạn



...... Hai tháng sau buổi lễ chào đón............. 

Cuối cùng ngày tổ chức buổi lễ đính hôn cũng diễn ra. Buổi lễ của hoàng tộc theo lẽ phải linh đình, sang trọng và mời nhiều khách đến. Nhưng bọn họ chỉ đơn thuần tổ chức một buổi tiệc nhỏ, vui vẻ ăn uống với nhau. Cười đùa nói chuyện với nhau về tương lai sau này, ăn uống no say, say mèm cả lên. 

Vào ngày, này Hạo Thiên vui không thể nào vui hơn nữa, nhưng ngày cậu mong chờ nhất vẫn là ngày kết hôn của mình. Ngày hôm nay Hạo Thiên cậu đã cười rất nhiều, khiến bọn nhóc cứ mong ngày này hãy cứ diễn ra mỗi ngày là được. Nhưng cuộc đời mỗi con người chỉ diễn ra một lần mà thôi nên chúng phải tận hưởng cảm thấy một Hạo Thiên cười vui không ngớt như hôm nay. 

Sau buổi lễ, An Hạo Kiệt gọi Hạo Thiên đến phòng mình, bàn bạc với cậu một số vấn đề. 

An Hạo Kiệt nói 

" Ngay hôm nay con hãy lên đường đi lịch luyện đi!  " 

Hạo Thiên bình thản đáp 

" Vâng! Cha muốn chúng con đi bao lâu đây? Và sẽ đi nơi nào? " 

An Hạo Kiệt bảo 

" Ma giới rộng lớn, có rất nhiều khu rừng bí ẩn chưa được tìm ra, rất nhiều tông môn bí mật, ẩn cư ở nơi nào đó. Cũng có những tông môn, học viện nổi tiếng mà ai ai cũng muốn vào đó cho bằng được. Không cần biết con đi nơi nào, thời gian bao lâu, chỉ cần con nghĩ rằng mình đã có đủ thực lực một mình chống lại cả Thiên giới thì mới được quay trở về! " 

Hạo Thiên mỉm cười nói 

" Vâng, xin theo ý của người - Mặt trời của Ma giới. Xin những vì sao luôn phù hộ và mang điềm lành đến cho đất nước này! " 

Hạo Thiên nói xong liền đứng dậy rời đi, đi cách phòng An Hạo Kiệt chưa được chục mét liền bắt gặp An Tề Vương - Tề Mặc Thiên tiền bối. 

Tề Mặc Thiên gọi Hạo Thiên lại hỏi 

" Cha con vừa gọi con vào gặp à? " 

Hạo Thiên gật đầu đáp 

" Vâng! Ông ấy muốn con đi lịch luyện để trở nên mạnh hơn ấy mà " 

Tề Mặc Thiên " ồ " một tiếng nói 

" Vậy con dự định đi nơi nào? " 

Hạo Thiên nhún vai, nói 

" Con cũng chả biết nữa. Bất cứ nơi nào có thể cho con sự thú vị, mỗi ngày đều có thể được luyện tập, đều được vui đùa, quậy phá cùng bọn nhóc, đều được nói chuyện, ở cùng Tuyết nhi thì ở nơi nào cũng giống nhau " 

Tề Mặc Thiên cười bảo 

" Vậy con có muốn đi học viện không? " 

Hạo Thiên hơi khựng người, nghe cái từ học viện này cũng thật quen thuộc mà. Tề Mặc Thiên lại bảo 

" Học viện này là một trong những học viện nổi tiếng ở Ma giới nằm thẳng về hướng Đông, nơi mà thu nhận bất kỳ giai cấp nào của xã hội, chỉ cần tuổi dưới 18 là được! Ma giới chúng ta tuy tuổi thọ cao nhưng sự trưởng thành cũng giống con người thôi, con đừng lo nghĩ nhiều. À yêu cầu cấp phải là trên 100 cấp, ta nghĩ nhóm tụi con dư sức rồi nhỉ!? " 

Hạo Thiên cười gật đầu nói 

" Con cảm ơn, nhưng học viện này tên gì ạ? " 

Tề Mặc Thiên bảo 

" Là Học viện Tát Lôi, muốn đến đó con còn phải xuyên qua một khu rừng tên gọi là Phục Lâm, khu rừng này là một trong những tụ điểm dùng để lịch luyện của các học viện " 

Hạo Thiên gật đầu, nói 

" Con đi đợt này không biết bao lâu sẽ trở về. Phiền An Tề Vương chăm sóc cha con thay con trong thời gian này. " 

Tề Mặc Thiên cười nói 

" Ta cam không nổi nha, ca ca huynh ấy xuất hiện thất thường, lúc thấy nơi khi lại nơi kia, ta sợ rằng đuổi không kịp lão huynh này mất " 

Hạo Thiên cười cười nói 

" Vâng. Vậy con đi đây, tạm biệt " 

Hạo Thiên về phòng, nói qua với bọn nhóc, cũng gọi bọn Băng Liên nói một chút. Đáng lẽ chỉ có cậu với bọn nhóc mà thôi, nhưng nói qua nói lại một hồi thì An Lam Nguyệt cũng đi cùng. Rồi không biết ai truyền tin đi, mà đến cả Lăng Giang Tuyết cũng biết tin mà nằng nặc đòi theo. Thế là từ mười lăm người tăng lên mười bảy người. Đoàn người cất bước lên đường, rời khỏi thủ đô phồn hoa, nhộn nhịp, cất bước vào nơi rừng rú thâm sâu, khó lường. Bắt đầu cuộc lịch luyện không rõ thời hạn trở về.... 

