Thái giám tổng quản cũng rất khó xử: “Hoàng Thượng nói… Điện hạ đang mang thai, đặc biệt ban thưởng một thị thiếp hầu hạ An thân vương.”
Khóe miệng Lục Hàm Chi giật một cái. Cậu không hiểu Hoàng đế đang diễn trò gì, tự nhiên ban thưởng phụ nữ cho con trai?
Sắc mặt của đại thái giám cũng khó coi, ông ta giải thích: “Vài ngày trước quần thần đều phản đối Hoàng Thượng lập Ngọc quý quân làm phi, chỉ có An thân vương điện hạ hết sức ủng hộ. Hoàng Thượng rất cảm động, vốn định trọng thưởng cho ngài ấy nhưng lại cảm thấy An thân vương phi giàu có, hẳn là không thiếu bảo vật gì.”
Lục Hàm Chi:… Ta thiếu, ta thiếu đó!
Trên đời này còn có ai chê tiền hả?
Đại thái giám nói tiếp: “Đúng lúc trắc phi của Thái tử tiến cung thăm vị kia trong điện Ly Hận, vừa gặp đã như quen thân với tiểu chủ tử Tông Nguyên. Tiểu chủ tử biểu đạt lòng cảm kích đối với An thân vương, còn nói Vương phi rất vất vả, bụng lớn còn phải bôn ba khắp nơi buôn bán. Chắc An thân vương không được… hầu hạ chu đáo. Sau đó tiểu chủ tử mới nói mình có biểu tỷ vừa xinh đẹp lại tao nhã tài hoa, tuổi tác cũng vừa vặn, tấu xin Hoàng Thượng…”
Lục Hàm Chi lại hỏi: “Vậy hoàng thượng… cứ đồng ý như vậy?”
Đại thái giám thở dài: “Gần đây không hiểu sao Hoàng Thượng cứ nóng lòng, lại có mấy phần áy náy với tiểu chủ tử. Ngài ấy có làm nũng gì, Hoàng Thượng cũng đồng ý. Vị tiểu chủ tử này cũng không tầm thường, vậy mà có thể khiến Hoàng Thượng đưa lão nô qua đó để sai bảo. Điện hạ nói xem lão nô còn có cách gì? E là Hoàng Thượng cảm kích An thân vương lên tiếng thay mình, âu cũng là cách người quan tâm con trai mình.”
Nói xong, đại thái giám mới thở phào.
Ai trong kinh chẳng biết tình cảm của vợ chồng An Vương rất tốt, sao có thể nhận thị thiếp đến từ Đông Doanh này.
Có mà khiến bọn họ thêm khó chịu ấy.
Lục Hàm Chi đã hiểu lý do lần trước lúc tạm biệt Tông Nguyên, thằng nhóc thúi này nói sẽ chuẩn bị một phần quà lớn cho cậu.
Hóa ra là đây hả?
Lúc ấy cậu còn không thèm để bụng, quả nhiên mới lơ là một tí là sơ hở ngay. Uổng cho cậu cảm thấy đứa bé này đơn thuần đáng yêu, đúng là ranh ma.
Lục Hàm Chi day day huyệt thái dương, chỉ thấy người phụ nữ trước mắt dịu dàng dập đầu: “Vương phi, tiện thiếp Trà Cơ nguyện nghe theo sắp xếp của Vương phi.”
Lục Hàm Chi suýt khóc, ta sắp xếp cái beep ấy!
Đại thái giám quan sát biểu cảm của Lục Hàm Chi, thấp giọng nói: “Điện hạ chớ hoảng, nàng ấy là người ngoại bang, không hiểu phong tục ở Trung Nguyên. Theo lý mà nói, thân phận của nàng ấy không thể thành Trắc phi được. Nếu điện hạ không thích thì cứ để nàng ấy làm thị thiếp, thế sẽ không gây nên chuyện gì.”
Lục Hàm Chi ấn huyệt thái dương: “Được rồi, cảm ơn công công, ta đã biết.”
Chắc là do Tô Uyển Ngưng xúi giục Tông Nguyên làm, còn nhớ trước đó nàng ta cũng muốn nhét Chiêu Vân vào phủ An thân vương. Kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo, Chiêu Vân gả vào phủ Thái tử khiến nàng ta mãi mãi mất đi cơ hội trở thành Thái tử phi.
