Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 146: C146: Chương 146



Tiểu Lục Tử đi học nhiều nên học thuộc nội quy trường luôn à?

Lục Hàm Chi cười nói: “Không sao, A Mãnh là em trai của A Thiền, chúng nó là anh em họ, anh em họ với nhau, hôn một chút cũng không có gì đáng trách.”

Vũ Văn Giác lại nói: “Ta cảm thấy có thể trách nhiều luôn ấy.”

Lục Hàm Chi:???

Vũ Văn Giác bổ sung: “Đệ thấy việc ta ôm A Mân hôn một cái có quá đáng không?”

Môi Lục Hàm Chi cũng lắp bắp: “… Hình như… Đúng là rất quá đáng.”

Vũ Văn Giác nói: “Ta cảm thấy Tiểu Lục Tử nói không sai, giữa anh em họ với nhau càng phải tuân thủ lễ nghĩa.”

Thật ra Lục Hàm Chi cảm thấy không cần căng thẳng như vậy, trong thời đại của cậu, trẻ con ôm hôn nhau là chuyện bình thường. Chỉ cần dạy chúng cách bảo vệ bản thân là có thể để chúng tự do biểu đạt tình cảm.

Vũ Văn Giác đứng lên nói: “Mấy chuyện… xây dựng ấy, hôm khác chúng ta nói sau! Ngày mai Vương phủ có tiệc, chắc sẽ rất bận bịu, Thái tử cũng sẽ tới. Lúc đầu Chiêu Vân định ở biên cương phía Bắc một thời gian, Tề Miễn Vương lại ngã bệnh, trên người nổi mẩn đỏ. Mấy loại bệnh vào mùa xuân thường nặng, trưởng công chúa cũng không định đưa muội ấy trở về, nói là ngoài kinh thành trăm hoa đua nở nên muốn đưa muội ấy đến biệt viện hoàng gia ở ngoại ô.”

Lục Hàm Chi gật đầu, nói: “Vậy hôm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút, khi nào bọn họ mang quà qua rồi nói sau.”

Hiếm khi A Thiền dính cha, ngồi trên giường cậu không chịu đi. Vũ Văn Mân chưa về, hôm nay Hồng Lư Tự chiêu đãi sứ đoàn Đông Doanh, chắc chắn phải bận đến khuya.

Lục Hàm Chi cũng chẳng chờ hắn, ôm A Thiền ngủ trước.

Phòng Tiểu Lục Tử ở bên cạnh, cậu nhóc này làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, căn bản không cần Lục Hàm Chi quan tâm. Đứa nhỏ này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, dù làm gì cũng luôn tự giác tự nguyện.

Chính vì thế, sự quan tâm mà cậu nhóc nhận được luôn ít hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.

Dỗ A Thiền ngủ xong, Lục Hàm Chi lại đứng dậy đi thăm Tiểu Lục Tử một lúc. Thấy Tiểu Lục Tử làm chăn rơi xuống đất, cậu đắp lại cho nhóc. Cậu cúi đầu nhìn mặt Tiểu Lục Tử một lúc, luôn cảm thấy đứa nhỏ này không giống đứa trẻ bị vứt bỏ thông thường.


Tuy Đại Chiêu là một cường quốc rộng lớn, nhưng mức sống thời cổ đại thấp, trẻ em bị vứt bỏ cũng không hiếm thấy. Nhưng giữa hàng mày của Tiểu Lục Tử lộ ra khí chất cao quý tỏa ra từ sâu bên trong.

Lục Hàm Chi không nói rõ được, nhưng luôn cảm thấy mai sau đứa nhỏ này sẽ không phải người tầm thường. Đáng tiếc A Mãn đã chết, không còn ai biết thân thế của đứa trẻ này. Nhưng không quan trọng, sau này Tiểu Lục Tử sẽ là người của phủ An thân vương, có cậu ở đây, không ai dám bắt nạt nhóc.

Dém lại chăn cho Tiểu Lục Tử xong, Lục Hàm Chi ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn mà Vũ Văn Giác đã dậy, bắt đầu chuẩn bị yến tiệc.

