Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 73



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Vịt

***** Hiuhiu miền Bắc giở gió lạnh rồi các thím ạ. Tui đi ngoài đường bụi quấn đầy tóc TT_TT

Báo cáo, Tạ đại tổng tài giở lưu manh.

Thẩm Gia Ngôn đương nhiên sẽ không cho anh xem: "Anh cũng không phải bác sĩ."

"Bệnh này bác sĩ không xem được, em tìm Đỗ Tử Tửu vô dụng." Tạ Kế Hiên như đinh đóng cột nói.

"Sao anh biết vô dụng?"

"Không tin em đi hỏi xem, xem hắn có xem cho em không."

Tạ Kế Hiên bày ra tư thái bá đạo tổng tài, bộ dáng vô tình ngực vợ tôi xem các người ai dám xem.

...... Ngực đàn ông có gì không thể xem.

Thẩm Gia Ngôn thấy anh khó chịu chuyển đề tài: "Đỗ Tử Tửu là xí nghiệp gia tộc sao? Thấy hắn mới hai mươi mấy tuổi thôi, tuổi còn trẻ như vậy đã lên làm viện trưởng thật là lợi hại."

Tạ Kế Hiên nói: "Anh nếu như học y, hiện tại sẽ không có việc gì của hắn."

"......"

Anh lợi hại nhất rồi.

Tạ Kế Hiên vẫn chưa từ bỏ kiểm tra ngực, "Giấu bệnh sợ thầy như em là không được, có bệnh không xem chỉ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, người khác sẽ không quan tâm em, ngoại trừ anh, ai bảo anh là người tốt chứ."

"......"

Anh thật là tốt quá.

Thẩm Gia Ngôn nghênh đón ánh mắt anh vạn phần không tự nhiên, che không được mà không che cũng không xong, vội vàng nằm vào trong chăn.

Người nào đó ngoài chăn hừ một tiếng, "Làm chồng, anh ắt phải có trách nhiệm với em."

Thẩm Gia Ngôn còn tưởng anh muốn làm gì, đang buồn bực, chăn trên người bị mạnh mẽ kéo ra, Tạ Kế Hiên không nói hai lời nhào tới.

Tạ phu nhân bưng khay, đang định gõ cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong, lại buông tay xuống, thức thời bỏ đi.

Thẩm Gia Ngôn vốn tưởng Tạ Kế Hiên nói đi du lịch chỉ là vì không để cho cậu và Thôi Chính Khâm tiếp xúc nói vậy mà thôi, không nghĩ tới thật sự đặt xong hành trình.

Nhìn kế hoạch du lịch thư ký Hoàng viết, đầy hai trang giấy lớn, thời gian hơn nửa tháng, bọn họ đều ở bên ngoài chơi. Cậu cũng là lúc thả lỏng, chờ phim kết thúc, còn có kịch bản rất không tệ muốn xem thử, trước mắt còn chưa xem kỹ, định du lịch về mới xem cẩn thận lại.

Thẩm Gia Ngôn luyến tiếc duy nhất chính là Bảo Bảo.

"Mẹ anh sẽ nguyện ý tới chăm sóc Bảo Bảo sao?"

Tạ Kế Hiên gật đầu: "Bà ấy hiện tại hận không thể 24h trông cháu, không thấy bà ấy ngày nào cũng tới đây sao, chỉ thiếu ở lại chỗ này."

Thẩm Gia Ngôn tự mình hỏi Tạ phu nhân, Tạ phu nhân nghe nói bọn họ muốn ra ngoài chơi, muốn bà chăm sóc Bảo Bảo giúp, ánh mắt sáng lên, muốn nói gì đó đột nhiên ngừng lại. Chậm chạp nói: "Có thể, ta vừa lúc có thời gian, không vất vả."

Thấy Tạ phu nhân không có gì không nguyện ý, Thẩm Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Cứ như vậy Thẩm Gia Ngôn nghỉ ngơi hai ngày, cùng Tạ Kế Hiên bước lên hành trình.