Chỉ cần Chiêu Vân còn ở đó, vị trí Thái tử phi của nàng ấy sẽ luôn vững vàng. Bây giờ quả nhiên nàng ta lại giở trò cũ, thành công nhét người vào nhà cậu.
Nhìn người phụ nữ hiền dịu đang quỳ ở đó, Lục Hàm Chi suy nghĩ chốc lát, đột nhiên nhiệt tình đỡ nàng ta dậy, hỏi: “Ôi chao, nhìn dáng người này của cô, nhất định là rất mắn đây?”
Lục Hàm Chi cực kỳ hâm mộ nhìn cặp mông nảy nở của nàng ta.
Nàng kia khom người, dịu dàng đáp: “Chỉ mong có thể nối dõi tông đường cho Vương gia!”
Dù đang che mặt nhưng khóe mắt chân mày nàng ta đều tràn đầy vẻ vui mừng.
Hoàng đế quản chuyện đâu đâu, tạo cho Lục Hàm Chi một vấn đề không nhỏ. Dù sao cũng không thể đuổi nàng ta ra khỏi phủ, còn phải đối xử tử tế. Người phụ nữ này có dáng vẻ hiền thục yểu điệu, vừa gỡ mạng che mặt xuống đã lộ ra đôi mắt hút hồn, nhìn là biết rất am hiểu lấy lòng đàn ông.
Đột nhiên Lục Hàm Chi rất muốn cười, cậu đang nghĩ đến phản ứng khi Vũ Văn Mân biết Hoàng đế nhét người vào phòng hắn.
Cậu bèn dặn Hòa Minh: “Đưa 2 nha hoàn tới hầu hạ… Trà phu nhân mới tới này, để nàng tạm thời ở Thu Trà Cư trong hậu viện đi!”
A Thiền chạy bình bịch tới, nhíu mày nhìn người phụ nữ kia: “Cha ơi, đi tiểu!”
Lục Hàm Chi đáp: “Được rồi, cha đưa con đi.”
Trước khi ra khỏi cửa, Lục Hàm Chi còn nói thêm: “À, Trà phu nhân, ta đang mang bầu, còn phải chăm sóc con thơ, không có thời gian để ý cô. Như vậy đi, ta để Hòa Minh dẫn cô tới Thu Trà Cư, cô cứ nghỉ ngơi trước đã.”
Nàng ta vẫn dịu dàng đáp: “Xin vâng theo sự sắp đặt của Vương phi.”
Lục Hàm Chi ôm A Thiền đi tiểu, vừa huýt sáo vừa giúp bé đỡ họa mi nhỏ múp míp.
Quả nhiên là thằng nhóc mập, chỗ nào cũng mập.
Lục Hàm Chi không nhịn được cười: “Xem ra nhà chúng ta được mùa rồi!” Nuôi được con chim khá béo.
A Thiền nghe không hiểu, tiểu xong bèn kéo quần lên, nhìn người phụ nữ mặc váy lụa hồng đào hỏi: “Ai kia ạ?”
Lục Hàm Chi đáp: “Mẹ nhỏ của con.”
A Thiền: “…”
Bé nhăn mày làm vẻ ghét bỏ: “A Thiền không muốn!”
Lục Hàm Chi nhéo gương mặt mũm mĩm của bé: “Vậy A Thiền muốn ai?”
“Muốn cha lớn, cha nhỏ, ca ca, đệ đệ…” Sau đó bé lại sờ bụng Lục Hàm Chi, nói tiếp: “Đệ đệ.”
Lục Hàm Chi bị A Thiền chọc cười: “Vậy sau này A Thiền phải bảo vệ em nhé?”
A Thiền giậm chân: “Ừm, A Thiền siu nhứt!”
Cậu cảm thấy có lẽ nhóc con nhà mình cũng có cái tính bao che khuyết điểm giống cha.
Mặc dù khó khăn cứ lũ lượt kéo đến, nhưng nhìn A Thiền, lại sờ sờ A Thù trong bụng, Lục Hàm Chi cảm thấy cuộc sống vẫn còn hy vọng.
