Bất quá Thẩm Gia Ngôn còn rất tò mò cho bao nhiêu tiền.
Tạ Kế Hiên nói: "Bà ấy sẽ cho cậu 1 trăm triệu."
Oa a.
Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu, "Đến lúc đó tôi nói thế nào, trực tiếp cự tuyệt bà ấy sao?"
Ánh mắt Tạ Kế Hiên rét lạnh: "Nếu không?"
Biết đâu còn phải nói mấy cái gì đó biểu thị tình yêu thần thánh của 2 người không dung sự tục tĩu của tiền bạc. Thẩm Gia Ngôn nói: "Tôi không cần nói cái gì sao? Tỷ như bởi vì tình yêu bị vũ nhục tức giận tới nước mắt chảy xuống, thề sống chết không nghe theo." Thẩm Gia Ngôn cảm giác bệnh nghề nghiệp của mình có chút phạm, không diễn hai phát không thoải mái.
Tạ Kế Hiên đè khóe miệng: "Trực tiếp cự tuyệt bà ấy là được, để cho bà ấy biết tình yêu của chúng ta không phải tiền bạc có thể phá hủy."
Hai người quyết định như vậy. Quả nhiên rất nhanh Tạ phu nhân đã gọi điện thoại cho Thẩm Gia Ngôn, hẹn địa điểm gặp mặt.
Tạ phu nhân lúc trước đã nói với Tạ Kế Hiên, lúc bà nói chuyện với Thẩm Gia Ngôn, bảo anh trốn ở cách đó không xa nghe, như vậy sau khi anh nghe được đáp án, mới có thể tạo thành đả kích trí mạng nhất, vì thế để cho anh vứt bỏ Thẩm Gia Ngôn, cũng không bao giờ tin tưởng tình yêu giữa đàn ông nữa!
(Đúng là cả gia đình có truyền thống làm ngành giải trí =)))))
Hai người sớm đến địa điểm hẹn, Tạ phu nhân để cho con trai cầm báo ngồi ở vị trí phía sau, mà bà và Thẩm Gia Ngôn thì ngồi ở phía trước, ở giữa chỉ có một gốc bonsai ngăn.
"Mẹ không cần phí nhiều tâm tư như vậy, Gia Ngôn không phải loại người đó."
"Loại người đó?" Tạ phu nhân ngoảnh mặt làm ngơ, "Trên thế giới này không có việc gì không có ai không thể dùng tiền giải quyết, ít nhất chưa có người con biết. Con cứ an tâm xem xem, chờ cậu ta cầm tiền, con sẽ biết mẹ của con không lừa con."
Tạ Kế Hiên tính trước kỹ càng: "Gia Ngôn sẽ không cầm tiền, em ấy sẽ dứt khoát cự tuyệt mẹ, một chút cũng sẽ không do dự."
Lúc Thẩm Gia Ngôn đến phát hiện Tạ phu nhân đang ngồi bên cửa sổ, trong góc phía sau chính là Tạ Kế Hiên, Tạ Kế Hiên cùng cậu đối mắt, để cho cậu an tâm đi vào. Thẩm Gia Ngôn sửa sang xong tâm tình, trước khi vào cửa đổi vẻ mặt trận địa sẵn sàng đón địch, một bộ như lâm đại địch.
"Tạ phu nhân." Thẩm Gia Ngôn hỏi xong, Tạ phu nhân nhu hòa ngoài ý muốn, mời cậu ngồi xuống.
"Gần đây đang bận gì vậy?"
Mở màn kiểu sách giáo khoa, Thẩm Gia Ngôn quy củ: "Đang chọn kịch bản."
Tạ phu nhân bất động thanh sắc quan sát, "Kế Hiên cũng luôn bề bộn nhiều việc, hai người các cậu đều bận, mười ngày nửa tháng không thể gặp mặt đều là chuyện thường đi?"
Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu, tính ra, thời gian bọn họ quanh năm suốt tháng ở chung một chỗ ngay cả một nửa cũng chưa tới, càng đừng nhắc tới cậu quay phim, mấy tháng cũng không gặp là chuyện thường. Đây là làm sao, bắt đầu từ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều sao?
