Sau sự kiện xếp hạng, tên của nhóm Hạo Thiên lại xuất hiện trên bảng xếp hạng lớn của học viện Tát Lôi. Các học viên đứng top đời trước nay đã bị đá văng đi, thay vào đó là một nhóm người khác với vẻ mặt khác đi. Mang một khuôn mặt đẹp, có người lãnh khốc vô tình, có người lại là thân thiện, cười nói vui vẻ. Đó là đặc trưng để bọn học viên trong học viện nhận dạng nhóm Hạo Thiên.
Tuy vậy, những người thuộc top 2 trở xuống đều văng, nhưng top 1 huyền thoại Lăng Giang Tuyết, Lăng đại tiểu thư của Công tước phủ Lăng gia vẫn luôn giữ vững vị trí top 1 bền vững. Không hề lung lay dù chỉ một chút một.
Trong sự kiện đó, Lăng Giang Tuyết đã có ý khiêu chiến với Hạo Thiên và trực tiếp nhận thua để nhường vị trí cho cậu, trả lại vị trí vốn có ban đầu. Nhưng Hạo Thiên đã trực tiếp truyền âm cho cô mà nói chuyện này, ngăn cấm cô bằng mọi giá. Sau đợt đó, Hạo Thiên lần đầu tiên liếc Lăng Giang Tuyết một cái, khiến cô lòng đầy buồn rầu cùng sợ hãi.
Buồn vì Hạo Thiên lại dùng ánh mắt lạnh lùng như thế nhìn cô, sợ vì Hạo Thiên rất có thể đã đâm ra cảm giác xa lánh cô, ghét bỏ cô vì không nghe lời như vậy.
Sáng sớm hôm sau, sau sự kiện xếp hạng, nhóm Hạo Thiên nghỉ lại tại phòng một đêm. Mặc dù Lăng Giang Tuyết và Hạo Thiên vẫn nằm cùng giường, nhưng Hạo Thiên lại là nằm sát qua một bên, không hề ngó ngàng gì tới Lăng Giang Tuyết, thậm chí suốt cả đêm chỉ nghiêng về một phía, quay lưng về phía cô. Điều này làm cô càng thêm sợ hãi vì những điều mình đang lo lắng trong lòng này.....
Hạo Thiên thức dậy trên giường, vươn vai vài cái, đứng dậy vén màn cửa sổ ra. Một ánh nắng nhẹ khẽ le lối vào phòng, tạo thành một vệt sáng nhỏ giữa căn phòng u tối.
An Lam Nguyệt, Tiểu Siêu và đám con Hạo Thiên dần tỉnh giấc. Lăng Giang Tuyết cũng ngồi dậy một bên mép giường, lòng đầy nặng trĩu. Đám An Lam Nguyệt nhìn vào liền biết hai người này có vấn đề gì đó rồi, nhưng cụ thể lại không hay biết gì. Vì chuyện hôm qua Hạo Thiên không nói ra mặt mà chỉ hai người truyền âm cho nhau mà thôi, nên những người kia không biết cũng phải thôi.