Đang đi trên đường, Hạo Thiên truyền âm cho An Lam Nguyệt và Tiểu Siêy, hỏi 

" Là ai báo tin này cho Tuyết nhi biết vậy hả? " 

An Lam Nguyệt và tiểu Siêu như chuẩn bị từ trước, nói 

" Tỷ không có! " 

" Đệ không biết " 

Hạo Thiên ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cả hai, An Lam Nguyệt truyền âm lại 

" Như vậy cũng tốt mà. Để cho Tuyết nhi muội muội đi theo, chúng ta không phải lo nhìn đệ với cái cảnh nhớ nhung vợ da diết nữa. Đúng không Siêu Siêu? " 

Tiểu Siêu gật đầu lia lịa nói 

" Đúng đúng " 

Hạo Thiên bó tay với hai người này rồi, Lăng Giang Tuyết bên cạnh kéo tay cậu, hỏi 

" Thiên ca, huynh đang nghĩ gì mà chăm chú như vậy? " 

Hạo Thiên lắc đầu bảo 

" Không có gì quan trọng lắm, chỉ nghĩ mình có nên giấu đi đôi cánh và cặp sừng hay không mà thôi " 

Lăng Giang Tuyết gật đầu, nói 

" Cũng tốt thôi, vì như vậy chúng ta không phải lo gặp ai người nấy cũng khép nép, lễ nghĩa với mình khi biết mình là thân phận hoàng tử, công chúa " 

Hạo Thiên gật đầu, cả An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cùng nhau giấu đi cặp sừng và đôi cánh của mình. Biến thành trạng thái như người bình thường vậy. 

Lúc này, Lăng Giang Tuyết lại nói 

" Bọn nhóc cũng nên che giấu đi thân phận con người nhỉ? " 

Hạo Thiên gật đầu,  đáp 

" Đúng là một nhân loại thì không nên tự tiện đi nhong nhong ngoài đường như vậy. Không phải ai cũng có cảm tình với con người cả. Có cách nào khiến tai chúng dài ra một chút hay không? " 

An Lam Nguyệt lúc này lại bảo 

" Có một cách đấy! " 

Hạo Thiên liền hỏi 

" Cách gì? " 

An Lam Nguyệt liền đáp 

" Nắm kéo! " 

Hạo Thiên câm nín trước lời nói của An Lam Nguyệt, chợt quát 

" Giờ này còn đùa được sao? " 

Lăng Giang Tuyết cười cười nói 

" Thật ra nơi này có một loại đan dược đã bị thất truyền từ lâu. Do vị vua đời đầu tiên sáng tạo ra  với mong muốn giao lưu cùng với nhân giới. Nhưng đời vua thứ hai thì phương thức đó vô tình bị cháy mất một nửa trong một vụ cháy ở hoàng cung. Đến nay cũng không còn ai quan tâm mà đi tìm cách tạo lại nó nữa " 

Hạo Thiên lại hỏi 

" Vậy muội có nhớ những loại thảo dược kia là gì không? " 

Lăng Giang Tuyết lắc đầu nói 

" Không biết, cái đó được cất giữ trong hoàng khố. Muội không được phép vào xem. Chi bằng hiện tại dùng loại đất sét đặc biệt ở nơi này, nặn ra rồi đắp lên cho lũ nhóc đi " 

Hạo Thiên nhíu mày, đất sét đặc biệt?.... À, nơi này đúng là cơ một loại. Loại đất sét này có màu giống da người, chất liệu ban đầu là cứng, chỉ cần cho một chút nước nó sẽ ngay lập tức mềm và dẻo lại, lấy nặn thành hình sau đó truyền mana vào thì nó liền cứng lại lần nữa rồi dính vào một vật thể nào đó. Một khi có mana thì dù dính nước nó cũng sẽ không bị rớt ra ngoài, nó sẽ bám trên người như là một phần da thịt vậy. Muốn gỡ nó ra chỉ cần hút hết mana rồi dừng sức khự nhẹ nó ra là được 

Hạo Thiên gật đầu, bảo 

" Cũng được. Nơi nào có? " 

An Lam Nguyệt liền bảo 

" Ngoài bìa rừng Phục Lâm có một bồi. Mà mục tiêu chúng ta nhắm tới cũng chính rừng Phục Lâm mà " 

Hạo Thiên gật đầu đồng ý. Cả bọn nhanh chóng đi thật nhanh đến khu rừng Phục Lâm, tìm lấy bãi bồi có loại đất sét đặc biệt đó. Với tay nghề của Hạo Thiên và tiểu Siêu, bọn nhóc nhanh chóng có một đôi tài dài như của người Ma giới vậy. Và như vậy, bằng một cách nào đó mà bọn nhóc thích thún, nhảy cẩng lên vui vẻ. Không biết là vì có tai dài nên bọn nhóc thích thú hay là vì sắp được đi chơi đánh quái bọn nhóc mới thích thú như vậy đây nữa. 

Hạo Thiên, tiểu Siêu, Lăng Giang Tuyết, An Lam Nguyệt, Tử Kiệt và Vân Mộng đã giảm cấp của mình xuống duy trì ở mức 200 cấp và mỗi lần cần thiết lại gia tăng sức chứa mana  của nhẫn giới hạn. Lv luôn luôn duy trì ổn định ở 200 cấp, nhưng sức mạnh vật lý chính là ở mức cấp khi chưa giảm.  Còn bọn nhóc thì lv chúng nhiêu thì vẫn bấy nhiêu thôi, lần này đi có lẽ nên thu diễm lại một chút. Giả vờ ngây thơ ốm yếu xem như thế nào đây... 

Cả bọn lại nhanh chóng tiến vào sâu trong rừng, mong chờ những điều sắp diễn ra bên trong đấy.... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.