Thôn Nhạn Nam là một thôn xóm yên bình ấm áp, từ túc hắn có trí nhớ là đã được sư phụ nuôi rồi.
Không riêng gì hắn, còn có một sư huynh lớn hơn một tuổi. Sư huynh là một mầm tập võ tốt, sư phụ dạy huynh ấy võ nghệ, dạy mình thuật kỳ môn. Sư phụ còn thích tự nung đồ gốm, mình thấy thích nên cũng theo học.
Mấy năm nay hắn đi từ nam ra bắc để tìm A Nghiêu đi lạc, rốt cuộc cũng thấy được con ở kinh thành.
Lần đầu tiên hắn gặp đứa bé kia đã nhận ra ngay đó là A Nghiêu của mình. Gương mặt A Nghiêu giống y hệt mình, nhưng mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nét cười lại y khuôn như sư huynh.
Sau đó hắn thăm dò thông tin về đứa bé này, phát hiện đứa nhỏ được ma ma trong nhà họ Lục nhặt được rồi nhận nuôi luôn.
Ngay lúc hắn muốn đến gặp ma ma đó để thương lượng, xin bà trả A Nghiêu lại cho mình thì lại có chuyện xảy ra.
A Nghiêu trở thành đệ tử của thân vương Đại Chiêu, thế thì sao hắn có thể đến tìm thân vương mà nói rằng A Nghiêu là con của mình chứ?
Đưa A Nghiêu về thôn Nhạn Nam sao?
Mặc dù nơi đó yên tĩnh an bình nhưng lại thua xa kinh thành giàu có đông đúc. Giống như đại sư huynh vậy, năm đó vừa rời thôn là biệt tích không về nữa.
Người đó thích náo nhiệt, không muốn ở cùng họ trong thôn Nhạn Nam. Mỗi năm xuân về hoa nở, hắn đều ngóng trông đại sư huynh về thăm. Nhưng cuối cùng lại nghe được tin đại sư huynh đã chết.
Thậm chí hắn còn chưa kịp nói cho đại sư huynh biết chuyện mình đã sinh A Nghiêu cho huynh ấy mà đã phải mãi mãi âm dương cách biệt.
Từ đó, lẽ sống của hắn chỉ còn lại việc tìm được con trai – A Nghiêu.
Tên của hắn vốn không phải là Chung Nghiêu mà là Doãn Tông, tên thân mật là Chung nhi. Vì niềm tin tìm được A Nghiêu mới đổi thành Chung Nghiêu.
Người sau lưng cũng bước tới bên cửa sổ, hỏi: “Chính là đứa bé kia sao?”
Chung Nghiêu đáp: “Đúng vậy.”
Trong mắt người kia cũng hiện lên vài phần dịu dàng: “Ngoại hình rất giống con.”
Chung Nghiêu nở nụ cười: “Đúng vậy, sư phụ. Nhưng mà tính cách lại giống đại sư huynh.”
Người kia thở dài: “Con… không nên sinh nó ra.”
Chung Nghiêu nói: “Con… con biết, sư phụ, con xin lỗi. Là con không khống chế được tình cảm của mình, là do con quá thích đại sư huynh, là do con mê hoặc huynh ấy.”
Sư phụ lắc đầu: “Không phải đâu Chung nhi, con… Vi sư cũng không biết phải nói con thế nào nữa đây.”
Chung Nghiêu vẫn nhẹ giọng cười đáp, khác xa so với sự lạnh lùng ngày thường.
Hắn quay đầu nói với sư phụ: “Con biết rồi sư phụ, con sẽ không nhận nhau với A Nghiêu, con chỉ muốn ở bên cạnh dõi theo nó là được rồi.”
Trong lòng sư phụ rối bời và đau đớn, sự tự trách lại xông thẳng lên não. Nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì, hắn là một người đã chết, nếu đã chết rồi thì phải có tính tự giác của một người đã chết.
Trong viện, A Thiền đuổi theo Tiểu Lục Tử, nói bằng giọng bi bô: “Ca ca! Ca ca! Ca ca ca ca!”