Chỉ thấy Lăng Giang Tuyết khẽ quay đầu nhìn bóng lưng của Hạo Thiên đang quay về phía cô. Ánh mắt chẳng liếc nhìn cô dù chỉ một cái, cô khẽ đứng dậy, nhẹ nhàng đến sau lưng Hạo Thiên. Vòng tay ôm lấy cậu, nước mắt khẽ dâng trào, giọng thủ thỉ
" Thiên ca... Hức... Muội sai rồi... Muội không nên làm như vậy... Hức... Huynh đừng như vậy mà... Hức... "
" Phù "
Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi, nhìn cánh tay nhỏ nhắn với làn da trắng mịn đang ôm lấy cậu kia lại có chút mềm lòng, đưa tay vịn lại, nhẹ nói
" Muội đã nói sẽ nghe lời ta, cả cuộc đời đều nghe lời ta. Nhưng hôm qua muội lại cãi lời ta như thế sao? Ta biết ta như vậy đối với muội là nhỏ nhen, ích kỉ vì chấp nhặt với muội. Nhưng nếu muội đường đường là người nắm top 1 với lv hơn 700, còn ta? Ta chỉ là một mới trở lại sau khi đã chết một lần rồi, nên vị trí hiện tại không xứng. Muội như vậy là đang cho rằng ta không đủ khả năng tự mình leo lên sao? "
Lăng Giang Tuyết lắc đầu lia lịa, nói
" Không có... Muội không có ý đó... Hức... Muội chỉ muốn trả lại cho huynh vị trí vốn có mà thôi... Hức... Muội không phải đang nghĩ như vậy... Hức... Thiên ca, muội sai rồi... Huynh đừng giận muội nữa, huynh đừng đi mà... Hức... Muội không muốn lại trở về thời gian như trước kia... Hức... "
Hạo Thiên quay người, ôm lấy Lăng Giang Tuyết vào lòng, để mặt cô áp vào ngực cậu, lại nói
" Ta biết muội không có ý đó. Nhưng người khác sẽ có ý đó đấy, muội không muốn người khác bàn tán với nhau rằng Thiên ca của muội chỉ là kẻ dùng vẻ ngoài bám váy phụ nữ để leo lên vinh quang, đúng không? Vì vậy nên sau này đừng có ý nghĩ sẽ nhường ta nữa, ta sẽ tự cố gắng hết mình, sau đó lấy lại vị trí top 1 của ta. Được chứ? "
Lăng Giang Tuyết nấc lên vào tiếng, gật đầu nói
" Vâng.... "
Hạo Thiên lúc này lôi mặt của Lăng Giang Tuyết ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt cô một nụ hôn nhẹ, rồi cười nói
" Tuyết nhi của ta là xinh đẹp nhất, đừng khóc, hãy cười lên. Vì nụ cười sẽ khiến muội càng thêm đẹp hơn đấy "
Lăng Giang Tuyết bất giác nở nụ cười tươi như hoa, rõ ràng mới nãy đây còn khóc lóc rất nhiều, vậy mà vài ba câu nói của Hạo Thiên liền khiến cô phải bật cười vui vẻ.
Cùng lúc đó, bên phía An Lam Nguyệt, họ có cảm giác như sự tồn tại của mình bị đưa vào dĩ vãng rồi. Không hề tồn tại trong căn phòng này nữa, họ hiện tại như những bóng đèn sáng đang soi sáng cho cặp phu thê chưa cưới này. Phải chứng kiến cảnh họ ân ân ái ái, trao lời yêu thương cho nhau, thả cẩu lương dồn họng họ không thương tiếc. Còn bên ngoài cửa, đám nhóc lại là le lói xuyên khe cửa nhìn vào, nhìn trộm xem bên trong xảy ra chuyện gì. Thì cũng không may mắn phải chứng kiến toàn thảy câu chuyện từ đầu đến cuối. Khiến tất thảy từ trong ra ngoài phải đơ người nhìn, lòng khẽ quát " Ta thấy mà ta tức á "
Lũ nhóc khẽ nói với nhau
Thống Trung: " ta đã bảo mà, hôm qua là thấy có gì đó không bình thường rồi. Thiên ca với nhị tẩu cứ làm sao ấy "
Lưu Vân: " Làm sao thì làm sao? Dù sao hiện tại cũng làm lành với nhau rồi, không lo phải có chiến tranh lạnh giữa hai người nữa "
Di Di: " Thật tốt quá, Thiên ca ca với Tuyết tỷ tỷ lại làm hòa rồi, hôm qua đúng là dọa chúng ta sợ chết đi được mà "
...........
