Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 140: Chương 140



Sau khi ổn định thân hình, Vũ Văn Minh Cực đột nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin: “Vũ Văn Mân?”

Vũ Văn Mân đứng trước mặt Hoàng đế như một tấm khiên chống trời.

Trong ánh mắt của Hoàng đế hiện lên sự ngạc nhiên, lão hỏi: “Mân Nhi, con còn sống sao?”

Vũ Văn Mân đáp với chất giọng bình thản mà lạnh băng: “Nhi thần cứu giá chậm trễ, xin phụ hoàng chớ trách phạt.”

Vừa dứt lời, lưng của Hoàng đế ưỡn thẳng lên.

Lão nhẹ nhàng nói: “Mân Nhi tới đúng lúc lắm, Vũ Văn Minh Cực mưu phản cướp ngôi, tất cả những người tham chiến đều bị xử trảm.”

Mắt Vũ Văn Minh Cực lóe lên ánh nhìn sợ hãi, nhưng vẫn quay sang nói: “Vũ Văn Mân, chỉ dựa vào sức cỏn con của một mình ngươi mà có thể xoay chuyển tình thế sao? Quân của ta ở trong cung lẫn ngoài cung, sơ sơ cũng phải hơn vạn tinh binh, chỉ sợ ngươi mọc cánh cũng chẳng bay được đấy?”

Vũ Văn Mân cầm trọng kiếm trong tay, bước xuống bậc thềm nói: “Đa tạ hoàng thúc đã báo cho ta biết, chỉ là mấy vạn tinh binh thôi mà, thân binh dưới trướng của ta vẫn có thể đối phó được.”

Vũ Văn Minh Cực tá hỏa: “Cái này… làm sao có thể? Đám thân binh ấy không phải đã cùng ngươi viễn chinh tới phía tây rồi ư? Mật báo của ta đã dò thám quân đội của ngươi rồi, bọn họ không ai về cả.”

Vũ Văn Mân nói: “Hoàng thúc hiểu lầm rồi, thân binh của ta chưa hề rời khỏi kinh thành.”

Trên mặt Vũ Văn Minh Cực dần lộ ra vẻ hiểu rõ vấn đề: “Ta hiểu rồi, ngươi sớm đã phục binh khắp kinh thành rồi truyền tin tức giả rằng ngươi và Lục Húc Chi đã bỏ mạng, thực ra là muốn nhử mồi để ta tạo phản, đúng không?”

Vũ Văn Mân khẽ hừ: “Hoàng thúc có tạo phản hay không thì làm sao mà ta biết được? Nếu hoàng thúc không làm trái lương tâm, dù ta có cầm nhiều quân binh hơn thì cũng chẳng giải quyết việc gì.”

Vũ Văn Minh Cực giận quá hóa cười, quát hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại phải làm như vậy? Bình thường ta cũng không đối xử tệ bạc với ngươi, mà ngươi báo đáp ta vậy sao?”

“Không tệ bạc với ta ư?” Biểu cảm trên mặt Vũ Văn Mân như nghe được thứ nực cười nhất thế gian, hắn nói: “Kiểu “không tệ” của hoàng thúc nghĩa là hãm hại hoành huynh vào ngục rồi tính kế để huynh ấy chết trong đó sao. Hay là tổ chức bữa tiệc mai phục ở biên cương để ta với Lục tướng quân chết vì thuật vu cổ?”

Vũ Văn Minh Cực nhíu mày: “Thuật vu cổ?”

Vũ Văn Mân ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hoàng thúc không biết sao? À, thì ra là có người làm chuyện này sau lưng hoàng thúc? Người nào dám mượn tay hoàng thúc để diệt trừ bọn ta thế?”


Trên mặt Vũ Văn Minh Cực dấy lên vẻ vô cùng kinh ngạc: “Thái Tử?”

Vũ Văn Mân đáp lại: “Dù không chắc chắn là Thái tử, nhưng huynh ấy cũng không thoát khỏi liên can.”

Vũ Văn Minh Cực bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ từ đầu đến cuối, nhớ lại một vài chuyện tưởng như vụn vặt lúc trước, hồi tưởng lại lý do tại sao gã lại ráo riết thực hiện cuộc chiến đoạt vị khi âm mưu còn đang dang dở. Gã suy nghĩ rất nông, hình như nó đã bắt đầu kể từ hôm qua đêm cùng Tô Uyển Ngưng.

