Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 70



Edit + Beta: Vịt

Đã sớm biết sẽ bị hỏi vậy, nhưng Tạ Kế Hiên còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào.

Đang không biết mở miệng thế nào, không nghĩ tới nhóc con thay bá bá nhóc giải vây.

Bởi vì đến thời gian uống sữa, lại không thể uống sữa, nhóc con kéo cổ họng liền khóc, nhỏ tuổi còn cực kỳ đủ sức, âm thanh vang dội, nhìn tư thế, không cho uống sữa, nhóc có thể gào thét tung nóc nhà.

Tạ Kế Hiên vội vàng ôm nhóc về nhà uống sữa, vừa uống sữa, lập tức không khóc nữa.

Có ăn mọi chuyện đều dễ nói.

Biết mình có cháu, Tạ phu nhân vui vẻ cực kỳ, tạm thời trước tiên ném vấn đề ai sinh ra sau ót. Mắt trông mong nhìn Bảo Bảo uống xong sữa, thừa dịp còn chưa ngủ, vội vàng ôm tới. Không nghĩ tới vừa ôm lấy, Bảo Bảo liền nhắm mắt lại, trước sau như một trình diễn nội dung vở kịch, gặp người lạ liền giả chết.

Giống như là động vật nhỏ gặp phải nguy hiểm giả chết tránh né nguy hiểm.

Cái này không biết tại sao trở thành bản năng của nhóc.

Tạ Kế Hiên từng đi hỏi Đỗ Tử Tửu, Đỗ Tử Tửu cũng không thể nói ra nguyên do. Thân thể con người rất phức tạp, lúc đối mặt nguy hiểm, sẽ sinh ra các loại cơ chế phòng ngự, giống như Bảo Bảo vừa gặp phải người lạ liền giả chết, cũng không phải không có khả năng. Từ lúc vừa sinh ra đã biết bảo vệ bản thân, nói rõ tính cảnh giác rất cao.

Cũng chứng minh thông minh khẳng định rất cao.

Tạ phu nhân ôm không nỡ buông tay, cho dù Bảo Bảo giả chết, bà cũng thấy đáng yêu.

Cái mũi nhỏ lông mày nhỏ này, nhìn chính là phiên bản của con trai nhà bà, không cần đi tra DNA gì đó, tuyệt đối là cháu ruột không chạy đâu được. Ui chà, ông trời thật là đối với bà không tệ, bà đều đã làm xong chuẩn bị ôm trẻ con nhà khác, đột nhiên bà lại có cháu! Kinh hỉ này thật là vừa mừng vừa sợ, khiến bà vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Tạ phu nhân ôm cục bảo bối không buông lỏng tay.

Nhóc con giả vờ lại thật sự ngủ thiếp đi, nhóc khóc một trận cũng mệt rồi, ngủ ngon 2 tiếng, lại mở mắt ra, đang ở trên giường sơ sinh của mình.

Không có hơi thở của người lạ nhóc hết sức thỏa mãn, đạp chân nhỏ tay nhỏ, muốn triệu hồi bá bá nhóc chơi, kết quả là nhìn thấy Tạ phu nhân xuất hiện ở bên giường, thâm tình nhìn chăm chú vào nhóc.

......

Chỉ cần không ôm nhóc, nhóc vẫn có thể không giả chết.

Tạ phu nhân nhìn không đủ, cơm cũng ăn chực một bữa ở đây. Nhóc con ngủ 2 tiếng, bà mắt trông mong chờ 2 tiếng, nhìn cục cưng này, nghĩ thôi đã có thể cười ra tiếng.

Bất quá, bà sao càng nhìn càng cảm thấy Bảo Bảo cũng có mấy phần lớn lên giống Thẩm Gia Ngôn? Mắt kia, thật là càng nhìn càng có thần vận của Thẩm Gia Ngôn.

Không phải hiện tại phát minh ra công nghệ cao gì đó sao, có thể hợp t*ng trùng hai người đàn ông lại làm ra một bảo bảo?