Hai người vừa đi, Tạ phu nhân bọc lớn bọc nhỏ chuyển vào trong biệt thự, Tống Mĩ Hân cũng đi theo, đồ của cô không nhiều lắm, tự mình mỗi tay cầm một túi.

Tạ phu nhân vui vẻ đứng ở cửa, lúc này không giống ở trước mặt Thẩm Gia Ngôn, một chút cũng không che giấu vui vẻ của mình, cười nói: "Bắt đầu từ bây giờ Bảo Bảo là của ta."

"......"

Tống Mĩ Hân cảm thấy, bác cô thật sự có chút tẩu hỏa nhập ma.

Bảo Bảo hiện tại nhìn thấy Tạ phu nhân không đề phòng giống trước đây nữa. Mặc dù không phải giả chết, nhưng cũng không tốt lắm, luôn lạnh lùng, nhưng nhìn ở trên phần Tạ phu nhân trêu chọc nhóc vui vẻ, cũng thỉnh thoảng phun bong bóng nước miếng.

Lúc Tạ phu nhân thấy nhóc phun bong bóng nước miếng cực kỳ vui vẻ, bảo Tống Mĩ Hân thời khắc chuẩn bị quay lại. Trước kia phụ trách "sinh con" cho Tạ Kế Hiên, hiện tại phụ trách chụp con của Tạ Kế Hiên. Tống Mĩ Hân cảm thấy vẫn là cái trước thoải mãi hơn chút. Trước kia cô chịu trách nhiệm ăn ăn ăn sau đó bị Tạ phu nhân thỉnh thoảng dùng để gây ngột ngạt cho Tạ Kế Hiên, hiện tại chính là công việc thể lực.

Tống Mĩ Hân chụp chụp nói: "Bác, cháu làm sao cảm thấy Bảo Bảo có chút giống Thẩm Gia Ngôn ạ?"

Nhóc con được Tạ phu nhân ôm, phối hợp gặm ngón tay. Tạ phu nhân cầm tay nhóc ra, "Chỗ nào giống?"

Tống Mĩ Hân nói: "Mắt." Rõ ràng nhất chính là mắt. "Những chỗ khác khá giống anh họ."

Tạ phu nhân nhìn nhìn: "Chỗ nào giống bác?"

"......"

Tống Mĩ Hân cảm giác mình gặp phải vấn đề khó, nhìn biểu tình mong đợi của bác cô, chỉ có thể bất chấp nói: "Đầu, tóc?"

Tạ phu nhân thở dài: "Không có cách nào, rốt cuộc là cháu ruột, cái này cũng để cháu nhìn ra."

"......"

Thẩm Gia Ngôn ở trên máy bay ngủ thiếp, hai người bay một ngày, sau khi đáp xuống đất, ngồi lên xe, lại một đường chạy tới địa phương lân cận vùng ngoại thành.

Cuối cùng dừng lại trước một tòa thành.

Thẩm Gia Ngôn nhìn kinh thán không thôi, đây chính là chỗ ở quý tộc trong truyền thuyết, chỉ nhìn bề ngoài đã cực kỳ cao quý, so với trên TV càng thêm rung động.

Bên trong hàng rào dựng cách đó không xa, còn có một đàn ngựa màu đỏ thẫm, đang cúi đầu ăn cỏ.

Thẩm Gia Ngôn vừa xuống xe, đã có người nghênh tiếp, bắn một tràng tiếng Anh, chào hỏi bọn họ.

Thẩm Gia Ngôn nhẹ nhàng nói: "Đây là bạn anh sao?"

"Quản gia."

Oaaa, quản gia phiên bản người thật.

Quản gia này thoạt nhìn hơn 40 tuổi, vóc người vững vàng, mặc tây trang 3 món tinh tế. Vừa đi, vừa dùng tiếng Anh lưu loát trao đổi với Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn có thể nghe hiểu hai câu, đại khái là đang nói gần đây thế nào, có phát sinh chuyện gì hay không.

