Theo tiếng đàn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, mùi thơm kia cũng càng ngày càng đậm hơn.
Thân là một người từng có Thị quân, dĩ nhiên Hoàng đế biết có chuyện gì. Thiếu niên xinh đẹp trước mắt này là một tiểu lang quân, đương nhiên hắn cũng có kỳ phát tình.
Mặc dù mùi hương khi phát tình của tiểu lang quân không phân chia cụ thể, nhưng vẫn có sự khác biệt rất nhỏ. Lần đầu tiên Bình Ngô phát tình trước mặt lão năm đó chính là mùi hương mát mẻ như lá trúc này.
Lão nhất thời ngẩn ngơ, cứ vậy hô tên y: “Bình Ngô… Bình Ngô, ngươi đã về ư?”
Thiếu niên trước mắt cũng biến thành hình dáng của Doãn Bình Ngô, mặc áo thuần trắng, đứng dưới khóm trúc tươi mát.
Y giống như lá trúc vậy, trong sạch thoát tục như thần tiên.
Trên mặt của Tông Nguyên hiện lên ý cười, đương nhiên hắn biết rõ mục đích mình được bồi dưỡng, cũng hiểu rõ tại sao mình lại đồng ý lời đề nghị ấy.
Đông Doanh chỉ là một nước nhỏ chật hẹp, còn thường bị thiên tai. Núi lửa động đất tàn sát bừa bãi, dân chúng lầm than.
Cha nuôi nói: “Quốc gia có lãnh thổ rộng như Đại Chiêu, sao lại không để cho dân chúng của Đông Doanh chúng ta được hưởng?”
Nhưng hắn không quan tâm những thứ này, có chiếm được Đại Chiêu hay không là chuyện của Đông Doanh.
Số mệnh của hắn sớm đã định rồi.
Tông Nguyên cởi quần áo tiến lên ôm cổ Hoàng đế, kề sát vào tai lão nói: “Hoàng thượng, ta khó chịu lắm, ngài mau cứu ta.”
Đôi mắt đang say đắm của Hoàng đế lại càng sâu hơn, bỗng nhiên bế thiếu niên xinh đẹp lên.
Mùi hương trong phòng càng đậm hơn, cộng thêm có thuốc bột kích thích khiến cho tim đập mạnh. Tông Nguyên có hơi khó khống chế, hắn gấp gáp hôn lên môi Hoàng đế, lại phát hiện cơ thể đối phương đã cứng đờ.
Ngay sau đó, Hoàng đế bỗng đẩy Tông Nguyên ra, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tông Nguyên ngồi xuống, vẻ mặt mông lung nhìn Hoàng đế, hỏi: “Hoàng thượng, ngài… Làm sao vậy? Là Tông Nguyên… làm sai điều gì ư?”
Sắc mặt Hoàng đế càng khó coi hơn, lão hít một hơi thật sâu mùi hương trong phòng nhưng vẫn không được.
Lão có chút nóng nảy, nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt rồi lại vô thức nhìn về chân giữa của mình.
Trong mắt lão thoáng qua tia mờ mịt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ trẫm già thật rồi sao?
Mới hơn 40 mà đã… lực bất tòng tâm?
Tông Nguyên không thể chịu nổi loại hành hạ này, hơi thở đã sớm rối loạn, hắn xông lên ôm lấy Hoàng đế, đau khổ cầu khẩn: “Hoàng thượng, Tông Nguyên được hiến cho Hoàng thượng rồi, đã là người của ngài, ngài… phải chịu trách nhiệm với Tông Nguyên chứ. Hoàng thượng, ta… khó chịu lắm, mau cứu ta… Cứu ta với!”
Hoàng đế cũng rất muốn cứu hắn, một tiểu mỹ nhân xinh xắn như vậy, nếu là trước đây thì lão đã sớm “lên” rồi.
Chưa kể tới việc Tông Nguyên rất giống Doãn Bình Ngô, cho dù hắn chỉ là một tiểu lang quân bình thường thì khi phát tình, không mấy người đàn ông có thể chịu được. Nhưng Hoàng đế lại không “lên” được, lúc này lão không hề kích động như lúc Bình Ngô đau khổ năn nỉ năm đó.
Thậm chí lúc ngửi được mùi thơm kia, lão cảm thấy nó quá đỗi bình thường, thậm chí còn có cảm giác thấy chán ghét.
Tại sao lại thấy ghét chứ?
Một người đàn ông đứng trước một người xinh đẹp như vậy mà lại “không được”, quả là chuyện cực kỳ mất mặt. Hiện tại lão như đang phơi bày toàn bộ khiếm khuyết của mình trước mặt Tông Nguyên.
Thấy hắn đang quằn quại tới mức làm ra những chuyện không hợp lễ nghi, Hoàng đế lại càng thêm chán ghét. Nếu là Bình Ngô, chắc chắn sẽ không làm lão khó xử như thế.
