*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Vịt"Được, tôi đáp ứng với bà ly hôn với anh ấy."
"Cậu nói cái gì?"
Tạ phu nhân nghi ngờ mình nghe lầm, dưới sự chấn động, không kịp phản ứng, lời lẽ chuẩn bị xong cứ như vậy nghẹn trong cổ họng, hoàn toàn quên mất nói ra khỏi miệng thế nào. Khí thế chiến đấu giống như bóng bay bị chọc thủng, xì cái xẹp xuống.
Cậu ta không phải nên phủ nhận sao? Chết cũng không từ, khóc nói với bà hai người là chân ái, cho dù chết cũng không tách ra. Vô luận là đưa tiền hay quyền, cũng đừng nghĩ làm lung lay cậu! Sau đó sẽ trách bà một phen, khiến bà tỉnh ngộ, dùng sức mạnh của ngôn ngữ cảm động bà.
......
Sao không dựa theo motif làm chứ!
Tại sao một chút cũng không giống với bộ phim luân lý gia đình mà bà xem hôm qua, cấu xé đâu rồi, khóc lóc đâu rồi, đại chiến ba trăm hiệp đâu rồi, bà nghênh ngang kiêu ngạo, Thẩm Gia Ngôn kiên trinh bất khuất đâu?? Bây giờ là tình huống gì, ai có thể nói cho bà biết!
Tức giận, sau này không bao giờ xem phim não tàn nữa!
Tạ phu nhân mông lung, não chết máy, đần ra.
Thẩm Gia Ngôn ôn tồn lặp lại: "Tôi đồng ý ly hôn với Tạ Kế Hiên."
"Cậu —" Nói cái gì cho phải đây, Tạ phu nhân dưới sự mông lung trợn mắt: "Cậu nói ly hôn là ly hôn?!"
"......"
?? Không thì sao?
Thẩm Gia Ngôn cười: "Bà không phải mong chúng tôi nhanh ly hôn sao?
"Đúng thế." Tạ phu nhân đầu óc hỗn loạn: "Nhưng mà, tôi vẫn chưa làm chuẩn bị xong đâu!"
"......" Cái này phải chuẩn bị cái gì.
Thẩm Gia Ngôn không muốn nói thêm nữa: "Chờ Tạ Kế Hiên làm xong đơn ly hôn tôi lập tức có thể ký.
Tạ phu nhân thật sự mông lung, bà thần bay phách lạc về đến nhà, đặt mông ngồi trên sofa, nghĩ không ra a nghĩ không ra. Rõ ràng cho cậu ta 3 trăm triệu không phải cũng nói không rời sao, sao lại đột nhiên đáp ứng?
Đổng Hạ Lãng cũng đi theo bà về, tới lấy lòng bác y, đừng nói chuyện y làm trợ lý với ba y, bằng không, y sẽ bị nhốt lại.
Đổng Hạ Lãng nhìn sắc mặt Tạ phu nhân, không dám lên tiếng, Tống Mĩ Hân từ trong nhà đi ra. Cô không nhận ra Đổng Hạ Lãng, tưởng là mời tới làm việc, nhìn sắc mặt bác của cô có chút không tốt lắm, cho rằng gặp phải chuyện lớn gì, lo lắng nói: "Bác, bác sao thế?"
Tạ phu nhân không phản ứng cô, Đổng Hạ Lãng nói: "Anh Thẩm muốn ly hôn với anh họ tôi."
"Với Tạ Kế Hiên sao?"
Đổng Hạ Lãng gật gật đầu, y bây giờ vẫn rất đau lòng, luôn cảm thấy Thẩm Gia Ngôn làm như vậy y có chút trách nhiệm.
Tống Mĩ Hân sợ hết hồn, thật sự sắp ly sao, sao lại đột ngột như vậy. Nhưng nếu ly hôn, bác của cô không phải nên cao hứng mới đúng sao, bà cho tới giờ mong chờ nhất không phải chính là hai người ly hôn sao.