Vào cửa ngược lại không nhìn thấy nữ hầu trong truyền thuyết, quản gia nói với cậu, lúc nữ hầu quét dọn mới tới, bình thường nhà này chỉ có ông và người làm vườn, còn có 2 con chó.

Vừa nói xong chó, liền từ bên ngoài chạy vào một con chó đen cao lớn, cao lắm đấy, đều sắp tới eo cậu, so với mấy con chó Golden Retriever, có thể dùng khổng lồ để hình dung.

Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, đang sợ, chỉ thấy con chó kia ngoắc ngoắc đuôi hưng phấn đi về phía Tạ Kế Hiên.

Tới trước mặt Tạ Kế Hiên, giơ chân trước lên nhào tới, Tạ Kế Hiên vững vàng tiếp lấy, sờ đầu cún, hiếm lạ một lát, dùng tiếng Anh nói: "Alex, mày béo lên rồi."

Con cún kêu u u hai tiếng, dáng vẻ dường như cực kỳ ủy khuất, Tạ Kế Hiên vỗ vỗ lưng nó ra hiệu nó ngồi xuống. Cún rất nghe lời bỏ chân xuống, vây quanh chủ nhân hưng phấn xoay quanh.

"Đây là Thẩm Gia Ngôn." Tạ Kế Hiên giới thiệu với con cún kia: "Vợ tao."

"......"

Thẩm Gia Ngôn bất mãn: "Tạ tổng, anh không cần đổi thành chồng sao?"

Cún mở to đôi mắt to vô tội, nghe bọn họ dùng ngôn ngữ xa lạ với nó trao đổi.

"Nếu như hai chúng ta đều là chồng, nó sẽ lẫn lộn."

Thẩm Gia Ngôn cạn lời, "Vậy sao không phải anh là vợ hả?"

"Bởi vì anh đã chiếm dụng thân phận nam chủ, nếu như đột nhiên thay đổi, nó sẽ hoài nghi cẩu sinh."

(Tiên sư anh em mới nghe tới nhân sinh, giờ được lĩnh hội "cẩu sinh" =))))

"......"

"Alex xin chào, làm quen chút nhé." Thẩm Gia Ngôn vươn tay, không nghĩ tới Alex vậy mà giơ chân trước lên, đặt vào lòng bàn tay cậu, "Thông minh quá." Thẩm Gia Ngôn vẻ mặt ngạc nhiên, cún lớn như vậy vậy mà ngoan ngoãn vậy sao, còn biết bắt tay, thông minh rất cao nhỉ.

"Chủ nhân dạng gì sẽ có thú cưng dạng đó."

"......"

Tòa thành này cao nhất có 5 tầng, chỗ bọn họ ở có 3 tầng, tiện lợi cho người lên xuống lầu, số tầng quá cao không có tác dụng gì.

Phòng ngủ chính rộng rãi sáng sủa, sàn nhà gỗ thô, lắp đặt tông màu ấm, nhìn rất có hơi thở quý tộc. Cún lớn cứ như vậy theo bọn họ một đường lên tầng 2, Thẩm Gia Ngôn vẫn còn có chút sợ nó, "Chó này loài gì?"

"Chó Great Dane."

Lặn lội đường xa, ăn cơm xong, Thẩm Gia Ngôn rất nhanh liền ngủ, hôm sau tỉnh lại Tạ Kế Hiên lại không ở bên giường, cậu mặc đồ ngủ xuống lầu tìm một vòng, nhìn thấy Tạ Kế Hiên đứng ở trong vườn hoa nhìn người làm vườn trồng hoa.

Hai người cũng là dùng tiếng Anh trao đổi, bất quá người làm vườn nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, dùng tiếng Trung chào hỏi: "Xín cháo." Phát âm còn rất tiêu chuẩn.

"Vị này là Peter, bà nội hắn là người Trung Quốc."

Peter thoạt nhìn tuổi không nhỏ, đi đứng tựa hồ cũng không thuận tiện. Tạ Kế Hiên cầm một chậu hoa lên, cầm tay Thẩm Gia Ngôn, "Đi theo anh."

