Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 350: Tiểu Thiên tử?



Lão viện trưởng mười phần kinh ngạc, toàn thân thoáng run run, không kiềm chế được mà nước mắt khẽ rơi một hàng xuống dưới má. Khuôn mặt không nếp nhăn giờ đây lại thêm vài lằn do mếu máo khóc. 

Hạo Thiên nhìn thấy biểu cảm này có chút không biết ứng phó thế nào. Kiếp trước lão viện trưởng này chính là một mực đi tìm ta hỏi chuyện. Mà những chuyện lão hỏi đều liên quan đến dược, đôi khi lại quan tâm ta có sống tốt hay không. Lúc trước cũng không cố ý trốn tránh, chỉ vì lão cứ dùng ánh mắt trìu mến, cưng chiều cùng ngưỡng mộ mà nhìn ta, khiến ta có chút không quen thuộc. Cộng thêm lúc trước không có định nghĩa đồng tính luyến ái, còn có cảm giác chán ghét cái nhìn trìu mến của nam nhân, nghĩ rằng họ bệnh hoạn nhưng sau này mới nhận ra rằng điều đó cũng không có gì sai cả. Dù là nam nhân nhìn nhau như vậy thì đã làm sao? Họ cũng là con người mà, họ cũng có quyền bình đẳng như chúng ta thôi. Chưa kể đến, chắc gì họ nhìn nhau như vậy mà đã là đồng tính luyến ái, có khi chỉ đơn giản là sự quan tâm giữa bạn bè lâu năm, giữa lão sư và học trò, hay đơn giản hơn chỉ vì người này giống một người nào đó mà họ từng quen biết mà thôi. 

Hạo Thiên cười nhẹ, nói 

" Lão viện trưởng a, người tại sao lại khóc như vậy chứ? Chẳng sợ đám trẻ con nói ngài lớn già đầu còn mít ướt hay sao? Chẳng sợ mất mặt nữa à? " 

Lão viện trưởng đơ người một lúc, ngay sau đó hành động của lão liền khiến Hạo Thiên bất giác muốn lùi lại tránh né, nhưng nghĩ lại nên thôi.

Lão viện trưởng phóng người, ôm chầm lấy Hạo Thiên, nước mắt ngắn nước mắt dài mà ôm cậu cứng ngặt, giọng còn có chút run rẩy, lắp bắp gọi 

" Tiểu Thiên tử a.... Tiểu Thiên tử của ta trở về rồi... Tiểu Thiên tử con không được bỏ ta mà đi nữa a... " 

Bọn nhóc đơ người, toàn trường đơ người, đến cả Hạo Thiên cũng đơ người. Từ khi nào mà ta thành con của lão nhân gia ông rồi? Còn gọi ta là tiểu Thiên tử, chúng ta thân thiết nhau như vậy khi nào thế? Sao ta lại không biết ta đã từng đồng ý cho ông gọi như vậy? Lão nhân gia ông còn khóc lóc gọi ta như vậy là có ý gì a???  

Bọn nhóc một mặt nghiêng ngả đầu óc, tiểu Thiên tử? Đứa con nhỏ của trời? Không thể nào đâu, chữ " Thiên " ở đây là ý chỉ tên của Boss a, sao có thể dịch ra như vậy được chứ!? Vậy đây hẳn là cách gọi thân mật của người cha cho đứa con nhỏ của mình đi, chi bằng gọi Thiên nhi thì lại gọi là tiểu Thiên tử, đây là bậc nào thân thiết vậy chứ? 

" khụ... Khụ... Khụ... " 

Hạo Thiên ho lên một tiếng, giọng có chút nghi ngại, nói 

" Cái này... Lão viện trưởng có thể buông ta ra không? Ta sắp không thể nổi nữa rồi... " 

Lão viện trưởng lúc này mới nới lỏng tay ra, lại buông bỏ hoàn toàn, lúng túng nói 

" Ta... Cái này... Xin lỗi con, có sao không? " 

Hạo Thiên lúc này biết sắp có nhiều chuyện cơ mật sắp được nói ra, không tiện cho người ngoài biết. Tuy nói lão viện phó tính tình hiền lành nhưng chính ta chưa nghiệm chứng nên chưa thể chắc chắn được. Vả lại lúc ta ở ta cũng chưa từng gặp qua người này, chắc mới đến không lâu đi. Dù sao cũng để lão ta đi cái đã. 

Hạo Thiên quay mặt sang nhìn lão viện phó, cười nhẹ nói 

" Lão viện phó chúng ta hiện tại có chút chuyện cần nói. Phiền ngài rời đi một chút có tiện hay không? " 

Lão viện phó gật đầu nói 

" Ta... Ta lập tức liền rời đi. Chỉ là... " 

Hạo Thiên cười nhẹ, nói 

" Chỉ là cái gì? " 

Lão viện phó ngập ngừng một hồi, lại kiên quyết nói 

" Chỉ là đừng có mắng ông ấy, dù sao ông ấy cũng vì ham mê dược liệu quá mà thôi a" 

Hạo Thiên phụt cười một tiếng,  bảo 

" Được. Chúng ta chắc chắn không mắng ông ấy " 

Lão viện phó quay lưng rời đi, bọn nhóc nhanh chóng đóng cửa lại. Lập một màn cách âm cho căn phòng, Hạo Thiên dọn dẹp một chút đồ đạc bừa bộn trên ghế, dọn ra chỗ ngồi cho tất cả. Hạo Thiên cười gọi 

" Lại đây ngồi xuống đi " 

Ngồi xuống, Hạo Thiên vốn định ngồi cạnh Lăng Giang Tuyết lại bị lão nhân gia lão viện trưởng kéo lại ngồi cạnh lão. Hạo Thiên đành bất đắc dĩ ngồi xuống, ho khan một tiếng, cậu nói 

" Lão viện trưởng a, giờ có thể giải thích cho ta một tiếng được không? " 

Lão viện trưởng tay vẫn giữ chặt lại cánh tay của Hạo Thiên như thể đó là báu vật vô giá, nếu buông ra rồi sẽ làm mất vĩnh viễn. 