Lục Hàm Chi cũng hiếm khi dậy sớm đi theo Vũ Văn Giác bận trước bận sau. Sáng sớm Lục phu nhân cũng đến, bắt đầu đón tiếp quan quyến. Người đến đầu tiên là mẹ chồng nàng dâu nhà họ Lâm, còn ôm hai đứa cháu song sinh cùng đi.

Với những yến tiệc vui như này, càng mang nhiều con cháu tới càng mang đến nhiều điều tốt lành.

Lục phu nhân vui vẻ ra mặt, liên tục khen: “Hai cháu trai của Lâm phu nhân thật sự kháu khỉnh khỏe mạnh, nhìn thôi cũng làm người ta thích!”

Lâm phu nhân nói: “Cũng chỉ vậy thôi, hai cháu trai của phu nhân nhìn mới đúng là số quý nhân đó!”

Lục phu nhân cười theo, cho hai đứa bé kẹo và bánh ngọt: “Chớp mắt cái đã lớn như vậy, mấy tháng rồi?”

Vành mắt Lâm phu nhân ửng đỏ, kéo Lục tay phu nhân: “Nếu không nhờ Hàm Chi thì sao có thể nhìn được hai chúng nó chứ! Đứa con dâu này của ta trời sinh bạc mệnh, ta đưa nó đến chỗ trụ trì chùa Hàn Thọ tính một quẻ, trụ trì nói số nó vốn đã tận, nhờ gặp được quý nhân mới sống tiếp được. Dù mai sau không thể sinh con nữa, nhưng cả đời này trôi chảy vô lo.”

Lục phu nhân vỗ mu bàn tay Lâm phu nhân, nói: “Nhìn tỷ xem, tỷ tỷ của ta ơi, đây rõ ràng là chuyện tốt, sao vừa nói đã khóc rồi? Tích Nhi và Hoài Nhi của chúng ta đang nhìn đó!”

Cặp song sinh của nhà họ Lâm, một bé tên Lâm Tích, một bé tên Lâm Hoài.

Lục phu nhân gọi Lâm thiếu phu nhân: “Nhanh lên, đỡ mẹ chồng của cháu vào bên trong ngồi đi, thăm bé A Mãnh mới sinh nhà ta.”

Không lâu sau, quyền quý trong kinh đã ngồi đầy sân. Nhung quý phi sợ quấy nhiễu nhóm quan quyến nên không đi cửa chính, ngược lại ngồi kiệu nhỏ lặng lẽ đi cửa sau.

Lục Hàm Chi rất thấu hiểu hành động này, vì nếu bà đi cửa chính, chắc chắn khó tránh việc hành lễ dập đầu. Nhiều quan quyến như vậy, một chuyến đi phải mất đến nửa canh giờ, người khác mệt mỏi mà bà cũng mệt mỏi.


Đây chính là cái giá phải trả khi làm “người của công chúng”.

Vũ Văn Mân ra phía sau đón mẫu phi vào sân, lại phát hiện cảnh sắc sân sau thực sự rất đẹp.

Trong ao trồng hoa sen, sen non cuối xuân đầu hạ xanh mướt, trông rất vui mắt.

Nhung quý phi cười nói: “Mẫu phi nhờ phúc con của các con mới có thể được phong hoàng quý phi, có cơ hội xuất cung, thế mới biết có thể xuất cung là điều hạnh phúc như thế nào.”

Vũ Văn Mân nói: “Con chỉ mong một ngày nào đó mẫu phi đạt được ước muốn, coi như không uổng công con sống một đời này.”

Nhung quý phi hiền từ vuốt tóc Vũ Văn Mân: “Mẫu phi biết tấm lòng của hai đứa con, nhưng phải luôn cẩn thận, không thể nóng vội. Thái tử dù tầm thường nhưng con chớ quên, không chỉ nhà họ Doãn mà nhà họ Trâu cũng đứng về phía Thái tử.”

Trong kinh có câu “một Trâu một Doãn nắm triều đình”.

