Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 363: Không thể trốn tội



" Là tên nào? Là kẻ khốn nào cả gan đánh đệ tử của học viện chúng ta!??  " 

Giọng nói lớn, hùng hùng hổ hổ liền vang lên, chấn động bốn phương tám hướng, thu hút sự chú ý và cũng khiến người dân sợ hãi... 

Cả bọn nhóc đều quay sang nhìn, người dân ngược lại muốn đi tìm chỗ núp lánh nạn. An Lam Nguyệt ánh mắt lại là có phần tức giận, muốn bộc phát ngay hiện tại. 

Một người đàn ông với một thân áo xanh từ đầu đến chân, kèm theo cặp kính trông có vẻ là dân tri thức nhưng qua giọng nói vừa rồi thì giống lưu manh giả danh tri thức hơn. Ông ta mái đầu lấm chấm bạc nhưng trông vẫn còn dẻo dai lắm. Một tư thế hùng hổ, uy chấn một phương liền hiện ra, dọa cho người dân không khỏi cúi thấp đầu mà sợ hãi 

" Ông ta đến rồi, chúng ta phải làm sao đây? " 

" Là lão già Lôi Viễn đó, lão ta lại đến nữa rồi. Lần này thì nguy thật rồi, không xong thật rồi. Chúng ta sắp tàn đời rồi " 

" Liên quan gì tới chúng ta cơ chứ? Chúng ta chỉ là người dân mà thôi, làm sao có thể liên lụy chúng ta " 

" Nhưng mấy cậu nhóc đó thì sao? Mấy cậu nhóc đó thì sẽ gặp nguy đấy. Mau khuyên ngăn mấy cậu nhóc đó trốn đi, chúng ta sẽ chặn đường cho, đừng để chúng phải bị thương gì cả " 

........... 

Người dân mặc dù sợ hãi, rất sợ chết nhưng lại là đi lo cho an nguy nhóm Hạo Thiên. Sợ nhóm Hạo Thiên gặp chuyện không may, sẽ bị chết. Cơ mà họ lo dư thừa rồi a! 

Một người dân liền tiến lại chỗ Hạo Thiên, khuyên nhủ 

" Này cậu nhóc, xem chừng cậu chính là thủ lĩnh đi. Mau chóng bọn mấy cậu bé kia lại rồi mau chạy đi, chúng ta sẽ chặn đường chúng giúp các cậu. Nhanh lên " 

Hạo Thiên khuôn mặt không chút biểu cảm nào, đầu hơi nghiêng sang một bên. Ánh mắt không hề tỏ ra hứng thú, nhưng nhìn một hồi lại chợt nở nụ cười, bảo 

" Rất cảm ơn mọi người nhưng đừng lo cho chúng tôi. Chúng tôi ổn! " 

" Nhưng mà, nếu còn không đi sẽ nguy đó " 

Người dân lại khuyên nhủ cậu, nhưng Hạo Thiên chỉ là cười không đáp lại. Người dân nơi đây cũng thật là hiếu khách cùng với thương người nha. Măc dù chưa từng nói chuyện cũng chưa từng tiếp xúc qua với chúng ta nhưng lại tốt như vậy, hôm nay giúp các người diệt trừ mầm hại đi! 

An Lam Nguyệt bên kia, khuôn mặt vẫn lầm lầm phẫn nộ, lão già được người dân gọi là Lôi Viễn giữ chức phó viện trưởng học viện Luân Á đồng thời là Lôi gia Hầu tước, và cũng là cha của tên Lôi Lâm vừa bị đánh cho nát mặt vừa bị chọc cho tức điên rồi bất tỉnh kia. Viện trưởng gần 10 năm nay vẫn luôn bế quan, mọi sự viện đều do một tay tên Lôi Viễn này quản lý, thừa cơ này mà bọn chúng lộng hành, cậy quyền thế mà hoành hành nơi này. Mọi thông tin cáo trạng củ người dân lên hoàng đế bệ hạ đều bị bọn chúng chặn đường mà giết sạch. Tên này mặc dù là Hầu tước nhưng vẫn tham vọng quyền thế và học viện Luân Á cho nên đã xen ngang vào mà lấy chức Phó viện trưởng của học viện này.

