Vũ Văn Giác cau mày nói: “Việc này… Tình trạng của đệ bây giờ mà phải chịu xóc nảy suốt đường thì không ổn đâu.”
Lục Hàm Chi nói: “Ta biết chứ, nhưng mà nhị tẩu… Ta rất lo cho A Mân.
Thật ra cơ thể của ta không sao cả, điều duy nhất mà ta lo là huynh đó.”
Vũ Văn Giác nói: “Ta thì không sao hết, thân vệ sẽ bảo vệ cho ta.
Mà cho dù đệ có ở ngay bên cạnh ta thì đệ cũng đâu biết võ, có thể làm được gì cơ chứ?”
Lục Hàm Chi: “…”
Bị chọc trúng tim đen rồi, đau nhưng mà đúng.
Cậu hắng giọng: “Nhị tẩu, chuyến này ta đi phải nửa tháng lận, cái bụng này của huynh… Có thể kiên trì đến khi ta quay về hay không?”
Vũ Văn Giác nói: “Tất nhiên, ta còn phải giữ thai ít nhất một tháng nữa mới có thể sinh A Dục ra được.”
Lục Hàm chi gật đầu: “Còn nữa, không được để ai biết chuyện ta đi tới biên cương phía tây.
Nhưng làm sao để kéo dài trong nửa tháng thì chỉ đành làm phiền nhị tẩu rồi.”
Vũ Văn Giác gật đầu: “Ta đã có cách, Hàm Nhi không cần phải lo.”
Lục Hàm Chi thấy dáng vẻ đáng tin của Vũ Văn Giác thì cảm thấy vô cùng yên lòng.
Cảm giác yên tâm khi có người làm chỗ dựa để cậu làm hết những gì mình có thể là chuyện mà Lục Hàm Chi chưa từng được trải nghiệm.
Cậu nói: “Lần này ta không thể mang A Thiền theo được, có lẽ phải làm phiền nhị tẩu.”
Vũ Văn Giác nói: “A Thiền không có phiền vậy đâu.”
Mũi Lục Hàm Chi chua xót, cậu bước lên ôm chầm lấy Vũ Văn Giác: “Nhị tẩu, nhất định phải chú ý đến an toàn của mình đấy.
Huynh là mạng sống của nhị ca nhà ta, nhất định phải sống để chờ huynh ấy trở về nhé!”
Vũ Văn Giác nói: “Hàm Nhi, đệ cứ yên tâm đi, nhị tẩu từ nhỏ đã lớn lên trong cung, có lẽ xưa giờ ta quá hiền lành, nhưng bây giờ vì nhị ca của đệ và con của bọn ta, nhị tẩu sẽ không tiếp tục nương tay nữa.”
Lục Hàm Chi rơi nước mắt: “Nhị tẩu phải cẩn thận.”
Vũ Văn Giác thở dài, tiến lên ôm lấy cậu: “Khóc gì chứ? Hàm Chi, đệ đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ trong ký ức của ta nữa.
Ta thật sự rất vui khi đệ giúp đỡ được cho A Mân, nhất định hai người bọn đệ sẽ đánh bại được liên minh sáu nước.”
Thật ra Lục Hàm Chi cũng không biết bản thân bị làm sao, cứ như bị điên lên mà muốn đến biên cương phía tây để tìm Vũ Văn Mân.
Cậu theo bản năng cảm thấy cái bẫy mà Tô Uyển Ngưng bày ra cho Vũ Văn Mân nhất định không đơn giản.
Nếu là dương mưu thì Lục Hàm Chi hoàn toàn tin tưởng Vũ Văn Mân có thể giải quyết được.
Nếu là âm mưu, Lục Hàm Chi vẫn cảm thấy hắn có thể ứng phó được.
Nhưng nếu như là huyền mưu(*) thì sao?
(*)Mưu kế theo kiểu sức mạnh huyền bí, không giải thích được
Tô Uyển Ngưng là người không có liêm sỉ, không khó để tưởng tượng ra hậu quả nếu Vũ Văn Mân rơi vào tay nàng ta.
Chết đã là kết cục tốt nhất, nhưng nếu nàng ta cũng đối xử với hắn giống như Vũ Văn Minh Cực và Vũ Văn Quân thì sao?