Bình Ngô cũng từng gặp phải tình huống xấu hổ thế này, nhưng lúc đó lão đang uống thuốc nên không thể làm với y được, Bình Ngô lại cố chịu đựng mấy ngày, không hề để lão phát hiện.
Hoàng đế bình tĩnh nhìn hắn lăn lộn, sau đó tiến lên đánh vào gáy khiến hắn hôn mê.
Lão giúp Tông Nguyên mặc quần áo lại xong mới đẩy cửa ra, nói với đại cung nữ đang canh bên ngoài: “Mời Lâm viện phán.”
Lưu cô cô hành lễ với Hoàng đế, xoay người đi mời Lâm viện phán.
Bà đi ra cửa, quẹo qua một đoạn cong, thuận tiện ghé chỗ Thuần Hi Các báo tin.
Sau đó, cung nữ Nhĩ Nhã của Nhung quý phi lại nhanh chóng xuất cung.
Buổi tối, lúc Vũ Văn Mân nhận được tin tức, Lục Hàm Chi đang bàn một vài vấn đề về trường học miễn phí với hắn. Lục Hàm Chi muốn cho con nhà dân nghèo có chỗ học tập miễn phí, sau khi tốt nghiệp sẽ dùng tiền lương của bọn họ bù lại cho học phí.
Cho người ta cá không bằng chỉ người ta cách câu, nếu cứ miễn phí hết thì sợ là sẽ nuôi được một đám sâu mọt.
Sau khi nghe Nhĩ Nhã báo tin, Vũ Văn Mân khẽ gật đầu: “Chuyện trường học miễn phí, Hàm Chi cứ làm là được rồi, nếu cần ta giúp thì cứ nói.”
Lục Hàm Chi nói: “Không cần đâu, chuyện ngài giúp được thì nhị tẩu cũng giúp được mà. Đều là thân vương, quyền hạn như nhau thôi.”
Vũ Văn Mân: “…”
Hắn không cãi được bèn nói: “Đề xuất trước kia của ngươi có hiệu quả rồi.”
Lục Hàm Chi mông lung: “Hả?”
Vũ Văn Mân cười nói: “Không phải ngươi đã nói cách duy nhất để ngăn chặn mọi chuyện là làm cho Hoàng thượng “không được” thôi sao? Bây giờ thuốc kia đã có tác dụng rồi, dù có ngửi được tình hương của Tông Nguyên, phụ hoàng cũng không phản ứng gì.”
Lục Hàm Chi:???
Nhanh vậy luôn?
Đột nhiên bây giờ cậu có hơi hối hận: “Chúng ta làm vậy… có phải hơi thất đức không?”
Vũ Văn Mân nói: “Tạm thời thôi mà, Trùng Vân nói tác dụng kéo dài khoảng nửa năm. Trong nửa năm này chí ít sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu lúc ấy chúng ta vẫn chưa thể giải quyết được cái tai họa ngầm này thì lại cho ông ấy dùng thêm lần nữa. Ta thấy tầm đấy là chúng ta đã dẹp loạn xong rồi. Đến lúc đó, phụ hoàng có thể dùng thuốc giải bất cứ lúc nào, hoặc là đợi tác dụng thuốc tự hết.”
Lục Hàm Chi không ngờ còn có loại thuốc thần kỳ đến vậy, nhưng dù sao đây vẫn là một cách hay.
Hoàng đế khư khư cố chấp, người khác khuyên nhủ không nổi, ngôn quan can gián cũng chỉ khiến lão phiền thêm. Mà bọn cậu lại không thể cứ trơ mắt nhìn người ta thả sâu mọt vào nhà mình được. Làm như vậy chỉ khiến Đại Chiêu tạm thời không có Thập nhị hoàng tử mà thôi.
Con cháu nhà Vũ Văn đã đủ nhiều, không có đứa thứ 12 cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hơn nữa trong cốt truyện gốc, Hoàng đế cũng chỉ có 11 người con trai.
Dù sao lúc Vũ Văn Minh Cực đoạt ngôi, lão đã chết rồi.
Lục Hàm Chi hỏi: “Gần đây Tô Uyển Ngưng có hành động gì không?”
Vũ Văn Mân đáp: “Không có, ngày nào cũng ở yên trong phòng, có người nói nàng ta còn không bước ra khỏi cửa.”
“Đàng hoàng vậy sao?” Lục Hàm Chi sẽ không thật sự nghĩ nàng ta bị dọa sợ.
Nếu dã tâm của Tô Uyển Ngưng lớn, vậy chuyện ngủ đông trong phủ Thái tử chỉ có thể là vì nàng ta đang ấp ủ âm mưu lớn hơn.
Vũ Văn Mân bổ sung: “Nhưng nghe nói Tông Hòa đến thăm hỏi Thái tử, tặng quà cho tiểu Thế tử.”
Lục Hàm Chi suy nghĩ một hồi: “Hả??? Cái tên Tông Hòa này thảo mai ghê, ai cũng ghé thăm một lần.”
Vũ Văn Mân nói: “Cái đó không quan trọng, quan trọng là… Tông Hòa đã gặp riêng Tô Uyển Ngưng.”