Nhìn Tạ Kế Hiên yêu cậu ta như vậy, không thể nào tìm phụ nữ khác.

Tạ phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng.

Lúc đi muốn hỏi một chút, nhưng cố kỵ Thẩm Gia Ngôn, lời lại không nói ra miệng. Ai biết chân tướng rốt cuộc là gì chứ, hiện tại bà có cháu rồi, nên biết đủ, có nhiều thứ người ta không nói với bà nhất định là có nguyên nhân, bà càng hỏi, nói không chừng ích lợi không được, còn càng làm chuyện thêm hỏng bét.

Sau khi Tạ phu nhân đi, hai người mạnh mẽ thở phào.

Trải qua Tạ Kính Đông làm ầm ĩ, chuyện nên nói rốt cuộc không thể nói ra. Thẩm Gia Ngôn cũng không phải lo lắng, nếu như có thể, cậu thật sự không muốn nói. Loại chuyện đàn ông sinh con này, cậu bây giờ vẫn còn cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, càng đừng nhắc tới những người khác. Cậu cảm thấy Tạ phu nhân không chịu được.

"Mẹ anh nếu bị dọa thì đừng oán em." Nằm ở trên giường, Thẩm Gia Ngôn nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải thông báo trước một tiếng.

Tạ Kế Hiên vừa tắm xong, mang theo một thân khí lạnh từ phía sau ôm lấy Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn lạnh run rẩy một cái, bất quá rất nhanh, thân thể phía sau liền nóng lên. "Anh không muốn nói sao?"

"Không phải." Người thân ở bên cạnh, luôn phải để cho bọn họ họ biết thân thế của nhóc con, nếu không thì có vướng mắc như vậy, đối với Bảo Bảo cũng không công bằng. Hơn nữa da mặt anh rất dày, tới nước này rồi, không sợ hãi, "Vừa lúc cũng để cho trưởng bối suy nghĩ cái tên hay, dễ lên hộ khẩu."

"Theo họ em hay là theo họ anh?"

"Anh nói xem?" Thẩm Gia Ngôn lại vứt vấn đề này cho Tạ Kế Hiên.

"Để Bảo Bảo tự lựa chọn thế nào?"

Thế là, hôm sau, nhóc con vừa uống sữa xong, nhìn thấy các bá bá cầm khay xuất hiện. Trên khay có hai viên giấy, bưng tới trước mặt nhóc.

Đây là cái gì?

Thoạt nhìn dáng vẻ cũng không cảm thấy hứng thú, Thẩm Gia Ngôn ôm lắc lắc, "Bảo Bảo, cầm một cái."

Nhóc con nghiêng đầu qua cũng không nhìn, nhìn bồn tắm bên cạnh, đồ bơi qua bơi lại bên trong thú vị hơn nhiều cái này. Thẩm Gia Ngôn lại ôm thẳng nhóc, nắm tay nhỏ của nhóc, "Bảo Bảo ngoan, tới chọn một cái."

"Con không thích sao? Là thứ tốt đó, ngửi ngửi xem thơm không?"

Nhóc con cũng không phối hợp, tay nhỏ ở trên khay quét một cái, một viên giấy trong đó rơi trên mặt đất. Thẩm Gia Ngôn nói: "Chính là cái này." Khoảng thời gian này nhóc con lại mập, cậu ôm không bao lâu đã mỏi tay, lúc này thật sự không chống đỡ nổi, chọn một cái là được.

Tạ Kế Hiên cầm lấy nhìn, trên viên giấy viết "Tạ".

Thẩm Gia Ngôn cắn răng, "Thất vọng quá, con sau này theo họ Tạ, chính là người Tạ gia bọn họ." Cậu suy nghĩ chút lại cảm thấy rất tốt, "Kỳ thực không tồi, sau này đồ của Tạ gia sẽ là của con đấy, chờ thu đồ trong tay bá bá con vào tay, bá bá có thể theo con hưởng phúc rồi."