Hai người vào cửa hông gần nhất, nơi này còn có thang máy, có thể chạy thẳng tầng cao nhất. Đi tới mái nhà, xuyên qua sân thượng, chính là một tháp chuông. Tạ Kế Hiên thay chậu hoa xong, lúc này, luồng ánh nắng đầu tiên của sáng sớm xuyên qua tầng mây hắt xuống.

"Muốn gõ chuông."

Tạ Kế Hiên nắm tay Thẩm Gia Ngôn, "Trước kia lúc anh ở đây sẽ do anh gõ, hôm nay anh hi vọng có thể do em tới gõ."

"Nơi này trước kia là tòa thành quý tộc, buổi sáng đều sẽ do nam chủ gõ vang tiếng chuông, đánh thức tòa thành, tuyên bố chủ quyền. Anh hồi bé thời gian ở đây khá nhiều, mỗi ngày tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là tới gõ chuông, trước kia cảm thấy chơi vui, sau đó dần dần dưỡng thành thói quen. Nơi này là tòa thành của anh, hiện tại cũng là của em."

Tay Tạ Kế Hiên thon dài hữu lực, luồng nhiệt chậm rãi dung nhập vào lòng bàn tay Thẩm Gia Ngôn, xua tan lạnh lẽo sáng sớm đầu thu, ấm áp bao quanh cậu.

Thẩm Gia Ngôn có chút cảm động, cậu biết, Tạ Kế Hiên đang đem tất cả thuộc về mình đều nhiễm hơi thở của cậu, muốn cùng cậu chia sẻ, bảo vệ. Loại cảm giác gia đình này khiến Thẩm Gia Ngôn không thể tự kềm chế luân hãm, thứ mà cậu một mực tìm kiếm tới giờ, không phải giây phút này Tạ Kế Hiên cho cậu sao.

Đồng thời tiếng chuông vang lên, Thẩm Gia Ngôn ôm lấy Tạ Kế Hiên, hai người hôn nhau.

Lúc đi xuống, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Lúc này, trong nhà đúng lúc là buổi tối, Bảo Bảo uống sữa xong, Thẩm Gia Ngôn nhớ tiểu bảo bối của cậu, nhịn không được vào mạng xem giám sát. Tốc độ mạng có chút chậm, hơn nữa khiến Thẩm Gia Ngôn đau lòng.

Vừa nhìn, Bảo Bảo lại không ở trên giường, bất quá không tới một lát Tạ phu nhân đã ôm Bảo Bảo vào cửa.

Nhóc con trần bàn chân nhỏ, mặc áo nhỏ vàng tơ, tay nhỏ cầm núm vú cao su. Được Tạ phu nhân ôm, đang hăng hái không cao lắc lư chân nhỏ.

"Cháu ngoan của bà." Tạ phu nhân cười vui vẻ: "Gọi bà nội."

"......" Sao không phải gọi bà ngoại hả.

Nhóc con phun bong bóng nước miếng, Tạ phu nhân dùng khăn tay lau sạch, động tác còn cẩn thận tỉ mỉ hơn Thẩm Gia Ngôn, thật là nâng trong tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan, Thẩm Gia Ngôn coi như có thể thấy được cái gì gọi là sự cưng chiều của bà.

Tạ phu nhân đặt một quyển sách bên cạnh Bảo Bảo, trên bìa viết: Cuộc sống hạnh phúc có con thứ 2.

"Có muốn em gái không hả cháu ngoan." Tạ phu nhân nói: "Chờ bá bá Thẩm của con về, con liền đưa quyển sách này cho ba ấy xem, ngàn vạn đừng bảo là bà xui, như vậy, chúng ta có thể có em gái rồi!"

"......"

_________

Chó Great Dane là một giống chó nhà được biết đến với kích thước lớn và bản tính hiền lành. Great Dane được coi là giống cho cao nhất trên thế giới. Cún con mới tách mẹ có giá khoảng 5-8 triệu ở vnd, cún trưởng thành dao động khoảng 12-20 triệu vnd. Cún chân càng dài thì càng đắt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.