"Không gặp mặt được chúng tôi cũng sẽ kiên trì hàng ngày điện thoại liên hệ, chúng tôi chưa bao giờ sẽ khiến hai bên cảm thấy cô đơn." Binh tới tướng đỡ, không thể để cho bà tìm được cửa đột phát, Thẩm Gia Ngôn rốt cuộc là diễn viên, có mấy lời ứng đối cực kỳ lưu loát.
Tạ phu nhân tự quyết định: "Tôi có người bạn, cũng giống với các cậu, lập gia đình với đồng tính, lúc ban đầu không biết có bao ân ái, trong giới bạn bè đều hâm mộ, không nghĩ tới ngày tốt đẹp không nhiều, không bao lâu đã tách ra."
Hóa ra là nêu ví dụ, Thẩm Gia Ngôn bất động thanh sắc nghe.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ, một người là chuyên gia thiết kế thời trang, hàng năm lăn lộn khắp các buổi trình diễn, bay trên bầu trời. Một người khác, là họa sĩ, nhàn rỗi không có chuyện gì liền chạy đông chạy tây sưu tập phong cảnh, cũng không có nhà. Người này a, dựa vào ở chung để gắn bó tình cảm, không có thời gian ở chung tình cảm này liền sẽ càng ngày càng nhạt, kết cục cuối cùng chính là chia tay."
"Hơn nữa, các cậu sẽ không có con, tình cảm này ràng buộc càng yếu ớt. Cậu suy nghĩ chút, chờ các cậu sau này già rồi, nhìn bên ngoài vạn nhà sáng đèn cảm giác gì đây? Người khác đều con cháu quấn quanh đầu gối, còn mình, cô đơn, bao thê lương." Tạ phu nhân biết dùng tình cảm động tâm người khác, chân tình ý thiết khuyên nhủ.
Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ một chút "Tôi lúc đó đoán chừng vẫn đang quay phim, không có thời gian chú ý vạn nhà sáng đèn."
"......"
Còn mạnh miệng đúng không, sắc mặt Tạ phu nhân lạnh xuống: "Tôi cũng là vì tốt cho các cậu, hiện tại tách ra hai bên còn có thể rơi vào kết cục viên mãn, nếu không sau này hối hận cũng không kịp."
"Kế Hiên lúc nào rời khỏi cậu cũng có thể không lo tìm một người khác, nhưng cậu lại khác."
Tạ Kế Hiên phía sau bộp cái đặt tờ báo xuống, cơm có thể ăn lung tung lời không thể nói lung tung.
"Giới giải trí loạn như vậy, muốn tìm một người thật lòng yêu cậu rất không dễ dàng."
"Không nhất định." Thẩm Gia Ngôn nói: "Phát triển tốt tới lúc tôi 5-6 chục tuổi ở giới giải trí hẳn là có chút địa vị, tìm thanh niên 2 mươi mấy tuổi vẫn có thể sung sướng rất lâu đấy."
"......"
"......"
Biểu tình Tạ phu nhân có chút sụp đổ, Tạ Kế Hiên tờ báo đã không cầm được.
"Tôi đã nói rõ rồi, tôi cho cậu một khoản tiền, cậu rời khỏi con tôi." Tạ phu nhân không vòng vo được nữa, vứt bỏ lời khuyên, lộ ra mục đích.
Cuối cùng đã tới cửa ải này.
Tạ phu nhân liếc Tạ Kế Hiên một cái, Tạ Kế Hiên lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò khôi hài này, chờ Thẩm Gia Ngôn thống khoái cự tuyệt, liền để cho mẹ anh thấy rõ hiện thực.
Tạ phu nhân chống lại ánh mắt Thẩm Gia Ngôn: "Tôi cho cậu 3 trăm triệu."
Sao lại biến thành 3 trăm triệu? Vậy mà lâm thời sửa lời? Tạ Kế Hiên kiềm chế, uống cafe, cho dù 3 trăm triệu, Thẩm Gia Ngôn cũng sẽ không chút do dự cự tuyệt.
