Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 345: Có một ông thầy rất hay lải nhải



Cả bọn đi vào rừng chưa được bao lâu thì Hạo Thiên lại quay sang hỏi Lăng Giang Tuyết 

" Tuyết nhi, sao muội không giấu đi cặp sừng và đôi cánh của mình? " 

Lăng Giang Tuyết cười nói 

" Học viện Tát Lôi là nơi mà cả ta và huynh từng theo học. Lúc đó đứng đầu cả học viện là huynh, còn ta thì thứ hai. Sau khi huynh đi ta lại leo lên vị trí thứ nhất, cho đến nay bảng tên và ảnh của ta vẫn còn được vinh danh trên bảng xếp hạng đấy. Còn huynh vì lúc đó đã ra đi nên bị gỡ xuống khỏi bảng và chỉ ghi vào lịch sử học viện từng có một vị tuyệt thế yêu nghiệt mà thôi " 

Hạo Thiên nghe nói tới đây mới chợt " ồ " một tiếng, nói 

" À, lúc đó ta không ở học viện thường xuyên, chỉ khi nào có kì thi ta mới đến cho nên mới không có nhiều đoạn kí ức cho lắm. Nhưng ta nhớ ở đó có một lão già rất hay lải nhải có đúng hay không? " 

Lăng Giang Tuyết cười hì hì nói 

" Lúc trước ông ấy rất chú ý đến huynh, luôn tìm huynh hỏi ý kiến về những vấn đề vủa học viện nhưng huynh lúc nào cũng tìm cách né mặt ông ấy,  tìm huynh mười lần thì suýt bắt được một lần, tám lần kia đều để mất đấu, còn một lần thì do huynh tự nguyện vác mặt tìm đến vì ông ấy đe dọa sẽ đi tìm hoàng hậu mà mắng vốn nên huynh mới tự vác mặt ra.  Lúc trước ông ấy là viện phó, hiện tại lên làm viên trưởng luôn rồi, tuy tính tình lải nhải nói nhiều nhưng rất được các học viên yêu mến " 

Hạo Thiên cười ngượng, bảo 

" Một ngày ông ấy tìm huynh cũng phải hơn chục lần, chỉ cần nghe tin huynh xuất hiện ở đâu liền đi tìm ngay. Mấy vấn đề ông ấy hỏi cũng không có gì khó, chỉ là mỗi lần huynh trả lời xong thì mặt ông ấy lúc nào cũng sáng ngời, cặp mắt thì rực rỡ như gắn đèn mà nhìn huynh vậy. Huynh không thích nên đành tìm chỗ mà chui thôi, né ông ấy càng xa càng tốt " 

Lăng Giang Tuyết gật đầu nói 

" Vâng vâng, đối với huynh thì mấy vấn đề ấy rất dễ nhưng đối với chúng ta thì không dễ tí nào nha. Ông ấy chuyên dược, mấy vấn đề hỏi cũng đều về dược. Mà kể cũng lạ nhỉ, huynh lúc trước rất giỏi về chúng, sau khi trọng sinh mất hết kí ức cũng lại rất giỏi về dược. Huynh sinh ra đã được định sẵn là luyện dược sư đỉnh cao rồi nha " 

Hạo Thiên cười cười nói 

" Chúng cũng không có gì khó cả, chỉ cần biết tính chất, dược phần cần thiết, độ lớn nhỏ của nhiệt, và cẩn thận canh chừng lửa cho từng loại dược liệu. Sau đó lại... " 

" Thôi, thôi được rồi Boss/ Thiên Thiên/ ca ca ơi! " 

Cả bọn gần như hét lên một tiếng rõ to, Thống Trung muốn bịt tai lại mà nói 

" Chúng tôi biết Boss rất giỏi, rất rất giỏi rồi. Cơ mà đừng có đem ra kể nữa, chúng thật sự rất khó hiểu, gì mà canh chừng nhiệt độ chứ. Boss có nhớ cái lần mà Nguyệt tỷ đòi học thử luyện dược không? Tỷ ấy mới chỉ bỏ thảo dược vào và thêm chút lửa thôi mà lò luyện dược đã nổ banh chành rồi. Vốn lúc đó chúng tôi cũng có ý định học thử, nhưng thấy như vậy rồi thì thôi. Xin miễn luôn ạ " 

