Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 117: Chương 117




“Sắp sinh rồi sao?” Nhanh như vậy đã đủ tháng rồi ư?
Nếu cẩn thận tính thì mới hơn 8 tháng mà.

Có điều sản phụ lần đầu sinh thường mà chưa đủ tháng đều là dấu hiệu sinh non.
Tô Uyển Ngưng cười nói: “Nếu tỷ tỷ sắp sinh, vậy muội muội như ta cũng phải đi thăm xem sao.”
Vẻ mặt nha hoàn rất khó coi, Tô Uyển Ngưng hỏi: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Nha hoàn nói: “Khi nãy Lưu ma ma vừa thông báo, nói là… Để trắc phi tập trung cấm túc, không được xen vào cuộc sống hằng ngày của Chiêu Vân quận chúa.”
Tô Uyển Ngưng nghe vậy thì quăng mạnh chén trà trên bàn xuống đất.

Nha hoàn tâm phúc thấy thế thì ngậm miệng, biểu cảm của nàng ta đã chết lặng do bị Tô Uyển Ngưng hoàn toàn khống chế tâm trí.
Tô Uyển Ngưng lại cười: “Không sao cả, muốn sinh thì cứ sinh nhưng nó chưa chắc đã sống được.”
Từ đêm đó, Lâm thần y và Lục “Diệu Thủ” bắt đầu ra vào phủ Thái Tử mỗi ngày.

Thái Tử cũng hiếm khi canh giữ bên cạnh Chiêu Vân, vẻ mặt còn hơi lo lắng.
Lúc Lục Hàm Chi đến khám cho Chiêu Vân, hắn ta còn tự mình ra cửa tiếp đón.

Cho dù có rất nhiều ân oán với Lục Hàm Chi nhưng cậu lại có thể hồi sinh người chết, an toàn của Chiêu Vân và tiểu Thế Tử sẽ được bảo đảm.

Hơn nữa quan hệ của cậu và quận chúa Chiêu Vân khá tốt, lúc bình thường hai người cũng thường xuyên viết thư qua lại hỏi han nhau.
Cậu có thể nhìn ra được quận chúa Chiêu Vân rất cô đơn.

Nhìn tính cách của nàng ấy là biết không phải kiểu sẽ ngồi yên một chỗ.

Chỉ vì đứa nhỏ này ra mà hơn nửa năm nay nàng chỉ quanh quẩn trong nhà.
Lục Hàm Chi và Lâm thần y đến, thấy Lưu ma ma đang canh giữ ở bên ngoài.


Nha hoàn và bà đỡ ở ngoài cửa đã loạn lên, vào trong thì thấy sắc mặt của quận chúa Chiêu Vân vẫn rất tốt, xem ra còn chưa bắt đầu sinh.
Lục Hàm Chi đến bên giường hỏi thăm: “Sao rồi? Ăn chút gì đi, lát nữa mới có sức để sinh.”
Quận chúa Chiêu Vân đáp: “Đã ăn rồi, ngươi tới đúng lúc lắm, ta có lời này muốn nói với ngươi.”
Lục Hàm Chi ngồi xuống cạnh giường nàng ấy, Lâm thần y thì xem xét vị trí của cái thai: “Bà đỡ đã tới chưa?”
Chiêu Vân gật đầu: “Đã tới rồi, ta bảo bọn họ đứng chờ bên ngoài.”
Nàng ấy nói xong thì nhìn về phía Lục Hàm Chi: “Ngày đó khi ta đi tản bộ ở vườn hoa, trong lúc vô tình đã nghe thấy nha hoàn của Uyển trắc phi đang nhắc tới việc ở biên cương phía tây.

Mặc dù ta cũng không nghe được rõ ràng, nhưng chuyện này nhất định có liên quan đến An Vương.

Ngươi nhớ phải bảo An Vương cẩn thận một chút, đừng liều mạng để tránh rơi vào bẫy của đối phương.”
Nghe quận chúa Chiêu Vân nói xong, Lục Hàm Chi vô cùng cảm động.