"......"

Có phải diễn nhiều phim truyền hình máu chó sinh con đoạt gia sản biến thành người có tiền đi lên đỉnh nhân sinh quá sinh ra di chứng hay không?

Kỳ thực theo họ ai Tạ Kế Hiên không sao cả, anh ngược lại hi vọng theo Thẩm Gia Ngôn, dù sao Thẩm Gia Ngôn cũng là của anh, con trai cũng là của anh, hai người không chạy đâu được.

Tạ Kế Hiên nói: "Nếu không đứa thứ nhất cứ theo họ em đi."

"......"

Suy nghĩ nhiều quá rồi Tạ đại tổng tài, còn muốn có đứa thứ hai là sao?

"Em sao không biết em còn muốn sinh đứa thứ hai?"

Mắt Tạ Kế Hiên lóe sáng: "Sinh thêm đứa em trai, hai anh em tương lai có thể phối hợp với nhau, một mình cô đơn lắm."

Thẩm Gia Ngôn không đồng ý: "Con một rất tốt, cũng không cảm thấy cô đơn chỗ nào, sau nào kết giao bạn bè không phải tốt sao."

Tạ Kế Hiên hôn hôn mặt Bảo Bảo, "Có muốn em trai không hả?"

Nhóc con phì bong bóng nước miếng, phì tới trên mặt Thẩm Gia Ngôn, xong việc vỗ tay tỏ vẻ vui, Thẩm Gia Ngôn thở dài: "Không có tiền đồ, nhanh như vậy đã cùng phe với Tạ gia, ba nhìn nhầm con rồi."

Bảo Bảo đâu biết bọn họ đang nói gì, nhóc con ăn no sữa vui vẻ vô cùng, được cánh tay hữu lực của Tạ Kế Hiên ôm, tùy tiện lăn lộn, nhóc biết bá bá khẳng định vớt được nhóc, một chút cũng không sợ.

Thẩm Gia Ngôn buổi chiều phải về tổ phim.

Một mực chờ Tạ phu nhân đến nhà, nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời hôm qua của bà, không phải nên sáng sớm chạy tới chờ nhìn cháu sao. Vậy mà đến trưa cũng không nhìn thấy bóng người.

Thẩm Gia Ngôn buổi chiều lúc đi còn cố ý bảo Tạ Kế Hiên về nhà xem xem, hay là xảy ra chuyện gì. Sau khi cậu đi, Tạ Kế Hiên về Tạ trạch, nhưng lại không nhìn thấy mẹ anh.

Tạ phu nhân lúc này đang ngồi ở trong phòng làm việc của Đỗ Tử Tửu.

Đỗ Tử Tửu vừa làm xong một giải phẫu, từ sáng sớm bận tới trưa, nước còn không nhớ uống, ngủ một giấc dậy đã thấy Tạ phu nhân ngồi trong phòng làm việc của hắn, hình như đợi đã lâu.

"Cháu ngủ say quá, bác tưởng cháu không ổn đang định gọi bác sĩ đấy."

"...... Cháu chính là bác sĩ đấy bác gái."

Hộ sĩ sớm đưa cơm tới, đựng trong hộp giữ ấm, chờ Đỗ Tử Tửu tỉnh là có thể ăn.

"Bệnh viện các cháu không phải trình độ rất cao sao? Có nghiên cứu kỹ thuật hợp hai t*ng trùng gì đó không?"

Đỗ Tử Tửu suýt phun, đừng dùng bậy thuật ngữ khoa học được chứ. "Bác hỏi cái này làm gì?"

Tạ phu nhân suy nghĩ mở miệng thế nào: "Bác chính là gần đây phát hiện nhà bạn có một đứa trẻ, trong nhà hắn hai người lớn đều là nam, nhưng đứa trẻ sinh ra lại giống 2 người, cháu nói đây là chuyện gì?"