Tiểu Lục Tử tiến lên sửa lại: “Là sư huynh, A Thiền, phải gọi là sư huynh.”
A Thiền không nghe, vẫn cứ gọi là ca ca, cười toe toét đuổi theo cậu nhóc gọi ca ca.
Tiểu Lục Tử đành để mặc bé, thầm nghĩ đến lúc bé lớn lên sẽ hiểu thôi.
A Thiền chạy đi hái hoa, Tiểu Lục Tử thì đi đến chỗ cây du bên cạnh để hái quả du cho bé. Đáng tiếc cây quá cao, còn khinh công của Tiểu Lục Tử lại chưa đến mức điêu luyện.
Lúc leo xuống lại bị trượt chân một cái, suýt chút ngã xuống.
Chung Nghiêu vừa muốn chạy tới đỡ, người bên cạnh lại bay ra ngoài trước, ôm lấy Tiểu Lục Tử thả xuống đất.
A Thiền sợ đến mức chạy tới bên cạnh Tiểu Lục Tử, xem cậu nhóc có bị thương hay không. Nhưng Tiểu Lục Tử lại rất ổn, cũng chỉ bị ngã một cái mà thôi, dù sao lúc trước khi luyện khinh công còn bị ngã nhiều hơn, sư phụ cũng chưa bao giờ để ý chuyện này.
Bởi vì người tập võ đều trưởng thành từ việc ngã nhiều. Nhưng cậu nhóc vẫn ngước gương mặt nhỏ nhắn lên cảm ơn người kia: “Cảm ơn tiền bối.”
Người đó lắc đầu, hỏi: “Con tên gì?”
Tiểu Lục Tử đáp: “Vãn bối là Tiểu Lục Tử.”
Người kia lại hỏi: “Còn tên tự thì sao?”
Tiểu Lục Tử đáp: “Sư phụ nói tên tự rất quan trọng, đang nghĩ tên cho con.”
Người kia gật đầu: “Sư phụ của con đối xử với con thật tốt.”
Tiểu Lục Tử không trò chuyện với người lạ này nữa, chào hắn một tiếng rồi dẫn A Thiền về nhà.
Chung Nghiêu bước ra, vẫn đeo tấm mặt nạ kia: “Nó là thế, đối với ai cũng lạnh như băng, giống đại sư huynh như đúc.”
Sư phụ trả lời: “Đúng là rất giống sư huynh của con.”
Giọng Lục Hàm Chi từ trong phòng vang lên: “Hai đứa lại nghịch cái gì rồi? Oaaa, hái được quả du sao?… Ưm, ngọt quá!”
Chung Nghiêu nói với sư phụ: “Vị An thân vương phi này tính tình không giống người thường nhưng rất thân thiện, đối xử với A Nghiêu cũng tốt.”
Sư phụ gật đầu, hơi ngẩn người nhìn vào trong cửa sổ.
Chung Nghiêu hỏi: “Sư phụ, người đang nhìn gì vậy?”
Hắn lấy lại tinh thần, cười nói: “Không, không có gì, con đi làm việc đi.”
Bên trong phòng, Lục Hàm Chi đang mân mê cây súng tự động Browning mà cậu mới đổi bằng 500 điểm giao dịch.
Lục Hàm Chi cảm thấy mình điên rồi, cmn không ngờ là có súng thật!
Hệ thống, mày làm vậy là làm bừa đó biết không hả? Mày có từng suy xét hậu quả khi vũ khí nóng hoành hành ở cổ đại chưa hả?
Nếu như trong tay mình có 10.000 điểm giao dịch… Aaaaa, mình không thể kiếm được số điểm nhiều như vậy.
Hơn nữa, Lục Hàm Chi rất thất vọng khi phát hiện chỉ có thể mua được một loại vũ khí nóng. Nếu muốn đổi một loại vũ khí nóng khác thì có thể bấm vào nút đổi, nhưng điểm giao dịch sẽ không giảm.
Lục Hàm Chi hơi thất vọng, nhưng có một cây súng Browning đã là may lắm rồi. Cái thứ vũ khí nóng nghịch thiên này phải được giấu kỹ, để nó trở thành con bài tẩy thì tốt hơn.