Cậu không ngờ Chiêu Vân lại nói cho cậu biết vào lúc tranh đấu gay gắt này.
Lục Hàm Chi gật đầu: “Ta sẽ nhắc nhở ngài ấy cẩn thận.”
Chiêu Vân nói: “Gần đây ta cứ cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, chỉ mong là do ta suy nghĩ nhiều.”
Lục Hàm Chi đương nhiên biết không phải là do quận chúa Chiêu Vân nghĩ nhiều, giống như lời nàng ấy nói, Vũ Văn Minh Cực đã bí mật hợp tác với liên minh sáu nước để bao vây Vũ Văn Mân.
Sau khi giao chiến, bọn chúng cảm thấy không thể cứng đối cứng được.

Vũ Văn Minh Cực vốn chỉ am hiểu mưu hèn kế bẩn, sau khi liên minh sáu nước được bình ổn xong thì sóng ngầm cũng bắt đầu lặng lẽ trỗi dậy.
Quận chúa Chiêu Vân cau mày, từ bụng truyền tới từng trận quặn đau.
Lục Hàm Chi biết nàng ấy sắp sinh rồi.

Lâm thần y đi ra gian ngoài để bà đỡ đi vào.

Lục Hàm Chi cũng muốn ra ngoài chờ, nhưng quận chúa Chiêu Vân cứ giữ chặt tay cậu, không để cậu rời đi.
Có lẽ do lòng tin với Lục Hàm Chi của nàng ấy.


Chiêu Vân luôn cảm thấy nếu như không có Lục Hàm Chi thì bản thân chưa chắc có thể sống đến bây giờ.

Ít nhất là đứa nhỏ của nàng ấy có thể đã mất vào lần trước rồi.
Lục Hạo Chi cũng tới hỗ trợ, hắn ta bưng một chậu nước sạch đặt ở bên cạnh: “Tam ca, đệ có thể giúp được gì không?”
Lục Hàm Chi nói: “Đệ đi chuẩn bị vài bộ đồ sạch cho tiểu Thế Tử đi!”
Nhà hoàn đi theo phía sau Lục Hạo Chi đưa ra một bọc nhỏ: “Không cần Tam ca nhắc, đệ đã chuẩn bị hết rồi.”
Nha hoàn này nhìn rất quen, hình như cậu từng nhìn thấy ở trong phòng của Lục phu nhân rồi.

Lần trước cậu có nói với Lục phu nhân nên đưa vài nha hoàn cho Lục Hạo Chi, không ngờ đã đưa sang nhanh như vậy.
Lục Hàm Chi nhìn nha hoàn kia, nha hoàn này còn cúi đầu hành lễ với cậu: “Nô tỳ tên Cẩm Tú, xin được thỉnh an Tam thiếu gia.”
“Cẩm Tú?” Lục Hàm Chi hỏi: “Vậy có phải còn có Tranh Vanh không?”
Nha hoàn quy củ trả lời: “Đúng như lời Tam thiếu gia nói.

Những người được phái tới đây còn có Như Ý và Cát Tường.”
Lục phu nhân đặt tên cho người hầu đều là có đôi có cặp hết, ví dụ mấy người được đưa sang cho cậu có Cầm Sắt Tại Ngự, Loan Phượng Hòa Minh.
Cẩm Tú, Tranh Vanh, Như Ý và Cát Tường đều là những nha hoàn mà Lục phu nhân đưa tới cho Lục Hạo Chi.
Lục Hạo Chi nói: “Cảm ơn Tam ca, mẹ cả đúng là có lòng.”
Lục Hàm Chi xua tay nói: “Có người hầu hạ thì khi đệ làm việc cũng tiện hơn nhiều, dù sao dùng người ở Lục phủ sẽ an tâm hơn so với phủ Thái Tử.”
Chiêu Vân dùng sức nắm chặt tay Lục Hàm Chi, bà đỡ thấy vậy thì khuyên: “Quận chúa nhanh dùng sức, đã thấy được đầu đứa trẻ rồi!”
Chiêu Vân đổ mồ hôi như suối khiến Lục Hạo Chi cũng có chút sợ hãi.

Hắn ta nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng mình, đợi tới lúc sinh nhất định cũng phải trải qua khổ cực như vậy.
Lục Hàm Chi thở dài: “Phụ nữ sinh con đều giống như dạo một vòng Quỷ Môn Quan.

Ta thật sự không hiểu sao lại có người vì vinh hoa phú quý mà biến cả đàn ông thành công cụ sinh nở.”

Lục Hạo Chi trước giờ chưa từng lo lắng về vấn đề này, bây giờ nghĩ lại cũng thấy lời Lục Hàm Chi nói rất có lý.