Lão viện trưởng mặt thoáng buồn, nói 

" Thật ra... Chuyện con chết trước ngày đính hôn và chuyện con được trọng sinh ta đều biết cả... " 

Nghe câu nói này, cả bọn liền một phen chấn động đứng ngồi không yên. Hạo Thiên liền hỏi 

" Ông làm sao biết được? " 

Lão viện trưởng vừa nói mà như vừa hồi tưởng lại quá khứ, mặt đượm buồn, bảo 

" Lúc mà con đi, một thời gian lâu không thấy trở lại, cũng không nghe ngóng được tin tức gì từ con. Ta liền một phen đích thân tới hoàng cung để gặp An Đế Vương bệ hạ để hỏi tin tức con. Nhưng con cũng biết rồi đó, tin tức liên quan đến sự ra đi của con sẽ được bảo mật, cho nên thông tin ta nhận được chính là con đã nhận nhiêmh vụ tuyệt mật mà đi xa một chuyến... Nhưng không hiểu sao lúc đó ta lại không tin điều đó, một mực khăng khăng được biết sự thật, ta quỳ trước hoàng cung 5 ngày 5 đêm. An Đế Vương cũng một mực bảo mật, còn lệnh nếu ta còn không đi sẽ phán xử phạt ta. 

Và với tính tình cố chấp, không chịu khuất phục của mình. Ta lại tiếp tục quỳ thêm 3 ngày 3 đêm nữa, với một câu nói lúc nào cũng tuôn ra, " xin hãy cho thần biết sự thật ". Ta không biết An Đế Vương lúc đó đã thương xót cho ta hay đồng cảm với ta, hay không biết vì bất cứ lí do gì mà ngài ấy đã đồng ý kể với ta sự thật..... " 

Cả bọn nghe kể mà trầm mặc, như đồng cảm cũng như thương xót. Lại im lặng không nói gì, An Lam Nguyệt lại bảo 

" A, vậy lão nhân gia năm đó quỳ suốt mấy ngày đêm, khiến cha ta tức giận cũng nguôi lòng chính là lão nhân gia ông sao?! " 

Lão viện trưởng trầm mặc không nói, còn Hạo Thiên ngược lại, cậu một mặc nghi hoặc, mang theo chút lạnh lùng, hỏi 

" Vì cái gì? Vì cái gì quan tâm tôi như vậy? Theo tôi nhớ chúng ta đâu có thân thiết tới như vậy, hay là tại vì mất đi một nhân tài của học viện nên cảm thấy xót, hay tại vì cảm thấy tiếc vì một công cụ giúp nâng học viện lên cao đã mất đi? " 

Lời này nói ra mặc dù có chút không đúng nhưng cậu vẫn nói. Vì theo lý thì học viện từ lúc không có cậu thì vẫn một bước phát triêtn vượt bậc, lúc nào cũng thu hút học viên đến đăng kí gia nhập. 

Lão viện trưởng vội vã lắc đầu, giải thích 

" Không phải như vậy.... Ta... Là vì ta... " 

" Vì huynh khiến ông ấy nhớ lại người con của mình! " 

Lăng Giang Tuyết lên tiếng nói. Hạo Thiên nhăn mặt, nói 

" Ta? " 

Lăng Giang Tuyết gật đầu, lại nói 

" Lão viện trưởng lúc trước có một người con trai, cũng có một màu tóc đỏ rực giống huynh vậy. Cũng là một đại mỹ nam nhân, phong thái ung dung, tiêu dao tự tại, thích gì làm nấy, không bị ràng buộc bởi sự đời, nhưng không may bị giết bởi Thiên giới. Từ khi sinh ra thì mẹ mất, còn cậu trai đó thì sống, ông ấy vì thế rất cưng chiều cậu ấy, giống như bệ hạ đối với huynh vậy. 

Sau cái chết của cậu trai đó vài năm, cứ ngỡ quên được rồi thì cũng lúc đó huynh xuất hiện. Khiến ông ấy một lòng lại nhớ về, từ đó xem huynh như con trai mình vậy " 

Hạo Thiên nhíu mày càng thêm chặt, lại là Thiên giới. Hay cho một Thiên giới, các người hại người cũng không ít đâu. Ai nói mang một chữ Thiên thì hiền lành, ai nói người của Thiên thánh thiện không hại người? Ta khinh! Thiên giới thì cao lắm sao,  đợi đó cho ta, ta sẽ khiến thế gian này không còn Thiên giới tồn tại, chỉ còn lại Ma giới mà thôi!  

Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi, rốt cuộc cậu đã hiểu lí do tại sao lão nhân gia này lại nhìn cậu như vậy. Thậm chí ngày đầu gặp mặt của kiếp trước khi nhìn ta cũng chính là một mặt bi thương tột độ cùng nỗi nhớ nhung vô bờ bến. Lúc đó không quá bận tâm, cứ ngỡ đang nhìn người khác, ai ngờ lại chính là cậu. Tại sao mỗi một sự việc, người thân của ta gặp chuyện đều là Thiên giới, ta và các ngươi thù này không bao giờ mất. THIÊN GIỚI!!! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.