Lục Hàm Chi:???
Cậu lộ vẻ khó hiểu: “Ngay cả Tông Hòa cũng bị Tô Uyển Ngưng… thu phục rồi?”
Vũ Văn Mân nói: “Chưa xác định được, bọn họ chỉ gặp nhau trong khoảng một chén trà, sau đó Tông Hòa rời đi ngay.”
“Một chén trà?” Lục Hàm Chi chê cực mạnh: “Cái tên Tông Hòa này có hơi nhanh rồi đó! Vũ Văn Minh Cực khá hơn, ít nhất mỗi lần đều khoảng một nén nhang.”
Vũ Văn Mân: “…”
Hắn hết nói nổi: “Hàm Chi, ngươi có thể dẹp mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu không?”
Lục Hàm Chi dọn sạch mấy thứ rác rưởi trong đầu, đáp: “Được, đừng nói cái này nữa, có thể cho người theo dõi Tông Hòa không? Xem mỗi ngày hắn ta làm những gì.”
Vũ Văn Mân nói: “Không cần ngươi nhắc, đang theo dõi rồi, nhưng hầu như hắn ta chỉ ở sân luyện võ, không chạy lung tung với Tô Uyển Ngưng đi đâu cả.”
“Sân luyện võ?” Lục Hàm Chi hỏi: “Sao phải ở đó?”
“Chờ đánh nhau với nhị ca.” Vũ Văn Mân đáp: “Hắn ta gửi thư khiêu chiến với nhị ca.”
Lục Hàm Chi: “…”
E là nhị ca không thích đánh nhau kiểu ngươi chết ta sống với người ta đâu.
“Nhị ca đã đồng ý chưa?” Lục Hàm Chi hỏi: “Đấu một chút cũng chẳng sao mà.”
Vũ Văn Mân lắc đầu: “Không, Lục nhị ca sợ đối phương thua rồi lại mổ bụng tự sát.”
Khóe môi Lục Hàm Chi giật giật: “Bảo nhị ca cứ đấu đi! Là ai nói với huynh ấy là mấy võ sĩ Đông Doanh kia hở chút là mổ bụng vậy?”
Không đâu làm chuyện tầm phào.
A Thiền chạy tới, trong tay cầm một cái chong chóng tre đang kêu “tạch tạch”.
Bé dụi vào ngực Lục Hàm Chi, nói: “Cha! Xem! Tong tóng!”
Lục Hàm Chi nhận lấy cái chong chóng kia, hỏi: “Ồ? Ai làm cho con đấy?”
Cậu muốn bế A Thiền, nhưng cố mãi không được nên đành bỏ qua. Qua sinh nhật, A Thiền lại béo lên, một đứa trẻ mới một tuổi nhưng lại lớn như hai tuổi.
Lục Hàm Chi quay đầu nhìn cơ thể cao to của Vũ Văn Mân, cảm thấy gen di truyền thật thần kỳ. Có lẽ A Thiền cũng sẽ cao lớn oai phong như thế, chí ít theo như sức ăn hiện tại thì dễ như vậy thật.
Lục Hàm Chi hỏi: “Ai làm cho con vậy?”
A Thiền đáp: “A Bu.”
Lục Hàm Chi rất bất lực, đến giờ vẫn không thể giúp A Thiền sửa phát âm cho đúng được.
Nhưng bé còn nhỏ, không vội.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lâm thần y, A Xu đã có thể nói vài câu đơn giản. Lục Hàm Chi đã cố gắng khiến nàng ấy nhớ lại chuyện trước kia nhưng vẫn thất bại.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ trước. Mấy ngày nay, móng nhà của cậu đã gần xong rồi, chỉ cần vật liệu của nhị tẩu tới đúng hạn là có thể xây một tòa nhà cao tầng.
Mặc dù cậu không hiểu mục đích nhiệm vụ này của hệ thống, nhưng nếu nó đã muốn cậu làm vậy thì tất nhiên phải có lý do.
Cậu nghĩ có lẽ tòa nhà 10 tầng này không quan trọng, cái quan trọng nhất là… nguyên vật liệu phù hợp để xây nhà.
Nhà cửa của dân chúng Đại Chiêu thường dùng đều là gạch sống(*), đừng nói là động đất, chỉ cần mưa vài ngày liên tục thôi là đã dột rồi.
(*)Gạch sống là gạch chỉ phơi nắng cho khô chứ không nung
Xây nhà đúng thật là hướng tới mục đích dân sinh. Hơn nữa, có nhà ở thoải mái và hoàn cảnh sống tốt cũng có thể kích thích mọi người nỗ lực hơn.
Lục Hàm Chi đặt A Thiền xuống, kêu bé đi tìm Tiểu Lục Tử chơi, còn mình thì đi tìm nhị tẩu.
Phủ Thái tử, sau khi Tô Uyển Ngưng tiễn Tông Hòa đi, rốt cục trên mặt cũng nở nụ cười.