Nhà họ Doãn nhìn có vẻ quyền thế ngập trời nhưng vẫn cần nhìn sắc mặt của nhà họ Trâu, vì nhà họ Trâu mới là gia tộc có địa vị ngang bằng với nhà họ Tiêu năm đó.

Lão gia chủ của nhà họ Trâu, Phụng Ân Công, nắm trong tay “Thánh tổ đan thư thiết khoán”, dù chưa phong vương nhưng công huân lại không thua gì hoàng tộc.

Mà vợ của Doãn tướng, Trâu phu nhân, cũng chính là mẹ ruột của Doãn Lệ Ngô.

Vũ Văn Mân chỉ hừ nhẹ: “Hai nhà Trâu, Doãn chính xác là thần tử chiếm quyền hơn nửa triều đình, nhưng lúc Vũ Văn Minh Cực mưu phản, bọn họ ở nơi nào? Cũng chỉ biết nói mồm thôi. Thiên hạ này không phải chỉ dựa vào miệng để đánh chiếm.”

Không biết vì sao vừa nhắc tới miệng, hắn đã nghĩ đến miệng của Lục Hàm Chi.

Cái miệng của cậu… quả thực có chút nhỏ. Còn không biết xấu hổ trách hắn là quá…


Nhung quý phi ở bên cạnh còn đang nói chuyện nhà họ Trâu, chợt thấy Vũ Văn Mân đứng ngẩn người ở đó.

Bà nhíu mày dừng bước, hắng giọng một cái, bất đắc dĩ nói: “Mân nhi, con ngây người ở đó làm gì? Sao còn cười ngây ngô nữa? Đáng sợ thật, sao hai đứa con trai của ta đứa nào đứa nấy cũng cứ ngốc ngốc vậy?”

Vũ Văn Mân lấy lại tinh thần, ngay trước mặt mẫu phi mà mình cứ suy nghĩ lung tung, hắn cũng rất ngượng.

Vũ Văn Mân hắng giọng: “Mẫu phi, mời đi bên này.”

Nhung quý phi cười: “Ta cũng không biết hai đứa con nhà họ Lục dùng bùa mê thuốc lú gì, sao hồn phách của hai đứa con trai nhà ta lại bị chúng nó câu đi hết?”

Vũ Văn Mân còn biện hộ thay: “Không trách họ được, thật ra là do tụi con…”

Nhung quý phi cười ra tiếng: “Mẫu phi không có ý trách bọn họ, thậm chí ta còn phải cảm ơn bọn họ. Đại hoàng huynh của con trời sinh tính tình khiêm tốn quá mức, nếu trên đời này không có người nào mạnh mẽ che chở nó, mẫu phi thật sự không yên lòng. Nhị công tử nhà họ Lục giỏi võ nghệ lại còn thông minh hiểu chuyện. Có nó, cả đời này của đại ca con cũng có thể suôn sẻ.”

“Còn con, haizz, nhất là con. Trước kia mẫu phi chưa nói với con, tính tình con từ nhỏ đã vậy, mẫu phi rất lo đời này con sẽ cô đơn lẻ bóng, không có tình cảm với ai. Nhưng sau khi thành hôn, con vậy mà càng ngày càng… giống con người hơn.”

Vũ Văn Mân: “…”

Mẫu phi, con nghi người đang chửi xéo con.

Nhưng đúng là như thế, lúc trước hắn không thích giao lưu với người ngoài, nhưng cũng biết người ngoài đánh giá hắn ra sao. Tu La địa ngục, quái vật, cái xác không hồn, kẻ vô cảm gì gì đó.

Hắn vốn ít cười, mà kiếp trước, sau khi mẫu phi qua đời, hắn còn không mỉm cười lấy một lần. Sau khi ngoài ý muốn lấy Lục Hàm Chi, hắn lại cười ngày càng nhiều.

Hai mẹ con cùng nhau vào sân, Lục Hàm Chi và Vũ Văn Giác đều đang ở viện phía tây…

Lúc này trong phòng vây đầy quan quyến, có Chiêu Vân, có Lâm thiếu phu nhân, ngay cả Lục Hạo Chi cũng tới. Bụng của Lục Hạo Chi đã năm tháng, hắn ta dứt khoát không giấu nữa, nói chi tiết sự thật cho Thái tử biết.