Suốt 10 năm nay, lão Lôi Viễn này cùng với thành chủ nơi này vẫn luôn vơ vét của người dân, lấy quyền thế mà ức hiếp người, con trai lão thì lại vì thế mà càng trở nên ngang ngược, hại biết bao nhiêu con gái nhà lành, đã thế còn giết họ sau khi hắn chơi đùa xong. Lòng dân lúc này cũng uất hận, phẫn nộ trước chúng nhưng vì không ai đủ mạnh, đủ quyền thế, đủ can đảm đứng lên giành lại quyền hành, nổi dậy lật đổ chúng. Nên chúng vẫn luôn hoành hành cho đến tận bây giờ. Người dân hiện tại chỉ mong muốn lão viện trưởng bế quan xong và trở ra giành lại công đạo cho người dân, vì lão viện trưởng học viện Luân Á chính là người tốt, quan minh lỗi lạc, công tư phân minh, luôn giúp dân trừ hại 

Lôi Viễn nhìn con trai lão bị đánh cho bất tỉnh, khuôn mặt thành ra thế kia thì lửa giận càng lên cao hơn, quát lớn kèm theo uy thế hùng hồn 

" Kẻ nào, kẻ chó nào đã đánh con trai ta, mau lết xác ra đây cho ta! " 

Âm hưởng của giọng nói vẫn kéo dài một hồi lâu, người dân thì lo bịt tai lại, đau đớn khi phải nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc này. Còn nhóm Hạo Thiên, khuôn mặt chỉ là ngơ ngơ ra, dường như chẳng nghe thấy gì cả. 

Lúc này, một tên trong những thủ hạ của tên Lôi Lâm cố gượng dậy, chỉ chỏ đám nhóc mà kể tội 

" Viện phó, chính là bọn chúng. Bọn chúng đã đánh Lôi Lâm thành như vậy. Bọn chúng hiếp người quá đáng, chúng ta nhìn chúng bọn nữ nhân kia, chúng chẳng những không đồng ý còn dám phản kháng, đánh chúng ta thành như vậy nữa " 

Lôi Viễn trừng mắt nhìn sang bọn nhóc, mày nhăn lại càng chặt hơn, cho đến khi ánh mắt đặt trên người của An Lam Nguyệt. Ông ta toàn thân run rẩy, bất giác quỳ rạp xuống đất dưới bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Người dân, học viên học viện, nói chung là toàn thể những người đang chứng kiến nơi này không khỏi trợn mắt há mồm, mắt chữ O mồm chữ A mà há lớn. Đây còn là lão già dùng quyền thế bức ép người khác sao? Đây còn là lão già cao cao tại thượng luôn ỷ thế mình mà lộng hành ngang dọc sao? Sao bây giờ lại quỳ rạp trước một thiếu nữ thế này? 

Nhiều dấu chấm hỏi liền đặt ra, người dân thì kinh ngạc, đám học viên lại chính là kinh nghi cùng hoảng sợ, mong rằng không như những gì chúng đang nghĩ! .... Và mọi điều chúng đang nghĩ đều thành sự thật cho đến khi lão già Lôi Viễn cúi đầu nói 

" Thần, Lôi Viễn Lôi gia Hầu tước kính chào Đại công chúa. Xin những vì sao luôn phù hộ và mang điềm lành đến cho đất nước này! " 

An Lam Nguyệt hiện tại đã trở về với bản thân trước kia, là sừng cùng với đôi cánh đã xuất hiện, không hề ẩn giấu đi nữa. Người dân nơi này vốn dĩ không nhận ra cô cũng đúng thôi, vì mỗi lần rời nhà đi chơi đều giấu đi cặp sừng cùng đôi cánh bày mà. 