Lục Hàm Chi hỏi hai đứa nhỏ: “Trưa nay mấy đứa muốn ăn gì?”
A Thiền không thèm suy nghĩ đã đáp ngay: “Kẹo! Que!!”
Lục Hàm Chi: “…”
Vũ Văn Mân nói đúng, A Thiền bị mình chiều hư rồi, cậu còn không biết phải từ chối bé thế nào nữa.
Nói cho bé biết là không thể để đồ ăn vặt thay thế bữa chính được, chỉ có thể ăn sau khi đã ăn no thôi. Nhưng cậu do dự cả buổi, vẫn cho A Thiền và Tiểu Lục Tử mỗi đứa một cây kẹo que trái cây.
Cậu xé giấy gói kẹo, lần lượt nhét vào trong tay từng đứa một: “Ăn xong thì đi chơi một lúc, buổi trưa phải ăn cơm thật ngoan đó!”
A Thiền nhếch cái miệng nhỏ lên, ngậm kẹo que bắt đầu ăn.
Tiểu Lục Tử lại lặng lẽ móc giấy dầu ra gói que kẹo lại.
Hành động này bị Lục Hàm Chi thấy được, cậu gọi nhóc lại: “Tiểu Lục Tử, con qua đây.”
Tiểu Lục Tử ôm kẹo que vào lòng, ngoan ngoãn đi tới: “Sư công, người gọi con ạ?”
Lục Hàm Chi lấy kẹo que từ trong lòng cậu nhóc, mở giấy dầu ra, bỏ vào trong tay Tiểu Lục Tử: “Ăn.”
Tiểu Lục Tử cắn cắn m.ôi dưới, liếm một cái.
Lục Hàm Chi cười hỏi: “Có ngọt không?”
Tiểu Lục Tử gật đầu: “Ngọt.”
Lục Hàm Chi lại hỏi: “Ăn ngon không?”
Tiểu Lục Tử lại gật đầu tiếp: “Ăn ngon.”
Lục Hàm Chi sờ sờ đầu cậu nhóc: “Vậy con có thích không?”
Tiểu Lục Tử không thể tự dối lòng: “Thích.”
Lục Hàm Chi thở dài: “Cho nên thích thì tự mình ăn đi, đừng lúc nào cũng muốn để dành cho sư đệ. Ta biết con yêu thương tiểu sư đệ, nhưng mà một người phải biết cách yêu bản thân mình trước mới có sức đi yêu thương người khác được. Con đem hết những thứ này cho sư đệ, vậy còn bản thân con thì sao? Dần dần con sẽ thấy mệt mỏi, thấy chán nản, còn nó sẽ thấy được cưng chiều mà cho đó là đương nhiên, trở nên buông thả. Vậy thì dù là đối với con hay với tiểu sư đệ đều không phải là chuyện tốt. Cho nên, Tiểu Lục Tử à, về sau nếu có đồ ngon thì cứ tự ăn trước rồi hãy lo cho sư đệ.”
Tiểu Lục Tử rũ tay xuống, gật đầu.
Lục Hàm Chi biết chắc cậu nhóc sẽ không để những lời này trong lòng, dù sao từ nhỏ cậu nhóc đã đi theo bên cạnh A Mãn, quan niệm về thân phận đã ăn sâu bén rễ, không phải trong chốc lát là có thể thay đổi được. Nhưng Lục Hàm Chi tin một ngày nào đó, đứa trẻ này sẽ hiểu được người người bình đẳng với nhau.
Đợi cho vụ lần này ở kinh thành qua đi, Lục Hàm Chi định mở một trường học miễn phí.
Lúc đầu cậu định nhận thêm một nhiệm vụ nữa, nhưng tinh thần và thể lực của cậu sẽ bị ảnh hưởng nên sau khi suy nghĩ một hồi, cậu chọn bỏ qua.
Lúc này người trong kinh thành đang sợ bóng sợ gió, thật sự không phải là lúc đi theo tuyến đường làm ruộng thăng cấp.
Vì vậy Lục Hàm Chi nói chuyện với hệ thống, tạm thời ngừng lộ trình thăng cấp.