Dựa theo tính cách của Vũ Văn Mân, hắn thà chết chứ không muốn chịu nhục, nếu bị Tô Uyển Ngưng dạy dỗ để trở thành 1 người trong hậu cung của nàng ta, không biết hắn sẽ thế nào.
Trong cốt truyện gốc, Vũ Văn Mân là người duy nhất chưa từng bị công kích tinh thần của Tô Uyển Ngưng khống chế, từ đó cũng thấy được sức mạnh ý chí của hắn khủng đến mức nào.
Dù thế, Lục Hàm Chi vẫn không muốn hắn bị Tô Uyển Ngưng hãm hại.
Trong thời gian nửa tháng này, cậu phải đi nhanh về nhanh, hy vọng có thể giúp hắn giải quyết được trận chiến với liên minh sáu nước.
Ngày hôm sau, Lục Hàm Chi cùng vào cung với Vũ Văn Giác.
Lần này bọn họ không dẫn A Thiền theo vì có chuyện cần thương lượng.
Nhung quý phi thấy vậy thì cũng rất lo lắng, bà vừa nghe Lục Hàm Chi muốn đến biên cương phía tây để tìm Vũ Văn Mân thì cực kỳ không nỡ.
Nhất là hai ngày này, bà vừa nhận được tin Lục Hàm Chi lại mang thai nên không muốn để cậu phải đi đường mệt nhọc.
Nhung quý phi cứ lắc đầu, nhưng nói thế nào cũng không thuyết phục được Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi quỳ trước mặt Nhung quý phi: “Con biết mẫu phi đối xử với A Mân như con trai ruột của mình, tình cảm mà người dành cho chúng con cũng giống như đối với nhị tẩu vậy.
Chính vì như thế nên con mới không muốn để mẫu phi phải đau khổ.
Nếu con đã biết A Mân sẽ gặp nguy hiểm thì không thể ngồi yên không quan tâm được.
Con bảo đảm với người, con sẽ dẫn A Mân hoàn chỉnh trở về, bản thân con cũng sẽ bình an quay về đây.
Dù biết rằng chờ ở trong kinh tất nhiên sẽ an toàn hơn, nhưng nếu như A Mân… Dù con còn sống thì có ý nghĩa gì nữa?”
Nói tới đây, hai mắt Lục Hàm Chi đỏ bừng.
Cậu không biết bản thân có tình cảm sâu đậm với Vũ Văn Mân hay là do đã nhập vai quá sâu nữa?
Dù sao cũng đã nói hết lời muốn nói, Lục Hàm Chi rơi lệ, dập đầu nức nở nói: “Xin mẫu phi thành toàn cho con.”
Nhung quý phi tự mình đỡ cậu dậy, lau nước mắt cho cậu: “… Thôi, mẫu phi đưa cho con một tín vật, dọc theo đường đi qua các cửa khẩu sẽ có người chăm sóc cho con.
Con không cần lo về hành tung của mình, hơn phân nửa binh lính canh giữ ở cửa khẩu đều là quân của nhà họ Nhung… Về phần làm sao giấu tới lúc con quay trở về thì có hơi khó.
Cáo bệnh là hạ sách cuối cùng, nếu như bổn cung giữ con lại trong cung thì…”
Lục Hàm Chi đột nhiên nhớ tới một người: “Mẫu phi, nói không chừng… Thái Hậu có thể giúp được đấy ạ.”
Nhung quý phi lại thấy không quá yên tâm: “Thái Hậu?”
Thật ra trong cung không có ai thân thiết với Thái Hậu cả.
Trước đây bà không thường ở lại trong cung, cùng lắm chỉ ở tầm hai tháng.
Cũng không biết năm nay vì lý do gì mà bà đã ở lại khoảng nửa năm.
Nhưng cho dù như vậy, Thái Hậu cũng không chịu gặp người khác, không hề rời khỏi cung Từ Ninh mà chỉ một lòng bái Phật.
Hoàng Hậu đến thỉnh an cũng không thể khiến bà ra khỏi cửa.
Vậy nên lần trước Lục Hàm Chi có thể vào được cung Từ Ninh của Thái Hậu đã khiến Nhung quý phi vô cùng ngạc nhiên.
