" ngươi rốt cuộc đã làm gì đã làm gì đối với muội ấy rồi? "
Hạo Thiên nhăn mày hỏi
Mạnh Phi Phàm đầu óc hoảng loạn, nghe Hạo Thiên hỏi thì giật mình một cái, lắp bắp nói
" Ta... ta... "
Thống Trung sấn tới, chỉ chỉ trỏ trỏ vào vai của Mạnh Phi Phàm, nói
" Ta cái gì mà ta. Ngươi rốt cuộc đã làm gì mà muội ấy lại trở nên như vậy, hả? "
Mạnh Phi Phàm lắc đầu, nói
" Ta không có làm gì cả. Hơn hai tháng trước ta cứu được muội ấy đang trồi dạt dưới sông, mình đầy thương tích, mất máu trầm trọng. Trên tay còn cầm theo một gói vải, bên trong bao bọc một gốc Băng Huyết quả, ôm rất chắc không buông. Tình trạng lúc đó vô cùng nguy hiểm, đầu muội ấy đập vào đá bên gây chấn thương não. Và bây giờ muội ấy mới mất trí nhớ như vậy, chỉ nhớ mỗi tên mình mà thôi "
Hạo Thiên đã quan sát và cảm nhận rất kĩ từng hơi thở, nhịp đập con tim, cách nói chuyện và ứng xử của người này. Chắc chắn không có nửa điểm giả dối nào cả.
Đám nhóc đưa mắt khẽ nhìn Hạo Thiên, cậu gật đầu một cái rồi nói
" Chúng ta tạm tin ngươi vậy, dù sao thời gian tới chúng ta vẫn sẽ ở lại nơi này. Vì chắc rằng muội ấy hiện tại sẽ chẳng chịu theo chúng ta mà về đâu "
Mạnh Phi Phàm hỏi
" Các người là gì của muội ấy vậy? "
Hạo Thiên bảo
" Chúng ta là những người thân của muội ấy, có thể là ca ca, tỷ tỷ cũng có thể là cha mẹ dẫn dắt muội ấy trưởng thành "
Mạnh Phi Phàm nói
" Ta lấy gì tin các ngươi đây, ngộ nhỡ các ngươi là kẻ xấu đến bắt muội ấy đi thì sao? "
Thống Trung nói
" Chậc, nếu chúng ta muốn bắt đi thì đã không để ai biết rồi. Còn trực tiếp bóp chết ngươi luôn ấy chứ. "
Mạnh Phi Phàm thoáng cái rùng mình sợ hãi với sắc mạnh lạnh của Thống Trung. Lại vì Băng Liên mà lấy can đảm nói
" Ta muốn vài xem tiểu Liên, cho ta vào trong xem muội ấy một chút sẽ ra ngay "
Bọn nhóc liền chặn cửa lại, nói
" Hiện tại Tiểu Liên đã có đại tỷ chúng ta lo rồi, không când ngươi phải lo lắng đâu "
Minh Kỳ lại bảo
" Hiện tại ta cần ngươi biết giữ mồm giữ miệng, nói sao cho người dân vừa lòng và không nghi ngờ, còn nếu làm trái lại thì coi chừng cái làng nhỏ này được thắp sáng đấy! "
" Không được, các ngươi không được làm hại họ "
Mạnh Phi Phàm đột nhiên cứng rắn lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay của Thống Trung nhưng vô hiệu. Vùng vẫy đến mấy cũng không tài nào thoát ra nổi, trái lại còn bị đè đến đau điếng.
Hạo Thiên bảo
" Không cần lo, chúng ta chắc chắn sẽ không hại họ nếu ngươi không manh động. Nói nhiều thứ dư thừa không đúng với những gì chúng ta đã dặn, còn về phần tiểu Liên. Chúng ta sẽ ở lại nơi này giúp muội ấy từ từ nhớ lại.... "
Hạo Thiên nói đến đây thì dừng lại một chút, lại bảo
" Còn nữa, nếu để ta biết trong thời gian qua ngươi có ý đồ gì với muội ấy thì cẩn thận cái đầu của mình đi. Bỏ ra "
Cuối câu, Hạo Thiên bảo Thống Trung buông tay khỏi người của Mạnh Phi Phàm. Mạnh Phi Phàm gượng dậy, như một quân tử hảo hán, nói
" Ta chắc chắn sẽ giữ đúng lời mình, ta cũng đảm bảo với các người rằng ta chưa từng có ý đồ xấu với muội ấy lần nào! "
" Ha "
Hạo Thiên cười một cái, nói
" Ta mong là vậy "
Chu Thuần Anh lúc này lại nói
" Chủ nhân, như vậy có ổn hay không? Hay là trực tiếp giết rồi mang người đi "
Hạo Thiên lắc đầu nói
" Không cần, dù sao chúng ta sắp tới cũng chẳng có việc gì cả. Cứ từ từ ở nơi này hưởng thụ đi "
Chu Thuần Anh gật đầu, lúc này, lại nghe thấy tiếng của Lăng Giang Tuyết vang lên
" Thiên ca, tiểu Liên tỉnh dậy rồi. Muội ấy không sao cả! "
Nghe tin này, tất thảy nhanh chóng chạy vào ngôi nhà nhỏ, khoảng không gian vốn đã hẹp hiện tại còn có phần hẹp hơn nữa rồi.
Băng Liên ngồi trên giường, tay sờ đầu mình như đang xoa dịu nỗi đau, nhìn xung quanh với ánh mắt mơ màng, nói
" Sao các người còn ở đây? Phàm ca đâu? Huynh ấy đâu rồi, các người làm gì huynh ấy rồi? "
Hạo Thiên khẽ cười nói
" chúng ta không có làm gì hắn hết, muội xem. Hắn đâu có bị gì đâu đúng không? "
Đồng thời đẩy Mạnh Phi Phàm lên phía trước cho Băng Liên nhìn một cái, bỗng chốc tiếng khóc vang lên
" Hu hu hu hu... Phàm ca, họ bắt nạt ta... Hu hu hu hu... "