Nói là do bản thân hiểu lầm việc mình mấy tháng không phát tình là do bị bệnh. Kết quả thấy bụng càng lúc càng lớn, hắn ta mới phát hiện đúng là có thai.

Thái tử cũng không trách cứ, còn cho phép hắn ta theo Chiêu Vân đến biệt viện hoàng gia tĩnh dưỡng. Lục Hạo Chi rất cảm kích, không ngờ Thái tử thả mình đi đơn giản như vậy.

Thật ra cũng không phải Thái tử dễ nói chuyện mà là gần đây Tô Uyển Ngưng không rảnh quan tâm những chuyện khác. Tinh thần lực của nàng ta nhất định phải chữa trị một đoạn thời gian, nếu không sẽ có khả năng bị tổn thương.


Người trong phòng hành lễ với Nhung quý phi, bà ra hiệu không cần câu nệ, cứ việc nói chuyện. Bản thân bà là người tốt tính, nhìn một phòng toàn trẻ con, trong lòng bà cũng vui lây.

Con của Chiêu Vân mới hai tháng, nhìn rất thanh tú, có mấy phần giống Chiêu Vân. Đôi song sinh nhà họ Lâm cũng hoạt bát đáng yêu, nhìn là thấy vui.

Nhung quý phi nhìn một vòng, gục đầu xuống nhỏ giọng nói với Lục Hàm Chi: “Nhìn thế nào thì A Thiền và A Mãnh của chúng ta vẫn đẹp nhất, nhà khác… không dám khen tặng.”

Lục Hàm Chi giơ ngón cái với mẫu phi: “Mẫu phi anh minh.”

Hai người cùng bật cười, khiến người ta chẳng hiểu ra sao.

Không lâu sau đó, có gã sai vặt đến báo: “Vương gia, sứ giả Đông Doanh gửi thiệp chúc mừng.”

Vũ Văn Mân đáp lời, nói với Lục Hàm Chi: “Đi với ta!”

Lục Hàm Chi giao A Thiền cho Nhung quý phi: “Được, ta cũng muốn xem dáng dấp sứ giả Đông Doanh ra sao.”

Hai người cùng đi đến trước cửa, quả nhiên thấy một đoàn người đang chờ ở ngoài cửa. Những người đó đều mặc trang phục Đông Doanh, hộ vệ không dám cho người vào.

Vũ Văn Mân dẫn theo Lục Hàm Chi đi ra ngoài đón, những người kia cũng rất lịch sự, cùng hành lễ kiểu Đại Chiêu với hắn: “An thân vương điện hạ.”

Vũ Văn Mân cũng đáp lễ: “Không biết sứ giả Đông Doanh đến, không tiếp đón từ xa, mong được lượng thứ.”

Người kia khách khí nói: “Do Tông Hoà không đưa thiệp chúc mừng đến sớm, thất lễ rồi.”

Vũ Văn Mân vừa định giới thiệu Lục Hàm Chi với bên kia, đã thấy cậu ngó một tiểu đồng sau lưng người bên kia. Tiểu đồng kia mặt phấn má đào, áo trắng như tuyết, cũng có mấy phần tư sắc.

Vũ Văn Mân nhíu mày hỏi: “Hàm Chi? Có vấn đề gì à?”

Lục Hàm Chi lập tức cảm thấy việc mình nhìn chằm chằm người khác như vậy có chút thất lễ, lấy lại tinh thần mới chắp tay nói: “Thật có lỗi, tiên sinh, chỉ là ta thấy tiểu đồng sau lưng ngài có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ đã thấy ở đâu, à, cũng có thể là ta nhớ nhầm!”

Đối phương nở nụ cười, không nói gì thêm.

Lục Hàm Chi nhíu mày, chợt nhớ ra: “À… Đúng rồi, tiên sinh có biết một người tên là Mộc Thanh Đồng không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.