Loan Phượng cười đáp: “Vương gia sáng sớm đã vào cung, nói là thánh thượng triệu kiến, bảo Loan Phượng nói với thiếu gia một tiếng.”
Lục Hàm Chi ừ hử, thoáng suy tư.
Vừa hay cậu cũng muốn đi thôn trang.
Vậy chờ hắn trở về rồi nói sau!
Cậu dặn dò Loan Phượng đi thông báo cho Hòa Minh chuẩn bị xe ngựa, chuẩn bị đi thôn trang để điều tra mảnh đất mới chọn.
Hòa Minh nhanh chóng chuẩn bị xe, chở Lục Hàm Chi đi thôn trang.
Mà trong phủ Thái Tử, đúng như Lục Hàm dự đoán, Tô Uyển Ngưng sau khi trở về đúng là vô cùng bực bội.
Cả đêm nàng ta ngủ không ngon, cứ nghĩ đến chuyện này là khó chịu.
Từ trước đến nay đều là nàng ta gài bẫy người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác gài.
Tuy ngoài mặt nàng ta vẫn tỏ vẻ cô vợ nhỏ tủi thân, nhưng trong lòng lại suy nghĩ chuyện trả thù.
Sáng sớm, Thái Tử đã được tuyên vào trong cung.
Đồng thời vào cung còn có mấy thân vương khác.
Bao gồm Vũ Văn Minh Cực, Vũ Văn Giác, Vũ Văn Cảnh và Vũ Văn Mân.
Theo những gì Thái Tử tiết lộ với nàng ta, lần này vào cung đại khái là vì vụ chiến loạn các nước Tây Vực.
Chiến sự lúc trước lắng xuống, mấy ngày nay lại rục rịch.
Hoàng đế muốn phái một thân vương đi chinh phạt ở phía Tây, đồng thời người sẽ đi còn có tân khoa Võ trạng nguyên Lục Húc Chi.
Lục Húc Chi từ chối đề nghị của Hoàng đế vào Đại Chiêu Tự, tự xin đi chinh chiến ở phía Tây.
Như vậy, vị thân vương dẫn quân sẽ là ai?
Không thể là Sở Vương đang có thai, lại càng không phải là Vũ Văn Cảnh đã bị tước phong hào thân vương.
Cũng không phải là Vũ Văn Minh Cực luôn sống kiểu thư sinh phong lưu, như vậy sẽ chỉ trở thành chuyện cười của Đại Chiêu.
Nên chỉ có thể là Vũ Văn Mân can đảm mạnh mẽ, kiếm pháp truyền thần.
Phủ Sở Vương và An Vương đã bị điều đi mất 2 người, còn lại hai tiểu lang quân thì có thể làm nên trò trống gì?
Tô Uyển Ngưng cảm thấy nên tặng “quà” cho Lục Hàm Chi.
Cả đám tử sĩ mà nàng ta lợi dụng Vũ Văn Minh Cực để nuôi nhiều năm cũng nên phát huy công dụng rồi.
Liên tiếp thua ba lần, lần này nàng ta muốn giết hết mấy người này trong một lần!
Lúc Lục Hàm Chi chạy tới thôn trang phía nam đã gần trưa, cậu nhìn thấy đám công nhân đang hầm lợn.
Cậu cũng hơi thèm, đặc biệt là món dồi thơm ngon.
Dồi heo béo ngậy được nhồi tiết tươi, bên trong cho thêm mười ba loại gia vị.
Lục Hàm Chi bắt đầu ch ảy nước miếng, dặn dò: “Để lại cho ta một bát lớn! Lát nữa ta trở về sẽ ăn!”
Ông chủ cười hì hì đáp: “Yên tâm, sẽ để lại cho thiếu gia một bát đầy ụ!”
Lục Hàm Chi cũng cười híp mắt đi thay quần áo gọn gàng, lúc ra cửa vừa hay đụng phải Chung Nghiêu.
Chung Nghiêu đi lên phía trước hành lễ với cậu, Lục Hàm Chi cũng gật nhẹ với hắn: “Chung tiên sinh, gần đây việc làm ăn của lò nung thế nào?”