Có điều, vì sao tối hôm đó gã lại làm ra chuyện hoang đường ấy ở ngoài với Tô Uyển Ngưng? Gã nổi tiếng là trăng hoa, nhưng cũng không phải hạng người bỉ ổi đấy. Dù từng rất yêu Tô Uyển Ngưng, nhưng sau khi nàng ta gả vào phủ Thái tử, trong lòng Vũ Văn Minh Cực dần sinh ra khúc mắc.

Ngay từ đầu gã vẫn khuyên được bản thân rằng mình chỉ coi nàng ta là em gái, nhưng sau này lại không khuyên nổi mình nữa. Gã có ý đồ cướp ngôi nhưng là người cực kỳ thận trọng. Tô Uyển Ngưng chỉ lợi dụng gã để dọn đường cho Thái tử và diệt trừ phe đối nghịch sao?

Chỉ vì Thái tử mà ngay cả cơ thể cũng không cần?

Gã không tin một cô gái nhu nhược như Tô Uyển Ngưng lại có năng lực đến vậy.

Ngoài sân, tiếng chém giết ào ào bốn phía, trong cung điện, Lâm Viện Phán đã tiến hành trị liệu cho Hoàng đế. Vũ Văn Minh Cực ở ngoài điện ngó ra xa, cau mày rồi nhắm hai mắt lại, thật sự đã hết đường cứu vãn rồi sao?

Lục Húc Chi chỉ huy mấy nghìn tinh binh và năm trăm cung thủ đã giết đến trước điện.

Chuyện đến nước này, Vũ Văn Minh Cực cuối cùng đã hiểu ra. Gã vừa đánh vừa lùi, rút quân đến phía tây hẻo lánh nhất hoàng cung. Chỗ đó không có cung điện, chỉ có một sân luyện võ.

Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi đã vây khắp nội thành ngoại thành, trọng kiếm dựng ở bên cạnh Vũ Văn Mân, hắn lạnh lùng nhìn về phía Vũ Văn Minh Cực.

Kiếp trước hắn tự tay giết gã để báo thù cho mẫu phi, ở kiếp này hắn giết gã chỉ để bảo vệ người thương của mình thôi. Bên cạnh Vũ Văn Minh Cực giờ chỉ còn lại mấy chục người, mức độ trọng thương của mỗi người cũng khác nhau.

Gã nhìn Vũ Văn Mân: “Ngươi nghĩ ngươi thắng rồi ư?”

Vũ Văn Mân trả lời: “Không có thắng thua vĩnh viễn, giết ngươi chỉ là để báo thù cho hoàng huynh từng bị ngươi hãm hại vào ngục năm xưa mà thôi.”

Hắn trở về từ biên cương phía bắc, lúc đến đón Vũ Văn Giác, hắn ta đã sốt hai ngày hai đêm. Nếu không nhờ có Hàm Chi giúp Vũ Văn Giác hồi phục, hắn cũng không biết hoàng huynh còn sống nổi không.


Vũ Văn Minh Cực đáp: “Làm sao ngươi điều tra ra được?”

Vũ Văn Mân đáp: “Chuyện này, chi bằng ngươi đi hỏi thử Diêm Vương xem?”

Nói xong, hắn đâm trọng kiếm vào Vũ Văn Minh Cực ở đối diện. Gã lại né được, rút một quả pháo đạn từ bên hông kéo kíp nổ, pháo bay thẳng lên trời rồi nổ tung.

Trời cũng đã khuya, ánh lửa của pháo làm rực lên cả khoảng trời đêm.

Gương mặt Vũ Văn Minh Cực dưới ánh sáng bạc trắng bệch như Ngạ quỷ.

Vũ Văn Minh Cực nhếch mép nhìn Vũ Văn Mân, cười như điên như dại: “Vũ Văn Mân, ngươi thua rồi! Sao ngươi không hỏi ta vì sao không thấy Vũ Văn Cảnh đâu?”

Vũ Văn Mân nhíu mày, Vũ Văn Minh nói tiếp: “Vì ta đã nói cho Vũ Văn Cảnh biết, nếu ta thành công sẽ khó tránh việc nhổ cỏ tận gốc, lấy pháo hoa làm tín hiệu để giết gia đình của Sở, An thân vương.”