Đúng lúc cậu đang đau đầu thì Vũ Văn Mân trở về.
Hắn chưa biết chuyện Hoàng đế tặng phụ nữ cho mình, tâm trạng có vẻ khá tốt.
Không đợi Lục Hàm Chi hỏi, Vũ Văn Mân đã nói: “Hôm nay cha vợ đặt tên cho A Thù và Tiểu Lục Tử, A Thù sẽ gọi là Vũ Văn Linh Diệp, Tiểu Lục Tử gọi là Lục Tòng Vãn, Vương phi cảm thấy thế nào?”
Lục Hàm Chi: “???”
“Sao lại là cha ta đặt tên?” Lục Hàm Chi cau mày nói: “Vương gia, có phải do ngài không biết đặt tên nên mới kéo dài mãi không?”
Vũ Văn Mân chột dạ nói: “… Cũng không hẳn, chẳng qua bản vương cảm thấy tên của bọn trẻ nên để cho phụ huynh đặt thì hơn.”
Lục Hàm Chi nén cười, không định vạch trần hắn: “Nhưng Vương gia đã chậm một bước, Tiểu Lục Tử nhà chúng ta đã có tên, hơn nữa còn nhận cha rồi.”
Vũ Văn Mân nhíu mày: “Có rồi? Ai đặt cho? Tại sao còn nhận cha? Việc này nói nhận là nhận được à?”
Lục Hàm Chi hiếm khi thấy Vũ Văn Mân hẹp hòi như vậy, cậu nói: “Theo quan sát của ta, hắn thật sự là cha ruột của Tiểu Lục Tử. Nhưng mà… thân phận của hắn không tầm thường.”
Hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện, sau khi trở về từ thôn trang, Lục Hàm Chi và Vũ Văn giác còn chưa kịp họp với mọi người. Có lẽ Lục Húc Chi cũng chưa biết chuyện, hắn và Vũ Văn Mân hay đi với nhau, chỉ cần 1 người biết, người còn lại chắc chắn sẽ biết.
Lục Hàm Chi bèn kể từ đầu tới đuôi cho Vũ Văn Mân, cũng nói ra suy đoán của bản thân.
Vũ Văn Mân cau mày: “Suy đoán của ngươi cũng có lý. Không bằng nhờ mẫu phi quan sát tên Chung Nghiêu này một chút, biết đâu sẽ nhìn ra manh mối.”. truyện kiếm hiệp hay
Lục Hàm Chi lập tức nói: “Đúng nhỉ! Sao ta không nghĩ tới chuyện này? Mẫu phi gần đây có rảnh không? Không bằng ta đi đón bà xuất cung?”
Vũ Văn Mân nói: “Hôm qua ta tiến cung, thấy sắc mặt của bà khá tốt. Hoàng Thượng mỗi ngày đến Tiểu Ngọc Cư của Tông Nguyên, mẫu phi rảnh rỗi mà. Không cần phải đón, ta phái người vào cung truyền lời là được.”
Vừa nói, Vũ Văn Mân vừa dùng xà phòng rửa tay: “Hôm nay ta thèm món trứng bắc thảo nước gừng của ngươi, sau bếp còn không? Bưng lên cho bản vương.”
Lục Hàm Chi nói: “À có, hôm nay ta làm đậu hũ trứng bắc thảo cho ngài nếm thử.”
Vừa nghe có món ăn mới, tâm trạng Vũ Văn Mân lập tức tốt lên: “Vậy bản vương sẽ nếm thật kỹ.”
Loan Phượng nhanh chóng sai người dọn lên bàn đồ ăn nhỏ.
Vũ Văn Mân ngồi xuống, cầm lấy thìa sứ trắng múc đậu hũ nếm thử, quả nhiên mùi vị rất thơm ngon. Đáng tiếc không có rượu, mà hắn cũng không dám uống, sợ mình sẽ làm ra chuyện kỳ cục gì đó.
Đêm nay Lục Hàm Chi còn có chuyện quan trọng phải làm, đương nhiên sẽ không để hắn uống rượu.
Đợi Vũ Văn Mân ăn no, Lục Hàm Chi mới nói: “Vương gia ăn ngon chứ?”