"Bác, bác không phải muốn hai bọn họ ly hôn sao? Không phải nên vui vẻ mới đúng sao?"
Tạ phu nhân ngẩng đầu, giống như rốt cục nghĩ tới nguyên nhân, "Nhất định có kỳ lạ, bác biết rồi, cậu ta khẳng định chỉ nói vậy thôi, vì bán ủy khuất với Tạ Kế Hiên, mới sẽ không thật sự ly hôn." Tạ phu nhân càng nói càng cảm giác mình nói đúng, vẻ mặt lại sáng sủa, "Cậu ta sẽ không ly hôn với Tạ Kế Hiên, các cháu chờ xem, hai hôm nữa lại tới đây với Tạ Kế Hiên, diễu võ dương oai với bác."
Đổng Hạ Lãng không dám nói chuyện, y đi theo Thẩm Gia Ngôn thời gian dài như vậy, Thẩm Gia Ngôn đối với chuyện nghiêm túc như vậy, tuyệt đối sẽ không nói giỡn. Nói ly hôn là thật sự muốn ly đấy.
Tống Mĩ Hân xem không hiểu, dung lượng não của cô không đủ.
Tạ phu nhân phấn chấn, đột nhiên nhớ một vụ, nói với Tống Mĩ Hân: "Không cần tiếp tục xem mấy phim não tàn kia nữa, căn bản vô dụng!"
Há?? Hôm qua không phải còn tôn sùng là kinh điển sao, hôm nay đã là phim não tàn rồi? Tống Mĩ Hân chỉ có thể nói vâng, thuận theo tâm của Tạ phu nhân dỗ dành.
Lúc Thẩm Gia Ngôn về đến nhà, Tạ Kế Hiên không có ở đây, trong biệt thự lớn như vậy chỉ có cậu và bảo mẫu, còn có một bảo bảo nho nhỏ, nằm trên giường sơ sinh.
Đồ đạc của cậu không nhiều lắm, chưa tới một lát đã thu dọn xong, quần áo đầy tủ mà Tạ Kế Hiên đặt cho cậu cậu không cầm, cũng chỉ có biệt thự lớn như này, phòng để đồ còn lớn hơn cả nhà người ta bình thường mới có thể để được quần áo quý giá như vậy. Từ trong phòng ngủ đẩy vali ra ngoài, trước khi Thẩm Gia Ngôn xuống lầu muốn đi xem nhóc con.
Nhưng ở cửa lại dừng lại.
Đứng một lát, rốt cuộc không vào nhìn. Nếu cậu tiến vào, sẽ không hạ quyết tâm đi được.
Bảo mẫu thấy cậu kéo vali, cười nói: "Cậu đây là muốn ra ngoài quay phim sao?"
Thẩm Gia Ngôn không nói gì, chỉ cười cười: "Phiền chăm sóc tốt Tạ tổng và bảo bảo giúp tôi."
Bảo mẫu đâu biết cậu muốn ly hôn chuyển nhà, trong mắt bà thật sự không có ai ân ái hơn hai vị này. Chỉ cho rằng là ra ngoài quay phim, liền đảm bảo sẽ chăm sóc tốt, tiễn Thẩm Gia Ngôn đến cửa nhà.
Chờ sau khi Tạ Kế Hiên về, Thẩm Gia Ngôn đã sớm đi, bảo mẫu mới biết được đây là tiết tấu chuẩn bị ly hôn, nhìn dáng vẻ Tạ Kế Hiên, sợ tới không dám nói chuyện.
Lúc Tạ Kế Hiên tới Tạ trạch, Tạ phu nhân đang ăn cơm. Tâm tình bà dịu xuống, rốt cục có tâm tư ăn tối. Nhìn thấy Tạ Kế Hiên tới, dùng nhãn sắc với Tống Mĩ Hân và Đổng Hạ Lãng. Xem đi, bác nói không sai chứ, nhanh vậy đã tìm tới.