Chung Nghiêu đáp: “Việc làm ăn vẫn luôn do quản sự Ngự phụ trách, Chung Nghiêu chỉ phụ trách nung.”
Lục Hàm Chi cảm thấy Chung Nghiêu hơi bảo thủ, làm ăn có tốt hay không thì cứ nhìn số lượng ngày thường ngươi nung, không phải là sẽ biết ư?
Chung Nghiêu: “Gần đây số lượng phải nung nhiều hơn ngày trước mấy chục lần, chúng tôi bắt đầu xây lò nung thứ hai, mới nhận không ít đơn đặt hàng.”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Chung tiên sinh cực khổ rồi.”
Chung Nghiêu không nói nữa, tiếp tục bận rộn công việc.
Lục Hàm Chi rất tò mò với tiểu lang quân độc thân này, hắn không tới tháng à? Không có đàn ông thì sao mà áp chế được?
Hơn nữa đàn ông trong thôn rất nhiều, không sợ mùi thơm khi ph@t tình của hắn gây ra vấn đề à?
Lục Hàm Chi cũng không tọc mạch chuyện của người khác.
Lúc này cậu vội vã đi xem khu vực mình mới lựa chọn.
Tại Ngự dẫn đường phía trước.
Lần này đi khá xa mới thấy được khu vực đó.
Khu vực lựa chọn lần này lại không có gài bẫy cậu, đó là một mảng lớn trúc mùa đông.
Còn gọi là trúc Tán Sinh, là loại trúc phổ biến nhất ở phương Bắc.
Mảnh rừng trúc này đại khái không phải do con người trồng, bởi vì chúng khá lộn xộn, hơn nữa kéo dài cả một đỉnh núi.
Lục Hàm Chi nhìn những cây trúc vô bờ bến này, đang tự hỏi làm thế nào để tối đa hóa lợi ích của cây trúc.
Trúc có thể chế tạo rất nhiều thứ, nhưng làm thế nào nhanh nhất và phổ cập nhất mới là điều Lục Hàm Chi cần suy nghĩ.
Từ xà phòng ban đầu cho đến món kho hay là đồ sứ đều có thể dùng làm vật phẩm hàng ngày.
Những thứ này bán đi thì không lo nguồn tiêu thụ.
Thật ra trong những món hàng hiện giờ của cậu cũng có không ít thứ có thể dùng tới trúc.
Ví dụ như bàn chải lông và bàn chải đánh răng đều lấy miếng trúc làm cán.
Nhưng hệ thống chắc chắn sẽ không muốn cậu làm như vậy, dù sao ba món hàng đầu đều là kiểu nổi bật, sao có thể để cho món thứ tư tầm thường?
Vì thế Lục Hàm Chi bèn bảo người ta chặt không ít trúc về phòng thí nghiệm, cậu phải suy nghĩ thật kỹ.
Hòa Minh tự mình chặt một xe trúc kéo xuống núi.
Trúc phương Bắc thô mà dài, một xe trúc kéo vào tiểu viện cũng mất không ít sức.
Hòa Minh hỏi Lục Hàm Chi: “Thiếu gia, những cây trúc này xử lý thế nào?”
Lục Hàm Chi nghĩ nghĩ: “Chặt chúng nó thành từng đoạn ngắn trước đã!”
Hòa Minh cũng không hỏi tại sao, chỉ làm theo lời thiếu gia dặn dò.
Lục Hàm Chi sai người pha một bình trà, vừa pha trà vừa suy nghĩ các loại vật liệu lấy trúc làm nguyên liệu.
Nan trúc? Không, thời đại này thợ nan đã rất nhiều, cậu không cần làm thêm nữa.
Muối trúc? Cũng có thể cân nhắc, nhưng mà… Đây cũng không phải là một vật phẩm thường dùng.
Sản phẩm làm từ măng mùa đông? Lục Hàm Chi lắc đầu, đồ ăn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.
Truyện Gia Đấu
Nếu muốn hưng thịnh thì không thể bỏ công sức vào thức ăn nữa.
Ngay khi sắp hết đường xoay xở, cậu bỗng nhiên nhìn thấy tờ giấy mình đang dùng.