Bà lắc đầu: “Ta cũng không chắc nữa, nhưng ta có nghe nói Thái Hậu rất thích bức tượng Quan Âm bằng sứ trắng con đã tặng cho người.
Nhưng chuyện này không hề nhỏ, Thái Hậu chịu giúp thì quá tốt, nếu như không chịu giúp thì chỉ sợ…”
Nhung quý phi không nói tiếp, bởi vì vị Tiêu Thái Hậu này khiến người ta rất khó phán đoán.
Mỗi người trong cung đều biết bà quyền cao chức trọng, Hoàng đế cũng rất kính trọng bà.
Nhưng bà chưa từng đưa tay giúp đỡ bất kỳ ai, đây cũng là lý do vì sao Nhung quý phi lại không dám kết luận như vậy.
Lục Hàm Chi suy nghĩ rồi nói: “Để con đến thử xem, hơn nữa hôm nay con có chuẩn bị trước khi vào cung rồi, còn cố ý mang theo một phần quà tặng đến cho Thái Hậu.”
Nhung quý phi lại bắt đầu ai oán: “Quà tặng?”
Ý chính là: lần trước con tặng son của ta cho Thái Hậu, không phải lần này định giở lại trò cũ nữa chứ?
Lục Hàm Chi lập tức lấy ra hộp quà tinh xảo mà mình đã chuẩn bị: “Mẫu phi yên tâm, lần này con cố ý chuẩn bị tận hai phần.
Một cái là bộ trang điểm đặc biệt thiết kế riêng cho người, còn một cái là bộ trang điểm dành riêng cho Thái Hậu.
Nếu không thì mẫu phi cứ chọn trước đi? Người thích bộ nào thì con tặng người bộ đó, bộ còn lại sẽ tặng cho Thái Hậu.”
Nghe xong lời Lục Hàm Chi nói, Nhung quý phi lại lắc đầu: “Hàm Nhi à! Con không hiểu phụ nữ rồi, sao có thể để bọn ta lựa chọn được chứ? Trong tình huống chung thì cái nào bọn ta cũng muốn chọn.
Thôi, vẫn còn nhiều thời gian mà, đợi con trở về rồi lại làm thêm cho mẫu phi mười bộ nữa! Còn hai bộ này cứ đưa hết cho Thái Hậu đi! Chỉ cần chuyện thành công thì mẫu phi… buông bỏ được hết.”
Lục Hàm Chi: … Mẫu phi thật sự rất đáng yêu!
Cuối cùng, cậu vẫn nghe lời cầm theo hai hộp trang điểm đến cung Từ Ninh.
Lục Hàm Chi vốn nghĩ lần này vào cung sẽ lại bị Tiểu Bính Tử bên cạnh Thái Hậu gây khó dễ, không ngờ rằng lại được Bính công công trực tiếp dẫn cậu và Vũ Văn Giác đi vào.
Hai người đứng song song hành lễ với Thái Hậu: “Tôn nhi xin thỉnh an Thái Hậu.”
Thái Hậu phất tay nói: “Hàm Nhi tới đúng lúc lắm, hôm nay ta cho người đến Hàm Ký Hương phường mua kem che khuyết điểm vừa mới ra mắt, nghe nói là có thể che khuyết điểm và làm trắng da.
Hàm Nhi, cái này phải dùng như thế nào?”
Lục Hàm Chi đổ sọc đen đầy đầu, hóa ra là bà đang nhớ thương phấn trang điểm của Hàm Ký.
Phấn trang điểm này chỉ dùng bột gạo để chế tạo ra, là phấn nền ban sơ của cổ đại.
Thật ra phấn trang điểm của cổ đại phần lớn đều là bột chì, nhưng thứ này lại rất độc hại, người xưa không biết việc này nhưng Lục Hàm Chi thì biết.
Vậy nên cậu không chọn bột chì mà chọn bột gạo.
Lục Hàm Chi thấy phấn trang điểm kia của Thái Hậu thì bật cười: “Thái Hậu, loại phấn trang điểm này mặc dù là sản phẩm thuần thiên nhiên không gây ô nhiễm môi trường, nhưng ở chỗ con vẫn còn loại phấn trang điểm còn tốt hơn nữa, đặc biệt chế tạo dành riêng cho người, người có muốn xem thử hay không?”