"Ba trăm triệu!?"
"Rầm", Có thứ gì đó rơi xuống đất, vỡ ra tiếng vang thanh thúy.
Nhìn một cái phía sau Thẩm Gia Ngôn, trong mắt Tạ phu nhân không che dấu được đắc ý, thế nào, gừng càng già càng cay đi, tình gì mà so với sức mạnh tiền bạc, ở trước mặt kim tiền, đều là giả dối.
"Thế nào? Cậu rời khỏi Kế Hiên, 3 trăm triệu này lập tức thuộc về cậu."
Oa a, 3 trăm triệu, thật không tiếc ra tay a. Thẩm Gia Ngôn cảm thán, cậu vốn nghe nói 1 trăm triệu đã rất giật mình, không nghĩ tới Tạ phu nhân hào phóng lại cho thêm 2 trăm triệu. Có tiền thật tốt a, tiền giống như nhặt được.
Bất quá Thẩm Gia Ngôn vẫn còn có chút không tin, thật sự đang gạt cậu, "Thật sự cho 3 trăm triệu sao?"
Tạ Kế Hiên nhặt cái chén vừa rơi lên.
"Đương nhiên." Tạ phu nhân vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi nói được làm được, cậu hiện tại liền chia, tôi hiện tại liền cho."
Tạ Kế Hiên cầm tờ báo, có nước mắt vô hình chảy xuống, người đàn ông độc thân kim cương hạng nhất các cô gái muốn gả nhất, người chưởng môn Tạ gia chỉ trị giá ba trăm triệu, nhân dân tệ à.
Nhìn bộ dáng bà, thật sự hẳn có thể làm được, Thẩm Gia Ngôn thu hồi ý nghĩ lúc trước của mình, dùng tiền đuổi người thật sự một chút cũng không lỗi thời, là cách làm cực kỳ thực dụng lại thực tế.
"Xin lỗi, tôi không bán, khụ, tôi không chấp nhận, ngài cho nhiều tiền hơn nữa, ngay cả 3 tỷ, tôi cũng sẽ không rời khỏi Tạ Kế Hiên."
Tạ đại tổng tài rơi xuống nước mắt chân thật, thoát khỏi vận mệnh bị "Bán tống bán tháo".
Tạ phu nhân sửng sốt, "Cậu không tin tôi sẽ cho cậu nhiều tiền như vậy?"
"Tôi tin." Thẩm Gia Ngôn chân thành nói: "Nhưng tình yêu là vô giá, tìm một người tương ái không dễ dàng, 3 trăm triệu, 3 tỷ thì sao chứ? Tôi nếu thật sự là người thích tiền, ở cùng với ai không được chứ? Khỏi cần cứ phải là Tạ Kế Hiên."
"Hơn nữa tôi hiện tại cũng có thể làm ra tiền rồi, không thiếu tiền xài, đột nhiên 3 trăm triệu nện xuống tôi thật sự không thích ứng." Mấu chốt là Tạ Kế Hiên có thể kiếm tiền a. Mẹ chồng ác độc dùng tiền nện nữ chính làm sao lại không rõ, con trai ngài có tiền như vậy, nữ chính tại sao lại phải bởi vì bà cho mấy đồng tiền mà rời khỏi nam chính chứ.
Dĩ nhiên, một câu sau là thổ tào, Thẩm Gia Ngôn nói là chân tâm thật ý.
Tạ phu nhân sửng sốt, không ngờ tới là kết quả như vậy, vốn đã nhìn thấy kết cục, làm sao Thẩm Gia Ngôn không dựa theo motif ra bài.
"Cậu thật sự không nghĩ thêm chút?"
"Không." Thẩm Gia Ngôn đứng lên: "Ngài nếu không còn chuyện khác thì tôi đi trước, đợi lát nữa tôi còn có lịch trình."
Nhìn Thẩm Gia Ngôn rời đi, Tạ phu nhân hết sức không cam lòng, bà đau khổ nghĩ có phải có chỗ nào chưa làm tốt hay không, chẳng nhẽ là ngại cho ít tiền?