Bà duỗi dài cổ nhìn về phía sau Tạ Kế Hiên một cái, không nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, chẳng lẽ để cho Tạ Kế Hiên đơn đả độc tấu tới?
"Đừng nhìn nữa, chỉ có mình con."
Tạ phu nhân lên mặt, hừ một tiếng: "Tới truy sát mẹ hả. Sao, vị kia nhà con có phải nói gì với con hay không? Lúc sinh con cũng không nhìn ra con không chịu được gió thôi bên gối như vậy, châm ngôn nói thế nào nhỉ, cưới vợ quên mẹ."
"Em ấy đi rồi." Tạ Kế Hiên sắc mặt nặng trĩu.
Tạ phu nhân sửng sốt, thịt gắp trên đũa rơi vào trong bát: "Thật?"
"Đâu có thật giả, con lúc về nhà em ấy đã thu dọn hành lý rời đi, tất cả đồ đạc trong nhà của em ấy đều mang đi." Chỉ có bảo bảo không có, trong lòng Tạ Kế Hiên run lên, anh còn có thể trấn định đến bây giờ, tất cả đều là bởi vì bảo bảo vẫn ở bên cạnh anh. Nhóc con từ trong bụng Thẩm Gia Ngôn nhảy ra, cha con liên tâm, cậu không thể nào cứ để như vậy rời đi, anh còn có hi vọng.
Nhưng Thẩm Gia Ngôn sẽ cho anh cơ hội sao?
Tạ phu nhân lúc này thật sự mông lung.
Tạ Kế Hiên cũng không phải về tìm bà tính sổ, chỉ là muốn để cho bà triệt để thấy rõ ràng.
"Con yêu Gia Ngôn, đã yêu em ấy 6 năm." Từ hiếu kỳ, cảm thấy hứng thú lúc ban đầu, tới dần dần bị hấp dẫn, sau khi tốt nghiệp triệt để xác định tâm ý, từ đó bắt đầu dần dần con đường truy thê, "Con đời này sẽ chỉ thích một người như vậy, mẹ phải hiểu, con muốn sống cùng với ai, chỉ có thể con quyết định."
"Mặc kệ em ấy có thể sinh con hay không con cũng muốn sống cùng em ấy." Tạ Kế Hiên vẫn kiên trì không nói với Tạ phu nhân sự tồn tại của Bảo Bảo, chính là không muốn bà chỉ bởi vì liên quan tới Bảo Bảo mới tiếp nhận Thẩm Gia Ngôn, như vậy đối với Thẩm Gia Ngôn không công bằng, cậu sinh con không phải là vì lấy lòng Tạ gia.
Tạ phu nhân đang đắm chìm trong sự thật ly hôn, không có nghe ra ý tứ gì khác trong lời nói của Tạ Kế Hiên. Đổng Hạ Lãng và Tống Mĩ Hân lại càng nơm nớp lo sợ, sợ hai người ầm ĩ, nhưng ngoài ý muốn, Tạ phu nhân lại trầm mặc.
Tạ Kế Hiên nói dứt lời, không ở lại thêm, rất nhanh về nhà. Trong nhà còn có Bảo Bảo đang chờ anh, nhóc con vẫn chưa biết Thẩm Gia Ngôn đã đi, uống xong sữa, nằm trên giường chờ Thẩm Gia Ngôn tới ôm nhóc. Kết quả chờ được Tạ Kế Hiên, phun ra bong bóng nước miếng, người này miễn cưỡng cũng có thể nhỉ.
Tạ Kế Hiên ôm lấy nhóc. Vẫn là bảo bối mềm mại kia, mặc dù anh đã ôm quen, nhưng mỗi lần cảm thụ thân thể nho nhỏ làm ổ trong ngực rộng lớn, đều phải cẩn thận, toàn bộ thế giới lúc này đều ở trong đó.