Thái Hậu nghe vậy thì vô cùng hứng thú: “Nhanh nhanh nhanh, đưa cho ai gia xem thử nào!”
Lục Hàm Chi lập tức dâng hai bộ trang điểm mà cậu dày công chuẩn bị ra, bày lên mặt bàn.
Khi Thái Hậu nhìn thấy những ô to ô nhỏ xen kẽ thì hoa hết cả mắt.
Thái Hậu vô cùng kinh ngạc: “Cái này… Hàm Nhi à, mấy cái này là gì vậy?”
Lục Hàm Chi đáp: “Thái Hậu đừng gấp gáp! Để con trang điểm thử cho người nhé? Con sẽ vừa trang điểm vừa giới thiệu từng món đồ ở trong này.”
Thái Hậu lập tức ngồi xuống, để yên cho Lục Hàm Chi trang điểm cho bà.
Quá trình trang điểm này cũng khiến Thái Hậu cảm thấy rất mới mẻ.
Lục Hàm Chi vừa trang điểm vừa giới thiệu: “Đầu tiên là phải dùng nước hoa hồng để cấp ẩm cho làn da của người.
Sau đó chúng ta sẽ dùng kem dưỡng da để kiềm dầu, làm dịu.
Kế tiếp là cái này, m út trang điểm…”
Vì vậy, Thái Hậu cũng tự mình thể nghiệm phấn nền, bút kẻ mắt, chuốt mi do Lục Hàm Chi tạo ra.
Sau khi trang điểm xong, những đốm đồi mồi trên làn da của Thái Hậu đều bị chỉ còn thấy lờ mờ, đôi mắt đen trở nên lớn hơn, lông mi dày, hai má hồng hào.
Thái Hậu nhìn bản thân trong gương mà không thể tin nổi vào mắt mình: “Giờ mà ta đi viếng tiên đế, có khi nào chàng sẽ trực tiếp chui từ quan tài ra không nhỉ?”
Vũ Văn Giác ở bên cạnh không nhịn được bật cười.
Nhìn thấy những nếp nhăn khi Thái Hậu cười là biết, lần này Lục Hàm Chi có tám chín phần mười sẽ xin thành công.
Mọi người đều muốn lấy lòng Thái Hậu, nhưng không ngờ bà lại bị bàn tay kỳ diệu của Lục Hàm Chi chinh phục.
Thái Hậu thỏa mãn nhận lấy hai bộ trang điểm mà Lục Hàm Chi đưa tặng: “Được rồi, thằng nhóc tinh ranh này, nói xem con tới tìm ta có chuyện gì? Đứa bé lanh lợi như con chắc không chỉ vì tặng đồ cho ta nên mới tới đây đúng không?”
Lục Hàm Chi hắng giọng, xấu hổ nói: “Thái Hậu cũng đoán được ạ?”
Thái Hậu cười hai tiếng: “Không có chuyện gì lại tới xum xoe, không gian cũng cướp, nói ra thử xem bà già ta đây có thể giúp được gì cho con không?”
Vì vậy Lục Hàm Chi trực tiếp quỳ xuống, nói ra lời cầu xin của mình.
Thái Hậu hỏi: “Sao cơ? Con muốn tới biên cương? Đến gặp A Mân ư?”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Thái Hậu, người biết đó, tụi con chỉ mới kết hôn không được bao lâu, con… Thật sự rất lo cho hắn.”
Thái Hậu nhìn cậu rồi tức giận nói: “Sợ là con còn có ý định khác nữa đúng không?”
Lục Hàm Chi cũng không lừa dối Thái Hậu: “Tất nhiên con cũng nghe được chút tiếng gió, chỉ mong có thể giữ được tính mạng cho A Mân.”
Thái Hậu cũng không nói gì thêm, chỉ giữ Lục Hàm Chi lại rồi để Vũ Văn Giác quay về chỗ Nhung quý phi.
Trước khi đi, Thái Hậu còn dặn Vũ Văn Giác: “Con cứ quay về báo cho mẫu phi của con là ta giữ Hàm Nhi ở lại, để thằng bé chép kinh Phật giúp ta trong nửa tháng.
Cho dù Hoàng đế có đến, nếu như không được ta cho phép thì không ai có thể xông vào đây.”.