Cậu tiến lên cầm, giấy cậu dùng là giấy tơ tằm trắng nõn như ngọc.
Không phải là giấy tơ tằm mà thế nhân sau này biết tới, mà là giấy thật sự dùng tơ tằm chế thành, còn gọi là giấy tơ.
Loại giấy này chỉ có quan lớn hay quý nhân sử dụng, bởi vì chi phí tương đối cao.
Dân chúng bình thường còn chẳng có áo quần tơ tằm mà mặc, khỏi nói dùng nó để làm giấy.
Giấy mà người bình thường sử dụng là giấy gai dầu, được chia thành giấy gai dầu trắng và giấy đay.
Đại khái là dùng đay, sợi cỏ, vải rách giã nát chế thành.
Loại giấy này tuy chắc chắn nhưng không đẹp lắm, thậm chí còn có thể nhìn thấy vụn cỏ và tua sợi.
Lục Hàm Chi bèn nghĩ tới giấy trúc tinh xảo màu vàng nhạt.
Nhưng cái hay là ở nguyên vật liệu dễ kiếm, hơn nữa còn tốt hơn bao nhiêu lần so với giấy gai bình thường.
Cậu muốn thử xem nên viết công thức làm giấy dựa trên trí nhớ.
Có điều làm giấy cần một số công cụ, phải để cho Tại Ngự đi chuẩn bị.
Lục Hàm Chi bận rộn cả buổi trưa, ngay cả cơm cũng quên ăn.
Nếu không phải ông chủ tự đưa tới hai bát dồi và một bát cơm thì chắc cậu sẽ hai bữa gộp một vào buổi tối.
Món thịt lợn này làm cho con sâu tham ăn trong bụng Lục Hàm Chi bò ra ngoài, cậu bèn ăn một chén cơm lớn.
Ăn uống no đủ, Lục Hàm Chi lại cúi đầu viết quy trình làm giấy.
Kỹ thuật làm giấy hiện có của Đại Chiêu tương đối thô sơ, giấy làm ra cũng chỉ dùng để viết chữ vẽ tranh.
Loại giấy duy nhất có tác dụng khác là giấy màu và giấy dán cửa sổ.
Đừng nói giấy vệ sinh, ngay cả loại giấy vớ vẩn để chùi mông cũng không có.
Khi Lục Hàm Chi đi vệ sinh thì dùng vải, còn dân chúng bình thường chỉ có thể dùng một miếng gỗ mỏng để quẹt quẹt.
Cậu muốn thử làm ra giấy vệ sinh mềm mại, dù sao trúc này khắp núi đồi đều có, đối với cổ nhân thì cũng không đáng giá bao nhiêu.
Chi phí không cao, bán sẽ không đắt lắm, phổ cập cũng thuận tiện.
Có điều dùng trúc làm giấy cũng không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì làm mềm sợi trúc là một chuyện rất phiền toái.
Bình thường hẳn là ngâm nước mười ngày nửa tháng, ngâm trúc mềm rồi nói sau.
Nhưng nếu như dùng nước sôi nấu, hẳn là nấu vài ngày là đủ rồi.
Như vậy, cậu cần ít nhất 4 quy trình.
Bước đầu tiên, cắt nhỏ mảnh trúc.
Bước thứ hai, hấp nhiệt độ cao thành sợi mảnh.
Bước thứ ba, lọc bột giấy qua bộ lọc thành một lớp màng mỏng
Bước thứ tư, phơi hoặc sấy khô.
Đương nhiên, trong quy trình cụ thể của Lục Hàm Chi không viết sơ lược như vậy.
Cậu miêu tả tỉ mỉ quá trình và công cụ cần để chế tạo.
Lúc giao phương án cuối cùng cho Tại Ngự, sắc trời đã bắt đầu tối sầm.
Nhìn trời chiều sắp tối hẳn, Lục Hàm Chi thấy có chút kỳ lạ.
Lúc trước mình trở về hơi muộn một chút, Vũ Văn Mân sẽ cưỡi ngựa tới đón mình, hôm nay tới giờ này lại không thấy hắn tới.
Lục Hàm Chi cúi đầu suy nghĩ một chút rồi sai Hòa Minh: “Chuẩn bị xe ngựa về kinh.”
Cầm Sắt lo lắng khuyên nhủ: “Thiếu gia, về trễ thế này có sợ không an toàn không?”
Lục Hàm Chi biết con đường này đã sớm bị người theo dõi.
Ban ngày còn ổn, trời tối thì rừng cây tầng tầng lớp lớp kia chính là chỗ tốt nhất để ôm cây đợi thỏ phục kích.
Nhưng mà…
Lục Hàm Chi nói: “Về đi! Buổi tối A Thiền không thể rời khỏi ta.”
Ngay khi cậu thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị về kinh thì tiếng vó ngựa quen thuộc từ ngoài viện truyền đến.
Tiếng ngựa hí vang, Vũ Văn Mân xuống ngựa, trên lưng còn cõng A Thiền được địu bằng dây lụa.
A Thiền vừa thấy Lục Hàm Chi đã quơ bàn tay nhỏ bé: “Cha!”
Vũ Văn Mân buông bé xuống, A Thiền vẫn đứng không vững, đành phải bò đi tìm cha.
Lục Hàm Chi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cậu tiến lên ôm lấy A Thiền, lại ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mân, hỏi: “Sao ngài lại dẫn con tới đây?”
Vũ Văn Mân đáp: “Hôm nay ta ở trong triều một ngày, lúc về mới phát hiện ngươi đã cả ngày không về Vương phủ.
A Thiền nhớ cha nên ta dẫn nó tới.
Đã trễ thế này mà đưa ngươi trở về, sợ xóc nảy qua lại, không bằng ở lại đây một đêm.”
Lòng Lục Hàm Chi ấm áp, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mân, nói: “Cảm ơn ngài!”
Vũ Văn Mân ngượng ngùng nói: “Người trong nhà, không cần nói chữ cảm ơn.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Ngài ở trong cung cả ngày? Có chuyện gì thế?”
Vũ Văn Mân: “Vì chuyện lần trước ngươi hỏi ta.”
Lục Hàm Chi không hiểu lắm, mê mang nói: “Cái gì?”
Sắc mặt Vũ Văn Mân không thay đổi: “Tối hôm qua ngươi hỏi chuyện của ta, ta bảo ngươi làm một chuyện để đổi.”
Lục Hàm Chi: “…”
Ồ, chuyện đó.
Ngày hôm qua cậu hỏi Vũ Văn Mân vì sao hắn chắc chắn nhị ca không cần đi Đại Chiêu Tự.
Vũ Văn Mân bảo cậu dùng một đêm phong lưu để đổi, quả thực không biết xấu hổ.
Mặt cậu hơi đỏ, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn.
Vũ Văn Mân tiến lên nói: “Tối hôm qua ngươi ngủ mất, sáng nay thức dậy muộn, không bằng bây giờ ta nói đáp án cho ngươi vậy!”
Lục Hàm Chi ôm A Thiền ngồi xuống ghế, chờ Vũ Văn Mân kể.
Vũ Văn Mân lại cười cười với cậu.
Hắn hiếm khi cười rộ lên, giờ lại có một khí chất phong lưu khác biệt khiến trái tim Lục Hàm Chi đập chậm lại.
Hắn tiến lên nắm cằm Lục Hàm Chi, nói: “Nhưng khi ta nhìn thấy Vương phi, bỗng nhiên lại thấy thỏa lòng.
Hay là ngươi gieo cổ trên người ta, chứ không thì sao vừa nhìn thấy ngươi, ta đã không quản được nửa người dưới nữa?”
Lục Hàm Chi:… Trách tui à?
Hơn nữa hắn còn được voi đòi tiên ôm cả hai cha con vào trong ngực, nhìn vợ đẹp con ngoan trong lòng, nói: “Đưa A Thiền cho Cầm Sắt được không?”
Lục Hàm Chi:… toang.
Vũ Văn Mân hôn cậu một cái: “Ngày mai bản vương phải tòng quân về phía Tây, Vương phi thật sự không muốn thỏa lòng ta sao?”.