Lúc Thẩm Gia Ngôn ôm là cảm giác gì, đứa con thuộc về hai người bọn họ.
Tạ Kế Hiên đưa ngón tay cho nhóc, nhóc con liền cầm lấy, tay nhỏ ú thịt, cầm một ngón tay cũng miễn cưỡng, nhưng chặt chẽ, giống như cầm toàn bộ thế giới. Chân ngắn nhỏ đạp đạp, mắt to trắng đen rõ ràng tìm kiếm thứ mình cảm thấy hứng thú, Tạ Kế Hiên nhìn, mặc dù mới mấy tháng, nhưng anh chính là cảm thấy đôi mắt này giống Thẩm Gia Ngôn.
Tạ Kế Hiên mới về nhà chưa đầy một lát, thư ký Hoàng đã gọi điện thoại tới: "Tạ tổng, anh Thẩm tìm được rồi. Anh ấy đang ở gần công ty thuê một căn hộ." Thư ký Hoàng khai báo địa chỉ: "Phòng 602 là của anh ấy, anh hiện tại muốn tới tìm chứ, em lái xe qua ngay."
Tạ Kế Hiên dừng một chút, chịu đựng: "Trước tiên không đi."
Hôm nay để cho cậu yên tĩnh chút đi.
Tạ phu nhân nhưng không cách nào an tĩnh, trong đầu bà một mực vọng lại lời lúc rời đi của Tạ Kế Hiên: "Người từng gặp Gia Ngôn chưa có ai không thích em ấy, cho dù con kết hôn với em ấy, cũng chưa từng bảo con mở cửa sau cho em ấy, tất cả phim điện ảnh phim truyền hình đều là dựa vào bản lĩnh của bản thân cầm tới tay, đối với con cũng rất tốt, bao dung con, chịu đựng con, có thể bầu bạn lâu dài với con, không phải nói hạnh phúc của con quan trọng nhất sao, mẹ hiện tại lại nuốt lời?"
"Mẹ hài lòng chứ? Bọn con rốt cục sắp ly hôn rồi."
Bà hài lòng sao? Theo lý thuyết đây chính là kết quả mà bà muốn, nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà, Tạ phu nhân lại trở mình, bà không ngủ được!
Hôm sau Tạ phu nhân với quầng thâm mắt tỉnh lại, tinh thần không tốt ngồi bên bàn ăn, Tống Mĩ Hân và Đổng Hạ Lãng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhìn Tạ phu nhân húp cháo nóng hai ngụm, lại coi lọ hạt tiêu thành muối tiêu, đổ trên bữa sáng. Hai người đối mắt, sẽ không phải say mê rồi chứ!
So với những người khác, Thẩm Gia Ngôn bên kia ngược lại ngủ rất ngon, chỉ là quá nhớ bảo bảo, nhìn ảnh của bảo bảo ngủ, trong mơ còn nghe thấy nhóc gọi ba ba.
Cậu trước khi đi lặng lẽ từ trong tủ lạnh của Tạ gia mang theo chutney (*) đầu bếp làm, quệt một chút trên pizza, cuộn ức gà cùng với ra xà lách ăn sáng. Ăn cơm xong tới công ty sớm, Đổng Hạ Lãng sáng sớm đã ở cửa chờ, thấy cậu tới vội vàng nghênh đón.
"Anh Thẩm, anh vẫn giận em sao?"
Thẩm Gia Ngôn cười: "Anh giận làm gì."
"Vậy thì tốt." Đổng Hạ Lãng cũng biết Thẩm Gia Ngôn sẽ không giận y, nhưng không hỏi y không yên lòng.
"Vậy em vẫn làm trợ lý cho anh được chứ?"
"Có thể mà." Thẩm Gia Ngôn hôm nay còn có lịch trình, vội vã vào cửa, ngẩng đầu lại nhìn thấy Tạ Kế Hiên đứng đó, dường như đang chờ cậu.
________
Chutney: