Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 349: Cũng vì ham mê cả thôi



Lăng Giang Tuyết dắt cả bọn đi về hướng bên trái của học viện nơi được xây 3 tầng lầu dành để cho các lão sư, viện phó viện trưởng làm việc, và tổ chức các cuộc họp quan trọng. 

Theo lẽ mà nói, học viện chỉ được vào đến tầng trệt và tầng 1 mà thôi, nhưng Lăng Giang Tuyết chính là đưa cả bọn lên thẳng tầng 3, tầng cao nhất khu này. Đặc quyền của top 10 chính là như vậy đấy, tuy nhiên, người nắm giữ top 1 vẫn là có nhiều đặc quyền hơn. Điển hình như việc tùy ý đưa người ra vào nơi này chẳng hạn, làm như vậy cũng chẳng ai dám nói gì cô hết. 

Lăng Giang Tuyết đưa cả bọn làm một đường thẳng lên tầng 3, dừng chân trước một cánh cửa màu xanh biển, đưa tay gõ cửa 

" Cốc... Cốc... Cốc... " 

" Mời vào " 

Giọng trầm thấp của một người có tuổi liền vang lên. Lăng Giang Tuyết đưa tay mở cửa

" Cách " 

Ngay sau khi cánh cửa bật mở, một mùi thảo dược nồng nặc liền xộc vào mũi cả bọn.  Cả căn phòng lan tỏa đầy mùi thảo dược pha trộn với nhau, ngửi mùi rất khó chịu. Kèm theo đó là một làn khói bay mịt mờ cả phòng, lấp loáng trong đó là một bóng hình cao lớn đang cặm cụi làm gì đó. 

Lăng Giang Tuyết nhăn mày, giọng trầm của người đàn ông lại cất lên 

" Ai đấy? Tại dưo bước vào rồi lại không nói gì? "  

Lăng Giang Tuyết đôi cánh bung xõa ra, dang rộng ra hai bên bắt đầu vỗ cánh lên phành phạch 

" Phành phạch... Phành phạch... Phành phạch... " 

" Vù.... Vù... Vù... " 

" Loảng xoảng... Loảng xoảng... Loảng xoảng... " 

" Rầm... Rầm... Rầm... " 

Hàng loạt âm thanh vang lên, đinh tai nhức óc, tiếng đồ vật rơi xuống đất mà vỡ vụn, tiếng gió thổi kêu lên chói tai. Tất thảy diễn ra chỉ vài cái đập cánh của Lăng Giang Tuyết. Bóng người đàn ông trong làn khói dần hiện ra, với vẻ mặt kinh ngạc, bất ngờ cùng hoang loạn. 

Lăng Giang Tuyết " hừ " lạnh nói 

" Viện trưởng a, ta đã dặn ngài bao nhiêu lần rồi? Sao lần nào ta tới cũng đều thấy ngài như vậy, hay là mấy năm nay ta đi nên ngài ngày nào cũng như vậy? " 

Người đàn ông với mái tóc bạc trắng đầu, da trăng trắng cũng không tính là đen. Tuổi nhìn qua chắc cũng hơn 80, tuổi thật chắc chắn hơn 200, nhưng duy chỉ tóc bị bạc còn làn da thì hoàn toàn không chút nhăn nheo, vẫn căn đầy sức sống tuổi trẻ a. Người đàn ông một thân bạch y, cười trừ nói 

" Ta... Cái này... Cũng không thể trách ta a. Chỉ trách ta làm xong công việc quá sớm đi. Rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới lấy ra nghiên cứu dược một chút ấy mà " 

Cả đám nhóc muốn bật ngửa ra sau mà té xỉu. Vậy không phải lỗi tại ông à? Chính ông làm việc quá nhanh khiến cho không còn công việc mới bày binh bố trận ra như vậy đó a!  