Chưa đợi được đến lúc Vũ Văn Minh Cực dứt lời, Lục Húc Chi đã chạy như điên ra ngoài cung.

Nhưng Vũ Văn Minh Cực lại hét về phía bóng lưng của hắn: “Không kịp nữa rồi, ngươi thấy mình có thể nhanh hơn đao kiếm sao? Vũ Văn Cảnh không giết nổi Vũ Văn Mân, nhưng nếu giết chết hai tiểu lang quân tay trói gà không chặt và hai đứa nhóc con miệng còn hôi sữa, ngươi nghĩ hắn có giết nổi không?”

Dù đoạt ngôi không thành, nhưng kéo theo mấy kẻ vô tội xuống địa ngục cùng cũng không tệ. Vũ Văn Mân không trì hoãn thêm nữa, một kiếm kết liễu Vũ Văn Minh Cực, quay người nhảy lên ngựa lao về phố Tây để về phủ An thân vương.

Sau khi xuất cung, hắn đã thấy khói bốc lên nghi ngút ở phố Tây, chỉ sợ hai phủ Sở, An đã gặp chuyện rồi!

Tim Vũ Văn Mân như nhảy dựng lên, hắn chưa bao giờ lo sợ giống bây giờ.

Nếu chỉ vì chút sơ suất của bản thân mà hại đến A Thiền với cái thai của Hàm Chi, vậy thì đời này hắn sẽ không tha thứ cho bản thân được.

Ngựa cứ lao vút trên phố Huyền Vũ, Vũ Văn Mân chỉ hận bản thân sao không có thuật đi ngàn dặm để lập tức xuất hiện bên cạnh bọn họ. Nhưng sau cùng, hoàng cung vẫn xa phủ An thân vương quá, Vũ Văn Mân dù có sốt ruột thì cũng chỉ có thể chạy từ từ.

Về phía phủ An thân vương, Vũ Văn Cảnh nhận được tin hiệu thì đã bắt đầu phá cửa.


Đương nhiên, Lục Hàm Chi cũng đâu phải kẻ ăn chay.

Thùng dầu hỏa của cậu được đặt ở trên tường viện, những tên binh sĩ có ý đồ leo tường đều đã bị thiêu thành xiên nướng cả rồi.

Một vòng ẩn vệ vây quanh người Lục Hàm Chi chịu trách nhiệm bảo vệ cậu.

Điều đáng nói là Trưởng Tôn Mị Mị lại tự mình đâm đầu vào chiến trận.

Lục Hàm Chi không hiểu cổ thuật của Trưởng Tôn Mị Mị, nhưng tấm lưới mà hắn tạo ra quăng đến đâu là chỗ đó không thể đốt được.

Dù lửa bên ngoài có mãnh liệt nhưng trong phủ vẫn tĩnh lặng.

Chỉ là dầu hỏa rất nặng mùi, nồng nặc đến nỗi khiến người ta phải ho sặc sụa.

Vũ Văn Cảnh vẫn ngoan cố phá cửa.

Cậu nhớ rõ lời Vũ Văn Cảnh vừa nãy nói, sau khi Vũ Văn Minh Cực thành công chiếm ngôi vị sẽ thả tín hiệu, hắn ta sẽ xông vào giết người.

Hắn ta đã bắt đầu xông vào, liệu có phải Vũ Văn Minh Cực đã thành công?

Trong lòng Lục Hàm Chi cũng không dám chắc, tuy cậu tin Vũ Văn Mân 100%, nhưng lỡ đâu được đấy?

Vũ Văn Cảnh đưa hàng nghìn người tới vây đánh phủ An thân vương chính là để triệt đường lui của An thân vương và Sở thân vương.

Đã có người xông tới quanh tường viện, đám ẩn vệ giết người như thái rau, nhưng lũ người leo tường lại đông như kiến, cứ trèo lên liên tục.

Tất cả những người hầu không biết võ công đều được Lục Hàm Chi lệnh trốn trong viện, chỉ có thân binh và ẩn vệ đang sống chết cùng những kẻ quấy nhiễu kia. Nhưng Lục Hàm Chi vẫn không sợ, dù sao trên người cậu cũng có hộ giáp, mấy đứa trẻ con cũng được mặc cho rồi. Hộ giáp chung quy vẫn có nhiều hạn chế, cậu không dám đem tính mạng của lũ trẻ ra để mạo hiểm.