Nếu hắn ta là một người đàn ông bình thường thì đã có thể đi theo đại ca làm ăn, trở thành một phú ông, cưới một người vợ hiền, xem như mỹ mãn.
Đáng tiếc bây giờ hắn ta bị vây nhốt trong phủ Thái Tử, trả một cái giá đắt như vậy mới hiểu ra được điều này.
Ngay lúc Lục Hạo Chi còn đang ngẩn người, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.
Hai bà đỡ vui mừng hô: “Chúc mừng quận chúa, là con trai.”
Sau đó một bà mụ đi ra ngoài thông báo tin vui cho Thái Tử biết, Thái Tử nghe xong thì vô cùng sung sướng ra lệnh: “Nhanh, nhanh vào trong cung báo tin vui này! Đây là đích trưởng tôn của nhà Vũ Văn!”
Lục Hàm Chi: “…”
Cái này mà cũng phân đích thứ nữa à?
Cậu và Lâm Trùng Vân đưa mắt nhìn nhau, sau khi xác định Chiêu Vân đã an toàn mới dặn dò Lục Hạo Chi cố gắng ở bên chăm sóc cho nàng ấy mấy ngày, sau đó cùng Lâm Trùng Vân quay về phủ.
Trước khi đi cậu vẫn còn hơi lo lắng nên đổi một tấm bùa phòng ngự, dán vào bộ khóa trường mệnh vàng đeo lên cho đứa bé.
Lục Hàm Chi dặn dò Lưu ma ma: “Khóa vàng này nhất định không được gỡ xuống, chỉ cần nói đây là bùa hộ mệnh, gỡ xuống sẽ không tốt cho đứa trẻ.”
Lưu ma ma hiểu rõ: “Vậy lão nô sẽ nói đây là do trưởng công chúa tự mình xin được.”
Lục Hàm Chi hài lòng gật đầu, vô cùng thỏa mãn trước sự thức thời của Lưu ma ma.
Quả là một người hiểu chuyện.
Lục Hàm Chi vừa ra khỏi cửa đã thấy kiệu của Trưởng công chúa đang đi vào trong phủ.

Có vẻ bà cũng vừa nhận được tin quận chúa Chiêu Vân đã sinh con nên vội vàng chạy đến đây.
Hai người cũng không chào hỏi nhau, có lẽ Trưởng công chúa chỉ một lòng muốn vào thăm nên không hề để ý đến Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi vừa ra khỏi viện lại bắt gặp Tô Uyển Ngưng.
Tô Uyển Ngưng mỉm cười tiến lên chào hỏi với Lục Hàm Chi: “Thủ đoạn của biểu ca Hàm Chi đúng là giỏi quá nhỉ, thật sự khiến muội rất tò mò trong tay của ca có cái gì mà muội không biết không?”
Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn Tô Uyển Ngưng, vô cùng bình thản.
Cậu mở miệng hỏi: “Uyển trắc phi nói vậy là có ý gì? Sao ta nghe không hiểu?”
Tô Uyển Ngưng nói: “Biểu ca còn giả vờ ngây ngô gì nữa chứ? Trên tay ca có thứ gì, có cần ta nhắc cho ca nhớ không? Trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, không cần phải che giấu làm gì cho mệt.”
Lục Hàm Chi nói: “Ồ? Vậy biểu muội đã nhìn ra được gì rồi?”
Tô Uyển Ngưng cười lạnh: “Uyển Ký Hương phường của muội đã gây hại gì đến lợi ích của ca? Tại sao biểu ca cứ nhất quyết phải chặn đường kiếm tiền của muội?”
Lục Hàm Chi bị lời của nàng ta chọc tức đến bật cười: “Tô Uyển Ngưng, ta hỏi ngươi một việc? Rốt cuộc ngươi là ai? Từ đâu tới đây? Đến nơi này với mục đích gì? Ta chỉ hỏi ngươi điểm mấu chốt đạo đức của ngươi đâu rồi? Là ai cho ngươi lá gan để ngươi làm hại mạng người, dùng việc sống lâu một tháng để đổi lấy được dung mạo trong một tháng vậy?”
Nghe tới đây, Tô Uyển Ngưng không khỏi chột dạ: “Mỗi người có một sở thích riêng, các nàng đã muốn được đẹp hơn thì muội cho các nàng thôi, đây là cái giá để trao đổi, có gì không ổn hay sao?”
Lục Hàm Chi nói: “Tất nhiên là không ổn, mạng người là vô giá, ngươi suýt chút nữa đã hại chết ba mạng người, vậy mà lại còn không biết ăn năn hối cải, xem ra Uyển trắc phi đã không cứu được nữa rồi.”
Tô Uyển Ngưng nói: “Nói tới đây, muội cũng muốn hỏi biểu ca một chút, kem dưỡng da của muội có thời hạn một tháng, chỉ cần trong một tháng này muội thu hồi lại hiệu quả thì những người đó sẽ trở về dáng vẻ vốn có của mình, căn bản không hề gây nguy hiểm đến tính mạng.