" Rắc... Rắc... Rắc... " 

An Lam Nguyệt không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Thống Trung, bẻ tay vang lên răng rắc. Khuôn mặt cười dữ tợn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Thống Trung, nói 

" Ý của tiểu Trung là gì đây? Bảo tỷ đây không xứng để học luyện đan đúng không? Bảo tỷ đây không có chút tiếp thu nào có đúng hay không hả? " 

Thống Trung sợ hãi liên tục lùi ra sau, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn nữa. Vừa chạy vừa la làng 

" Đệ không có. Đại tỷ hiểu lầm rồi, đệ không có, tha cho đệ đi mà... Aaaaaaaaa, cứu với... " 

" Đứng lại cho ta " 

An Lam Nguyệt đuổi theo Thống Trung chạy thẳng vào rừng, cả bọn nhìn mà lắc đầu bó tay. Haizzz, đúng là cái tính lanh chanh, nói nhiều vẫn không bỏ. Qua bao nhiêu năm chỉ có tăng không có giảm, cái miệng hại cái thân mà... Haizzzzz.... 

Cả bọn nhanh chóng đuổi theo sau, tránh để lát nữa họ chạy lạc mất thì nguy to rồi. 

Phía trước An Lam Nguyệt đuổi theo Thống Trung, phía sau cả bọn Hạo Thiên nhanh chóng đuổi theo sau hai người phía trước. 

Thống Trung vừa chạy vừa la 

" Chu mi nga... Cứu với, Boss a, Thiên đại nhân, Thiên chủ nhân a, mau cứu với. Đại tỷ đánh tôi chết mất... Chu mi nga, Tiểu Kỳ mau cứu với... " 

" Xoạt " 

Thống Trung bỗng chốc dừng lại giữa chừng, An Lam Nguyệt bị sự dừng lại đột ngột của cậu ta dọa cho giật mình, suýt chút té từ trên cây té xuống. Muốn nắm đầu cậu mà mắng cho một trận, nhưng Thống Trung lại làm hành động mau im lặng, còn ra hiệu cho bọn Hạo Thiên mau dừng lại. 

Cả bọn nhăn mày, tìm lấy một chỗ núp vào. An Lam Nguyệt nhỏ giọng hỏi 

" Có chuyện gì vậy? " 

Thống Trung nhăn mày bảo 

" Khoảng nửa km phía trước có một cuộc chiến đang xảy ra " 

Hạo Thiên bảo 

" Nhẹ nhàng di chuyển, áp sát chỗ đó quan sát " 

Nhận được lệnh, cả bọn nhanh chóng hành động. Bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, lướt qua những cành cây, núp vào những bụi cây gần nơi xảy ra cuộc chiến. Cả bọn bắt đầu quan sát... 

Xen lẫn những cái cây trong rừng, một nhóm năm người với ba nữ và hai nam đang đứng cách nhau vài bước chân. Khuôn mặt nhăn lại đến hoảng sợ, mồ hôi chảy đầm đìa. Đứng cách họ không xa là một bầy yêu thú thuộc họ lang. Đếm chừng trên con với lv hơn trăm cấp, mà bên nhóm người kia cũng chỉ mới hơn trăm cấp bậc vài cấp mà thôi. Căn bản đánh không lại a! 

" Này, ta sẽ dụ chúng đi nơi khác, còn mọi người hãy nhanh chóng trốn đi " 

Một nam nhân liền bảo 

" Không được, ta ở lại với ngươi " 

Một nữ nhân cũng liền tiến lên đứng cạnh nam nhân vừa rồi. 

Nhóm Hạo Thiên trong bụi cây vẫn chưa có động tĩnh gì. Thống Trung lúc này nhìn đến sốt ruột, quay sang hỏi Hạo Thiên 

" Boss a, chúng ta ra giúp họ đi! " 

Hạo Thiên mặt không chút biểu cảm gì, rồi lại chợt nở nụ cười, nói 

" Được, vậy cậu ra đi " 

" Bốp " 

" Aaaa " 

Hạo Thiên dùng chân trực tiếp đạp vào mông Thống Trung đá cậu văng ra bên ngoài, chen ngang giữa hai bên phe phái. Một bên người và một nên thú. 