"Mẹ, mẹ chịu thua chưa?"
"Mẹ không phục." Tạ phu nhân cứng cổ, "Mẹ sẽ không từ bỏ."
Tạ Kế Hiên cũng không tháp tùng nữa: "Con còn có việc, đi trước đây."
"Chờ chút." Tạ phu nhân đột nhiên kêu lên, bà vừa nãy đã muốn nói tới, lúc này lại lần nữa ở trên người Tạ Kế Hiên ngửi thấy được một cỗ mùi vị, xác định không phải mũi mình xảy ra vấn đề: "Trên người con mùi gì thế, mẹ sao ngửi giống như mùi sữa hồi con vừa mới sinh vậy?"
Tạ Kế Hiên ngừng lại, anh lúc ra ngoài quả thực đã ôm nhóc con, chơi với nhóc con hồi lâu, khi đó nhóc con vừa ăn sữa xong, trên người có mùi đặc trưng của trẻ sơ sinh, anh ngửi quen không có cảm giác gì, nhưng đối với người khác thì không giống.
"Có thể là nguyên nhân con uống sữa."
Con không phải không thích uống sữa tươi sao? Nhìn bóng dáng con trai, Tạ phu nhân nghi ngờ.
Thẩm Gia Ngôn ở giao lộ lên xe Tạ Kế Hiên, "Mẹ anh không nghi ngờ chứ?"
Tạ Kế Hiên lắc đầu: "Không có."
Thẩm Gia Ngôn thở phào, "Dù gì cũng gạt được rồi, tôi còn tưởng bà ấy sẽ phát hiện chứ. Vậy bà ấy nói thế nào, sau này còn sẽ can thiệp chuyện chúng ta sao?"
"So với việc này." Tạ Kế Hiên nghiêm túc nhìn Thẩm Gia Ngôn: "Cậu sẽ không thật sự định bán tôi đi chứ?"
"Làm sao sẽ!" Thẩm Gia Ngôn nghe thấy chữ bán, rất muốn cười, nhưng kìm được. Rất hiển nhiên, Tạ đại tổng tài hiện tại cũng không quá cao hứng. Cậu chân thành nói: "Tôi chính là khá khiếp sợ, khó mà tin được mẹ anh sẽ cho nhiều tiền như vậy. 3 trăm triệu đấy, đủ cho tôi tiêu mấy đời."
Tạ Kế Hiên nheo mắt lại: "Tôi chỉ trị giá 3 trăm triệu?"
Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ một chút, "Ba trăm triệu ít quá, ít phải 3 tỷ a."
"Vậy 3 tỷ cậu sẽ bán không?"
Thẩm Gia Ngôn lâm vào trầm tư.
"......"
Dường như có âm thanh của thứ gì đó vỡ lại lần nữa truyền đến.
Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ một chút nói: "Nhiều tiền quá, tôi có áp lực, vẫn là không bán."
Hu hu hu.
Thẩm Gia Ngôn không nói dối Tạ phu nhân, cậu buổi chiều quả thực có lịch trình, Tân Nguyên nhận cho cậu một tạp chí đại bài, hôm nay phải chụp một nhóm hình thời trang. Mạnh Giản Minh đưa cậu tới địa điểm chụp, studio này rất nhiều minh tinh đã tới, cực kỳ nổi tiếng, không ít minh tinh đại bài đều đã tới.
Thẩm Gia Ngôn vào cửa, bên ngoài là một vườn hoa nhỏ, cũng là nơi lấy cảnh, có một tổ người đang bận rộn. Lúc này vẫn chưa tới thời gian chụp của Thẩm Gia Ngôn, cậu đứng đằng xa vây xem. Chỉ chốc lát có người dưới hộ tống của nhà tạo mẫu đi ra, Thẩm Gia Ngôn chăm chú nhìn một cái, đặc biệt quen mắt, một hồi lâu đột nhiên kịp phản ứng, đây không phải Tô Minh Hạ sao!