Trong phòng, sau khi đã an ủi xong Lăng Giang Tuyết, chỉnh chu lại khuôn mặt cho tỉnh táo, Hạo Thiên nói
" Rình đủ chưa? Đủ rồi thì vào đây "
" Ách "
Đám nhóc giật mình cả lên, bị phát hiện hiện. Làm sao đây? Ngộ nhỡ bị đánh thì phải làm sao? Nhị tẩu cứu chúng ta a!
Đám nhóc nhẹ mở cửa, tên nào tên nấy mặt cười hì hì như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà xếp hàng bước vào đối diện với Hạo Thiên.
Hạo Thiên nói
" Sáng sớm rảnh rỗi quá nhỉ? "
" Không rảnh a "
Đám nhóc đồng thanh nói, Hạo Thiên lại bảo
" Không rảnh thì đến trước phòng chúng ta làm gì? "
Đám nhóc nói
" Để rình... À không, để gọi Thiên ca dậy, chúng ta hôm nay phải lên đường rồi "
Hạo Thiên gật đầu, nói
" Lần sau còn để ta bắt được thì phạt các ngươi hít đất 3000 ngàn cái "
" Vâng "
Đám nhóc yểu xìu đáp, cuộc đời chỉ có đi rình chuyện của Hạo Thiên thì thấy thú vị thôi. Vì rình trộm cậu nói chuyện hay bàn bạc sự vụ gì đó cũng rất hay đó, vừa rừa luyện kĩ năng chạy nhanh, vừa rèn luyện việc thu thập tin tức. Một câu đôi chuyện rồi còn gì nữa
An Lam Nguyệt lúc này lại nói
" Aizzz, mới sáng sớm. Thiên Thiên và Tuyết nhi lại cứ thả cẩu lương rồi. Người ta như tỷ sợ rằng chịu không nổi mất "
Thống Trung đi tới cạnh An Lam Nguyệt, cười hì hì nói
" Nguyệt tỷ đừng lo, chúng ta ăn cẩu lương hơn 10 năm liền vẫn sống sờ sờ đây, tỷ mới 2, 3 năm mà sợ gì. "
An Lam Nguyệt kinh ngạc nhướn mày, đến cả Lăng Giang Tuyết, tiểu Siêu, đám con Hạo Thiên và thậm chí cả người được nhắc đến trong câu chuyện là Hạo Thiên cũng kinh ngạc, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
An Lam Nguyệt nói
" Đệ nói cái gì? Thiên Thiên còn có người phụ nữ khác sao? "
Thống Trung lắc đầu nói
" Nào có ạ, ý đệ là đang nói Thiên ca với Siêu ca ấy. Hai người đó từ trước đến nay ngày nào mà chẳng thả cẩu lương chứ "
Hạo Thiên nhăn mày, nói
" Chúng ta đã làm gì mà các ngươi lại bảo chúng ta thả cẩu lương? "
Thống Trung liền lanh lẹ, nhanh mồm nhanh miệng nói
" Thì này, Thiên ca lúc trước ngày nào cũng " Tiểu Siêu, đệ có ăn cái này không? Để ta giúp ta làm " hay là " tiểu Siêu, đệ bị làm sao vậy? Có bị đau ở đâu không? Mau đưa ta xem ", còn có " dám đánh người của ta, hôm nay ta liền không để yên cho các ngươi sống trở về ".... Vân vân và mây mây thứ nữa, nói chung là ngày nào Thiên ca huynh cùng Siêu ca cũng ban phát cẩu lương hết, còn có những hành động thân mật như nắm tay này, sợ soạng này.... Bla bla bla bla... "
Thống Trung vừa nói vừa biểu hiện hành động sao cho giống, còn miêu tả rất chi tiết nữa chứ.
Đám An Lam Nguyệt vừa nghe vừa bật cười rối rít, Lăng Giang Tuyết thì ha ha cười khoái chí, đám nhóc đứng sau lưng Thống Trung, khẽ vỗ vai cậu, nói
" Tiểu Trung, hôm nay chúng ta sẽ cầu nguyện cho cậu, mong rằng cậu vẫn sẽ còn sống đến ngày mai! "