Với sự xuất hiện bất thình lình của cậu khiến cả hai phe không khỏi kinh ngạc,  giật mình lùi ra sau vài mét. 

Thống Trung lò mò ngồi dậy, phủi đất cát trên người đi. Nhìn bên phía năm người mà cười nói 

" Xin... Xin chào, mọi người có cần giúp đỡ một tay không? " 

Đám người giật mình hoảng hốt, không cần biết Thống Trung là ai, nhưng vẫn vội vàng kéo tay cậu lùi ra sau họ, lo lắng nói 

" Cậu nhóc này, nơi này rất nguy hiểm. Mau chạy đi, chúng ta giữ chân chúng cho cậu " 

" Gào " 

Đám lang gầm gừ vài tiếng với ý định xông lên căn người, Thống Trung mặc khác chẳng bận tâm đến chúng, ngược lại cười nói 

" mặc dù lần đầu gặp mặt nhưng mọi người lại có ý tốt như vậy. Xem như tôi gặp đúng người, giúp mọi người một chút vậy " 

" Khoan, tiểu huynh đệ này, mau lùi lại " 

Một nữ liền lo lắng nói 

Thống Trung không dừng lại chỉ quay đầu sang cười nhìn họ. Rồi lại quay phắt lên nhìn đám lang đang gầm gừ muốn tiến lên. Đôi mắt cậu lạnh lại, nụ cười lạnh liền hiện ra, sát ý nổi lên, giọng nói vừa đủ nghe và cũng có cảm giác rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại rất có phân lượng, cậu nói 

" Đám chuột nhắt các ngươi, mau quỳ xuống! " 

" Ấu... Ấu... Ấu... " 

Chỉ đơn giản vài từ như vậy liền khiến đám lang sợ hãi, bất tri bất giác quỳ rạp xuống đất. Đầu áp xuống mặt đất ẩm ướt, và đầy rêu xanh. Đám lang tru lên đau đớn, toàn thân chúng run rẩy không ngừng. Khuôn mặt cầu xin sự sống thể hiện ra trước mắt Thống Trung, còn đám người phía sau chính là kinh hãi, kinh ngạc cùng sợ hãi. Kinh ngạc những gì đang diễn ra trước mắt đấy quá mức khủng bố, vì sao một cậu nhóc trông mới 15, 16 tuổi mà lại làm được như vậy. Sợ hãi tại sao một cậu nhóc mới 15, 16 tuổi lại có sức mạnh bức ép một bầy lang hơn trăm cấp phải gập mình sợ hãi, không dám ngóc đầu lên, đây là những gì đang xảy ra? Chúng ta đang mơ sao? 

Thống Trung ánh mắt lạnh đi, thật muốn nghiền nát chúng thành cám nhưng lại sợ nghiền nát xong rồi phải dọn dẹp hiện trường các thứ các kiểu nên là thôi vậy. Cậu nói 

" Mau cút " 

Đám lang cuốn cuồn lên, rủ nhau cắm dầu cắm cổ mà chạy. Không có nửa điểm quay đầu lại nhìn, cứ thế mà chạy mất dạng. 

Ngay sau khi đuổi chúng đi, Thống Trung một mặt cười tươi nhìn nhóm năm người kia. Còn chưa kịp nói gì thì.. 

" Bốp " 

" Làm rất tốt " 

Minh Kỳ thẳng tay đánh vào đầu Thống Trung một cái, khiến cậu suýt chút thì cắm mặt xuống đất. Đám năm người nhìn thấy cảnh này lại thêm kinh ngạc, các ngươi lại là ai nữa đây? Tên nhóc kia chỉ cần vài chữ liền khiến đám lang hơn trăm cấp phải sợ hãi, co quắp đuôi mà chạy. Vậy mà các người ngang nhiên ra đánh cậu ta, còn khen " làm rất tốt ", các người là các đại nhân vật từ đâu tới, chúng ta hoảng sợ a.... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.