An Lam Nguyệt mặt không chút lưu tình cùng nể mặt mũi, hừ lạnh nói 

" Hay cho một Lôi Viễn nhỏ bé, hay cho một Lôi gia Hầu tước nhỏ nhoi xem trời bằng vung. Có vẻ như ngươi xây riêng cho mình một vương quốc nhỉ? " 

Lôi Viễn vội cúi đầu, nói 

" Thần không dám, xin công chúa điện hạ tha cho. Đừng nghe lời lũ dân ngu ngốc đó, bọn chúng chỉ đang nói càn mà thôi " 

An Lam Nguyệt cười lạnh, nói 

" Ta đã nói gì sao? Ta có bảo ai nói cho ta nghe à? Có tật giật mình nên mới như vậy đó, Lôi gia Hầu tước à! " 

Lôi Viễn đổ mồ hôi hột, cố gắng nói 

" Không có, tôi chỉ là nói trước thế thôi, công chúa người hiểu lầm rồi " 

" Rầm " 

An Lam Nguyệt một chân khẽ dậm xuống đất, một lỗ hổng lớn liền hiện ra, An Lam Nguyệt lơ lửng trên không, dưới chân là một lỗ lớn. An Lam Nguyệt trừng mắt nói 

" Hiểu lầm? Tốt,  Lôi gia Hầu tước ngài cũng thật là tài cao nha, nhiều năm như vậy che giấu có phải rất cực khổ không? Hôm nay ta liền giúp ngài bớt cực bớt khổ đây " 

Lôi Viễn sợ hãi nói 

" Không, công chúa điện hạ. Ngài không thể tin lời lũ dân đen đí được, tôi dù sao cũng là một hầu tước, ngài đáng lẽ phải tin tôi chứ? " 

An Lam Nguyệt liền phi tới trước mặt lão, một tay đưa ra liền bóp cổ lão mà xách lên cao, nhăn mặt nói 

" Ta lúc nãy nghe rất rõ ràng. Những người thủ hạ của ngươi nói rất lớn tiếng, gì mà lão vương tới đây cũng không làm gì được các ngươi. Đó không phải muốn xây vương quốc riêng thì là gì? Còn nữa, ngươi 10 năm nay ức hiếp dân chúng, con trai ngươi hại biết bao nữ nhi nhà lành, lão thành chủ ăn chơi trác tán, sa đọa không lo cho dân. Ta đều nghe đủ cả rồi, hôm nay Lôi gia một người cũng đừng hầu mà thoát tội. Không những thế tài sản toàn bộ đều bị tịch thu, quyên góp cho dân nghèo! " 

Lôi Viễn lắc đầu lia lịa, cố gắng vùng vẫy để thoát ra. Nhưng tay An Lam Nguyệt mỗi lúc một chặt hơn nữa...  Cho đến khi đầu của tên Lôi Viễn không còn treo trên đầu hắn mà lại lăn lon ton trên đất thì dừng lại thả tay cho thân xác hắn rơi dài trên đất. Đám học viên nhìn thấy mà xanh mặt, ói ụa khắp nơi, đã thế còn bất tỉnh nhân sự nữa. Người dân thì lại là một phen kinh hoảng, xác nhận thân phận không tầm thường của nhóm Hạo Thiên liền quỳ rạp xuống đất, hô lớn 

" Kính chào đại công chúa, công chúa vạn phúc kim an. Xin những vì sao luôn phù hộ và mang đến điềm lành cho đất nơi này!  " 

An Lam Nguyệt khẽ thở ra một hơi, đáp xuống đất mà mỉm cười nói 

" Mọi người đứng... " 

" Nơi này vì sao lại xảy ra chuyện như thế này? " 

Một giọng nói hùng hổ vang lên, mang theo phần tức giận nghi ngờ và cũng đầy dũng mãnh... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.