Tại sao biểu ca cứ phải ngăn cản muội, làm cho hiệu quả của lá bùa này phát huy nhanh hơn chứ?”
Lục Hàm Chi: “Nếu ta không phá hủy lá bùa có hiệu quả nhanh hơn thì sao có thể đập tan giấc mơ hão huyền của biểu muội chứ? Ngươi dùng mạng người để vơ vét của cải, vậy mà cũng nghĩ ra cho được!”
Tô Uyển Ngưng lộ vẻ mặt khó coi, tiến lên nói: “Một khi đã như vậy, vậy biểu ca cũng đừng trách muội không nể tình cùng chung huyết thống.

Sau này có chiến tranh xảy ra, hy vọng biểu ca có thể bảo vệ được bản thân!”
Lục Hàm Chi tiếp tục giằng co với nàng ta, mặt mày ung dung, ánh mắt kiên định: “Tô Uyển Ngưng, từ giây phút ngươi hãm hại A Thiền thì nên sớm có giác ngộ này.

Ai thua ai thắng, chúng ta hãy cùng nhau chờ xem.”
Hai người giằng co được mấy phút, cuối cùng Lục Hàm Chi cũng cười châm biếm nói: “Sao vậy? Uyển trắc phi còn không định quay về cấm túc tiếp à? Hay là muốn để Hoàng Thượng phạt ngươi lâu hơn nữa?”
Tô Uyển Ngưng trừng mắt đầy thù hằn nhìn Lục Hàm Chi, sau đó về Ngưng Hương Các của mình.
Lục Hàm Chi xoay người bước ra khỏi cửa, khi sóng vai bước đi với Lâm thần y mới nói: “Xem ra tiếp theo đây chúng ta phải bận rộn rồi.”
Lâm Trùng Vân hỏi: “Vậy là nàng ta đã giả mạo thân thế của A Xu?”
Lục Hàm Chi nói: “Đó chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi, vụ án năm đó do một quan huyện xét xử, rất khó để lật lại bản án.

Trừ khi A Xu có thể khỏe lại, tự mình chỉ ra và xác nhận là nàng ta, nếu không thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi.”
Lâm Trùng Vân gật đầu: “Ta hiểu.”
Trên đường đi, hai người đều không nói lời nào, sau khi Lục Hàm Chi quay về thì cũng đóng cửa tập trung nghiên cứu dầu hỏa.

Vốn đã định vào cung gặp Nhung quý phi kể chuyện mang thai, cuối cùng lại bị trì hoãn.
Cho đến khi chế tạo được dầu hỏa với sự giúp đỡ của thợ rèn, Lục Hàm Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Có cái này, Vũ Vãn Mân ở biên cương sẽ nắm được nhiều phần thắng hơn.
Vũ Văn Giác rất lo lắng cho Lục Hàm Chi, sợ cậu bận rộn quá sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

Cho dù mỗi ngày đều ăn rất nhiều nhưng tinh lực vẫn bị tiêu hao quá mức.
Vũ Văn Giác cầm một chút đồ ăn đưa đến cho Lục Hàm Chi, lúc này cậu cũng vừa thí nghiệm dầu hỏa xong, đang ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Vũ Văn Giác đến, cậu vẫy tay với hắn ta: “Nhị tẩu, huynh tới đúng lúc lắm, ta đang có việc muốn bàn với huynh đây.”
Vũ Văn Giác thắc mắc: “Ừ?”
Lục Hàm Chi có hơi ngại ngùng: “Ta muốn… Tự mình đến biên cảnh phía Tây.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.