Lúc Lục Hàm Chi đang sốt sắng, cổng chính “rầm” một tiếng, bị đám người ở bên ngoài phá tan tành.

Cánh cửa đổ xuống đất, binh sĩ trèo tường tạm dừng lại. Kẻ đang đánh cũng không tiếp tục lao lên chịu chết nữa. Mọi người dồn dập quay về sau lưng chủ nhân, hộ vệ của An thân vương và Sở thân vương đều bảo vệ bên cạnh Lục Hàm Chi.

Bóng dáng màu đen của Ẩn Nhất như Tu La đứng đó.

Vũ Văn Cảnh cùng hàng trăm tên binh lính tiến đến bao vây mọi người.


Lục Hàm Chi đứng ở tiền viện, trong cảnh trăm hoa đua sắc của mùa xuân lại có một vẻ đẹp thê lương khiến con người ta không dời mắt nổi.

Tay Vũ Văn Cảnh cầm Hồ đao không dính một giọt máu nào, hắn ta nhìn Lục Hàm Chi nói: “Xin lỗi, ngươi và ta vốn không thù không oán, nhưng ta hết cách rồi, một khi đã đứng về phe của Vũ Văn Minh Cực thì phải tác chiến với gã đến cùng!”

Nói xong, Vũ Văn Cảnh tiến về phía trước để giết Lục Hàm Chi.

Ẩn Nhất cản trước mặt hắn ta: “Hừ. Ngươi nghĩ mình có thể đánh lại ta?”

Vũ Văn Cảnh đáp: “Không phải vội, chúng ta cứ chờ xem.”

Hàng trăm tên sĩ binh đã bắt đầu lục tung phủ lên, chẳng cần đoán cũng biết họ đang lục tìm cái gì.

Đám đầy tớ đang ở trong viện bị bọn binh lính áp giải, Vũ Văn Cảnh vuốt ve Hồ đao trong tay, hỏi: “Người nào biết con của An thân vương và Sở thân vương đang trốn ở đâu?”

Tất cả người hầu đều im bặt, không ai hó hé.

Vũ Văn Cảnh nói: “Không trả lời sao? Được, vậy để bản vương đi lục soát. Ta mà tìm ra, từng người các ngươi đều phải chết.” Nói xong hắn ta bèn ra dấu tay với đám thân binh đang bảo vệ ở bên cạnh, đám người liền tản ra khắp nơi, bắt đầu lục soát.

Lục Hàm Chi bỗng nhiên nói: “Vũ Văn Cảnh.”

Vũ Văn Cảnh quay đầu nhìn cậu: “Ta biết tài miệng lưỡi của Lục công tử vô cùng điêu luyện, nhưng suy cho cùng, bản vương cũng không có tâm trạng để nói chuyện phiếm cùng Lục công tử đâu.”

Lục Hàm Chi cười: “Không phải là chuyện phiếm, chỉ là ta muốn so võ cùng với Tam điện hạ.”

Vũ Văn Cảnh tưởng mình nghe lầm, hắn ta ngoáy ngoáy lỗ tai, cười châm biếm: “Ngươi đang nói đùa sao? Ngươi chỉ là một tiểu lang quân, làm sao có thể thi võ với ta được?”

Lục Hàm Chi hỏi: “Ngươi nói xem bản thân có dám thử không đã!”

Vũ Văn Cảnh định nói tiếp thì đã nghe thấy thân binh tới báo: “Vương gia! Tìm được cửa vào của mật đạo rồi!”

Lục Hàm Chi được một phen hoảng hồn, Vũ Văn Cảnh vừa định nhấc chân đi, cậu lại nói: “Sao? Tam điện hạ sợ thua dưới tay của một tiểu lang quân sao?”

Vũ Văn Cảnh dừng bước: “Hơ, ta nghĩ lời đồn trên phố nói Lục công tử tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng là thật, nhưng không ngờ ngươi lại là một thằng đần đó.”

Hắn xoay người lại: “Được thôi, vậy ta sẽ giải quyết ngươi trước, rồi sẽ giết mấy đứa bé kia sau.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.