Lăng Giang Tuyết lại " hừ " lạnh một tiếng, bảo 

" Cái gì mà làm xong công việc quá sớm chứ. Ta thấy chính là viện trưởng đẩy hết công việc cho viện phó làm, còn mình thì thông thả nghiên cứu dược. Chỉ trách viện phó quá hiền lành, đưa bao nhiêu liền nhận bấy nhiêu mà làm. Còn ngài lại ở đây thong thả luyện dược, ta nói có đúng không? " 

Trời ạ, thì ra là đẩy công việc cho người khác làm. Vậy mà làm chúng ta cứ tưởng ông ta siêng năng lắm, haizzz. Bọn nhóc đổ mồ hôi, miệng cười gian nan. 

Lão viện trưởng lại biện minh nói 

" Nào có, ta làm việc rất chăm chỉ mà " 

" Viện trưởng, công việc của ngài tôi làm xong rồi đây " 

Sau lời biện minh của lão viện trưởng thì lão ta liền bị người khác vả cho một cái vào mặt bằng một câu nói. Lăng Giang Tuyết không mặt không một ý cười mà nhìn lão viện trưởng đang co rụt người lại. 

Lúc này, một lão già cũng một thân bạch y, gương mặt mang vẻ vội vàng, đầu tóc bạc phơ cầm trên tay là xấp giấy tờ đã qua xử lý. Lăng Giang Tuyết nhìn ông mà cười nhận lấy, nói 

" Cảm ơn viện phó rất nhiều " 

" Ồ, Tuyết nhi, con về rồi à. Về khi nào vậy? " 

Lão viện phó cười hiền từ nói. Lăng Giang Tuyết mỉm cười bảo 

" Con về cũng hơn hai tháng rồi ạ. Hiện tại con có việc với viện trưởng, phiền viện phó tránh mặt một chút ạ " 

Lão viện phó đưa mắt nhìn lão viện trưởng, lão viện trưởng lắc đầu lia lịa, làm bộ mặt van xin, mặt còn như khắc chữ " cầu ngươi đừng đi mà. Ngươi đi thì lão già ta sẽ bị Tuyết nhi mắng chết mất " 

Lão viện phó khó xử, nói 

" Cái này... Hay là thôi đi. Viện trưởng ông ấy cũng vì ham mê luyện dược mà thôi. Dẫu sao công việc cũng không nhiều, ta giúp ông ấy một chút cũng không sao mà " 

Lăng Giang Tuyết lắc đầu, kiên quyết nói 

" Không, lần này con phải khiến cho ông ấy không còn nhờ vả vào viện phó ngài nữa. Để cho ông ấy tự làm công việc của mình " 

Lão viện trưởng lại bảo 

" Không a, Tuyết nhi. Ta chỉ là mới bắt đầu thì con liền đến, ta lâu lắm rồi mới lấy ra làm mà. Con đừng có như vậy a " 

Lão viện phó cũng gật đầu nói 

" Đúng đúng, viện trưởng suốt mấy năm qua vẫn là rất ngoan ngoãn làm việc, chỉ là vừa rồi mới lấy ra thử thì con liền tới a " 

Bọn nhóc lại một màn bó tay bó chân, thật là hết nói nổi. Hai lão già vậy mà phải hùa nhau xin lỗi một cô nương thua tuổi mình, đã vậy còn tỏ ra rất sợ hãi nữa chứ. Còn dùng từ ngoan ngoãn, làm như là một đứa trẻ không bằng ấy. 

Lăng Giang Tuyết lắc đầu nói 

" Không, viện trưởng chắc chắn đã làm việc này rất nhiều lần rồi. Viện phó ngài quá hiền lành, cứ bao che cho ông ấy riết thì ông ấy sẽ đâm ra ỷ lại đấy ạ " 

Viện phó " a " một tiếng,  nói 

" Con nói cũng phải nhỉ!? " 

Lão viện trưởng liền bảo 

" Phải cái gì mà phải chứ! Tuyết nhi à, ta biết sai rồi. Con đừng mắng ta mà, con xem, nhiều nhóc con như vậy, con mắng ta trước mặt chúng thì còn gì là danh dự của một lão viện trưởng chứ? " 

Lăng Giang Tuyết lại " a " lên một tiếng, như phát hiện ra điều gì mới lại. Cô nói 

" Viện trưởng nói phải nhỉ, vậy thì con càng phải mắng vì như vậy sẽ khiến ngài ghi nhớ được ngài đã từng mất mặt như thế nào. Để ngài không phải làm việc như thế này lần nào nữa a! " 

Lão viện trưởng cứng họng, nào ngờ chính mình lại hại mình luôn a. 