Vừa ra cửa là thấy có một thanh niên cao lớn, mặc áo tơ tằm màu trắng đang nói chuyện với hai đứa nhỏ.
Tiểu Lục Tử đang đọc bài, chắc là thanh niên kia đang trả bài với cậu nhóc.
Lục Hàm Chi tiến lên hỏi: “Ngài là?”
Thanh niên đứng dậy cười cười với Lục Hàm Chi, nụ cười này của hắn khiến người ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Thanh niên chắp tay chào Lục Hàm Chi “Mộc Thanh Đồng, người Giang Nam.”
Lục Hàm Chi cũng đáp lễ: “Sao ngài lại ở nhà của ta?”
Thanh niên đáp: “Ta ở tại thiên viện này, đồ nhi của ta tên Chung Nghiêu, ta đang ở tạm đây vài ngày.”
Lục Hàm Chi lập tức nói: “À, thì ra là sư phụ của Chung tiên sinh à, thật sự là thất kính quá! Kỹ thuật nung gốm của Chung tiên sinh không ai sánh bằng, nói vậy, ngài đây chắc cũng là nhân vật cấp bậc tông sư rồi?!”
Đối phương có chút ngượng ngùng cười đáp: “Cũng chỉ là nghề để sống qua ngày thôi, gia chủ đã nói quá rồi.”
Lục Hàm Chi thích người có bản lĩnh thật sự, cậu vốn muốn kết bạn với Chung Nghiêu, đáng tiếc hắn vẫn luôn giữ thái độ bàn việc công với mình, Lục Hàm Chi cũng không tiện nói nhiều. Nhưng vị Mộc tiên sinh này có vẻ rất hiền lành, Lục Hàm Chi cũng sẵn lòng nói thêm vài câu với hắn.
Tiểu Lục Tử và A Thiền bên cạnh đang thì thầm với nhau, Mộc Thanh Đồng hỏi: “Hai đứa nhỏ này đều là con của gia chủ à?”
Lục Hàm Chi đáp: “Một đứa là đệ tử của phu quân ta, một đứa là con của bọn ta, ta đều coi như con của mình cả!!”
Mộc Thanh Đồng gật đầu: “Mấy lời gia chủ vừa nói để đứa nhỏ ăn kẹo lúc nãy thật khiến ta cảm động, quả nhiên kiến thức của gia chủ không phải người thường có thể sánh được, chẳng trách có thể kinh doanh lớn như vậy.”
Lục Hàm Chi khiêm tốn nói: “Ngài quá khen, chẳng qua chỉ là vài lời để giáo dục tam quan cho đứa nhỏ mà thôi.”
Trong mắt Mộc Thanh Đồng có ý cười, vừa nhìn là thấy dễ ở chung rồi, khác một trời một vực với đồ đệ của hắn.
Lục Hàm Chi hỏi: “Ngài muốn ở đây tới khi nào? Nếu có thời gian, hôm khác mời ngài đến phủ uống rượu.”
Mộc Thanh Đồng nói: “Chắc là không thể nhận lời mời của gia chủ được rồi, chậm nhất là ba ngày sau, ta sẽ khởi hành về Giang Nam.”
Lục Hàm Chi tiếc nuối gật đầu, lại nói với Mộc Thanh Đồng: “Ngài cứ yên tâm để đệ tử ở đây đi, chắc là hắn cũng đã nói về đãi ngộ và độ an toàn ở đây rồi chứ.”
Mộc Thanh Đồng cũng biểu đạt sự cảm tạ với Lục Hàm Chi, hai người nói chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ.
Nếu không phải là do gã sai vặt của Sở Vương vội vã chạy tới cắt ngang, hẳn là hai người có thể trò chuyện đến hết cả buổi chiều.
Gã sai vặt vội vàng chạy đến trước mặt Lục Hàm Chi, gấp đến mức suýt nữa ngã chúi đầu xuống đất: “Nhanh nhanh nhanh! Điện hạ! Vương phi điện hạ! Vương gia của chúng tôi sắp sinh rồi! Người mau tới xem thử!”