Đỗ Tử Tửu hãi, bạn bè gì chứ, nói không phải Tạ Kế Hiên và Thẩm Gia Ngôn sao,

Tạ phu nhân phát hiện Bảo Bảo rồi?

Hắn thấy Tạ phu nhân không để ý, lén lút gửi tin nhắn cho Tạ Kế Hiên.

Tạ Kế Hiên đang tìm người, nhìn thấy tin nhắn của Đỗ Tử Tửu mới biết được hướng mẹ anh đi.

Anh biết ngay mẹ anh không phải dễ như vậy có thể lừa gạt được, có thể ở Tạ gia đứng vững gót chân, đầu óc cũng không phải người bình thường có thể vượt qua. Ánh mắt lợi hại như bà, lại có thể nhanh chóng tìm đúng mấu chốt sự tình.

Bà phát hiện, nhóc con không chỉ giống anh, còn rất giống Thẩm Gia Ngôn.

Giấu là không giấu nổi nữa.

Cũng đúng lúc mượn cơ hội này, để Đỗ Tử Tửu phổ cập khoa học chuyện đàn ông sinh con với bà, có chăn đệm, bọn họ giải thích cũng tốt hơn nhiều.

Đỗ Tử Tửu nghĩ cẩn thận 1 phen, "Nếu không phải ảo giác của bác, vậy chính là hai bọn họ sinh."

"!" Tạ phu nhân giật mình: "Cháu thấy mà bác đã nói hai t*ng trùng thật sự có thể hợp thành 1. Trời ạ bác chưa từng nghe nói, quá thiển cận rồi."

"......"

Chúng ta đều "thiển cận".

Nói như vậy, Tạ Kế Hiên khẳng định cùng Thẩm Gia Ngôn hợp t*ng trùng của hai người vào nhau, tạo ra Bảo Bảo, cái này cũng nói rõ, tại sao con lớn lên giống hai người.

Tạ phu nhân thở ra, bà rốt cuộc tìm được đáp án rồi.

"Không phải như bác nghĩ đâu." Lúc này, Đỗ Tử Tửu lại cắt đứt suy nghĩ của bà: "Bác khả năng chưa nghe nói, kỳ thực có một vài nam nhân thân thể đặc thù, có thể có chức năng sinh dục giống phái nữ."

............

Tạ phu nhân cảm giác mình hình như đang nghe thiên phương dạ đàm, bà hoàn toàn không rõ Đỗ Tử Tửu đang nói cái gì. "Cháu có phải chưa tỉnh ngủ hay không?"

"...... Cháu tỉnh rồi mà bác gái." Đỗ Tử Tửu dở khóc dở cười: "Có một bộ phận nhỏ phái nam có thể sinh con, mặc dù rất ít, nhưng quả thực tồn tại, bệnh viện chúng cháu đã tham gia tổ chức nghiên cứu một vài chứng bệnh kỳ lạ trên thế giới. Trong tay cháu còn từng làm sinh đẻ cho nam giới như vậy."

"......" Tạ phu nhân cảm thấy bà khả năng chưa tỉnh ngủ.

Nói chuyện xong với Đỗ Tử Tửu, tới lúc ngồi xe về Tạ trạch, bà vẫn còn có chút không hiểu, đàn ông vậy mà có thể sinh con sao?? Điều này sao có thể.

Về đến nhà, nhìn thấy Tạ Kế Hiên ngồi trên ghế sofa, Tạ phu nhân xuất thần một hồi, sau đó nhìn chằm chằm bụng con ruột trên trên dưới dưới đánh giá. Cơ bụng tám múi, mặc tây trang vừa vặn đẹp đẽ, đẹp trai bức người cỡ nào, thật là không còn có ai đàn ông hơn con trai bà.

Con trai ngoan của mẹ, Tạ phu nhân suýt nữa khóc lên, nói với Tạ Kế Hiên: "Bảo Bảo là con mang thai sinh ra sao?"

"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.