Lăng Giang Tuyết đứng ra, chuẩn bị lên giọng mắng, thì Hạo Thiên đứng sau cùng, bị che lấp bởi đám nhóc liền lên tiếng 

" Tuyết nhi, muội như vậy được rồi đấy. Dừng ở đây thôi, dù sao thì viện trưởng cũng vì ham mê mà thôi " 

Nghe giọng nói, lão viện trưởng cùng viện phó liền đưa mắt nhìn. Lão viện trưởng nhăn mày, giọng này sao có thể quen thuộc như vậy chứ? Đã từng nghe qua ở đâu rồi nhỉ? 

Lăng Giang Tuyết lại nói 

" Huynh đừng có nói giúp ông ấy, ông ấy lúc nào cũng như vậy thôi. " 

Hạo Thiên ẩn sau lưng bọn nhóc, lại ngang nhiên nói 

" Vậy khi mà cha ta bỏ bê công việc, để các đại thần chờ đợi sau đó đùn đẩy công việc cho họ thì muội cũng lại nói như vậy sao? " 

Lăng Giang Tuyết im miệng, cúi đầu nói 

" Cái này... Muội làm sao dám chứ... " 

Hạo Thiên lại nói 

" Ta biết muội không dám và chắc chắn cũng sẽ không làm như vậy. Còn việc của lão viện trưởng, ông ấy vì ham mê luyện dược, nghiên cứu thảo dược nên mới như vậy. Muội cũng không nên mắng ông ấy đâu " 

Lăng Giang Tuyết chu cái miệng nhỏ, lẩm bẩm nói 

" Muội biết rồi... Muội không như vậy nữa đâu... " 

Lão viện trưởng lúc này nhìn về phía bọn nhóc, nheo mày nhìn thật kĩ xem đứa nào vừa nói mà giọng lại quen thuộc đến thế cơ chứ. Lão nhăn mày gọi 

" Ai vừa mới nói đấy? " 

Bọn nhóc cà khịa muốn nhích qua để lộ Hạo Thiên, nhưng muốn nhích thế nào cũng không được vì bị Hạo Thiên nắm áo cứng ngắc, nếu không muốn bị rách áo thì nên đứng yên a. 

Lão viện trưởng hỏi nhưng khồn người hồi đáp, lão lại gọi 

" Nghe giọng ngươi rất quen, chúng ta từng gặp qua rồi sao? " 

Hạo Thiên cười nhẹ, nói 

" Chắc vậy " 

Lão viện trưởng mặt thoáng u buồn nói 

" giọng ngươi rất giống một người trước kia ta từng biết. Đó là một thằng nhóc tinh nghịch, trốn tất cả các buổi học nhưng khi kỳ thi đến thì thành tích luôn cao nhất. Rất giỏi luyện dược nhưng có vẻ nó không thích ta, mỗi lần ta tìm nó thì nó đều trốn tránh không gặp. Hẳn ta đã làm gì đó khiến nó ghét mất rồi. 

Nhưng nó đã đi đâu đấy mấy chục năm trước rồi, gần đây ta có nghe tin nó trở về nhưng không thể tìm gặp. Cũng không biết nó có còn nhớ nơi này hay không nữa?! Giọng của ngươi hiện tại rất giống nó... " 

Hạo Thiên vốn không định bước ra, sẽ ẩn núp rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng nghe thấy những lời này thì lại có chút đau lòng, dẫu sao ngày tháng sau cũng ở học viện này, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp nhau rồi nhận ra nhau. Mặc dù nếu mình muốn trốn thì không ai tìm được, cơ mà... Thôi thì ra luôn vậy... 

Hạo Thiên buông lỏng tay khỏi áo đám nhóc, chúng hiểu ý mà dần lùi ra hai bên. Dần dần để lộ ra Hạo Thiên, cậu đứng đấy mà mỉm cười nhẹ, còn lão viện trưởng chính là khuôn mặt kinh ngạc, nhịp thở gần như dừng lại, đứng hình tại chỗ.... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.