Nhìn tô đậu hũ trứng bắc thảo đã thấy đáy, Lục Hàm Chi hơi kinh ngạc bởi sức ăn gấp đôi người khác của hắn.
A Thiền chạy quanh bàn, hôm nay Tiểu Lục Tử không ở đây, bé đang thấy chán.
Vũ Văn Mân bế A Thiền: “Ta no rồi, Vương phi có kế hoạch gì à?”
Lục Hàm Chi cười hì hì: “Đương nhiên, mời Vương gia sang đây, ta sẽ cho ngài niềm vui bất ngờ.”
Nói xong, Lục Hàm Chi đưa hắn đến Thu Trà Cư. Thu Trà Cư nhuốm không khí vui mừng, treo đầy màn lụa đỏ, đèn lồng đỏ.
Vũ Văn Mân khó hiểu nói: “Vương phi có ý gì? Cùng bản vương ôn lại đêm động phòng hoa chúc à?”
Lục Hàm Chi cười: “Vương gia chờ một lát sẽ biết ngay.”
Vũ Văn Mân biết Vương phi nhà mình đôi khi sẽ nghịch ngợm, hắn cũng không hỏi nhiều, mặc cho cậu tung hoành. Nhớ đến hôm động phòng mình chưa làm ăn được gì, nhân cơ hội này đền bù cũng được.
Hắn vừa bước vào phòng đã được bọn nha hoàn giúp đỡ cởi áo ngoài, đẩy vào trong trướng đỏ.
Bọn nha hoàn đóng cửa lại rồi lui khỏi phòng. Một bóng người nhanh chóng từ bên ngoài đi vào. Bước chân uyển chuyển, dáng người thướt tha, trên người còn phảng phất một mùi hương kỳ lạ.
Vũ Văn Mân nháy mắt trở nên cảnh giác, thấy người kia chui vào trướng rồi mò về phía hắn. Vũ Văn Mân tiện tay quơ lấy trọng kiếm nhưng không trực tiếp chém ra, nương tay nhưng không nương chân.
Trong phòng vang lên một tiếng “rầm” thật lớn, Lục Hàm Chi bên ngoài cửa còn đang ngơ ngác đã thấy một bóng người bị đá văng ra ngoài.
Vũ Văn Mân cầm trọng kiếm, hung thần ác sát đứng ở đó, chỉ thẳng vào người phụ nữ đang nằm trên mặt đất: “Vương phi, có thích khách, mau nấp sau lưng bản vương.”
Lục Hàm Chi:… Ta biết ngài sẽ ra tay, nhưng không ngờ lại dã man như vậy.
[SCCBQPNRPLSĐ] Giới ThiệuChương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62SCC – 63SCC – 64SCC – 65SCC – 66SCC – 67SCC – 68SCC – 69SCC – 70SCC – 71SCC – 72SCC-73SCC-74SCC-75SCC – 76SCC – 77SCC – 78SCC – 79SCC – 80SCC – 81SCC – 82SCC – 83SCC – 84SCC – 85SCC – 86SCC – 87SCC – 88SCC – 89SCC – 90SCC – 91SCC – 92SCC – 93SCC – 94SCC – 95SCC – 96SCC – 97SCC – 98SCC – 99SCC – 100SCC – 101SCC – 102SCC – 103SCC – 104SCC – 105SCC – 106SCC – 107SCC – 108SCC – 109SCC – 110SCC – 111SCC – 112SCC – 113SCC – 114SCC – 115SCC – 116SCC – 117SCC – 118SCC – 119SCC – 120SCC – 121SCC – 122SCC – 123SCC – 124SCC – 125SCC – 126SCC – 127SCC – 128SCC – 129SCC – 130SCC – 131SCC – 132SCC – 133SCC – 134SCC – 135SCC – 136SCC – 137SCC – 138SCC – 139SCC – 140SCC – 141SCC – 142SCC – 143SCC – 144SCC – 145SCC – 146SCC – 147SCC – 148SCC – 149SCC – 150SCC – 151SCC – 152 SCC – 153SCC – 154SCC – 155SCC – 156SCC – 157SCC – 158SCC – 159SCC – 160SCC – 161SCC – 162SCC – 163SCC – 164SCC – 165SCC – 166SCC – 167