Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 167: C167: Chương 167



Trai thẳng sắt thép định sẵn sẽ FA, thảo nào đời trước ế mốc cả lên.

Quả nhiên là ế bằng thực lực.

Nhìn Trà Cơ đang đau đớn trên mặt đất, Lục Hàm Chi che mặt: “Vương gia, đây không phải thích khách mà là thị thiếp Hoàng thượng ban cho ngài. Ngài lại đá thẳng người ta ra như vậy? Ta đã chuẩn bị cả phòng tân hôn cho ngài rồi mà? Sao ngài lại không biết hưởng thụ thế?”

Vũ Văn Mân: “…”

Nhìn Trà Cơ đang đau khổ giãy giụa dưới đất, hắn vứt kiếm xuống nói: “Vương phi đang đùa đấy à? Bổn vương không cần phụ nữ.”

Lục Hàm Chi hiểu logic của trai thẳng, có lẽ từ trước tới giờ Vũ Văn Mân vẫn vậy.

Đã diễn thì diễn cho trót, cậu chẳng hơi đâu đi thông cảm cho kẻ được Tô Uyển Ngưng phái đến, cho bài học để nàng ta biết điều là được. Có vụ này, chắc nàng ta không dám chủ động nhào vào Vũ Văn Mân nữa.

Lục Hàm Chi tiến lên đỡ Trà Cơ, nàng ta kêu gào ỏm tỏi, vẻ ngoan ngoãn dịu dàng không còn, ngược lại cứ như con gà vàng đồ chơi.

Lục Hàm Chi thấy vậy bèn nói: “Ồ? Không cử động được à? Các ngươi không có mắt hả, còn không mau đi gọi đại phu đi?”

Một vị đại phu nhanh chóng được gọi đến, nhìn qua hai chân đã biến dạng của Trà Cơ, nói: “Hai chân bị gãy xương, vẫn nên mời vị chuyên về chữa gãy chân đến thì hơn.”

Ở thời cổ đại, lực tay cần mạnh mới bó xương được.

Trà Cơ bị lăn qua lộn lại suýt thì toi nửa cái mạng, bảo vệ được hai chân nhưng phải nằm ít nhất trăm ngày.

Lục Hàm Chi ra cửa dặn các nha hoàn: “Các ngươi chăm sóc cẩn thận cho ta, người không liên quan không được đến gần Thu Trà Cư, ba tháng này đừng để Trà phu nhân xuống giường.”

Đám nha hoàn đã tự hiểu nên làm gì.

Lục Hàm Chi xử lý xong bèn về sân trước, mới uống một chén nước đã bị Vũ Văn Mân lôi về phòng.


Hắn lạnh mặt hỏi: “Chuyện lúc nãy là sao?”

Lục Hàm Chi nhăn nhó đáp: “Phát phúc lợi cho Vương gia đấy thôi!”

Vũ Văn Mân tức chết: “Ngươi nói tử tế cho bổn vương!”

Lục Hàm Chi không ngả ngớn nữa: “Ừm, thật ra ta định mượn tay ngài để khiến nàng ta nằm mười ngày nửa tháng, ai ngờ điện hạ ra tay mạnh như vậy, khiến nàng ta nằm hẳn ba tháng.”

Trong lòng Vũ Văn Mân nói “bổn vương biết ngay mà”, Vương phi thật sự khiến hắn phải cạn lời.

Lần nào cũng quay hắn như quay dế, nhưng hắn lại không giận cậu nổi.

Lục Hàm Chi thấy Vũ Văn Mân lạnh mặt bèn tiến lên lắc lắc tay hắn: “A Mân giận rồi à?”

Vũ Văn Mân không muốn để ý cậu, vẫn ngồi im ở đó.

Lục Hàm Chi nằm dựa vào lưng hắn, nói: “Xin lỗi Vương gia, ta sai rồi.”

Vũ Văn Mân mềm lòng quay người ôm cậu: “Bổn vương biết ý định của ngươi, chỉ là giận ngươi mặc cho nàng ta vào phủ. Thị thiếp phụ hoàng ban thưởng thì đã sao? Ta sẽ đi tìm lão nói chuyện!”

Lục Hàm Chi nói: “Ngài kích động quá đấy? Bây giờ mà mạo phạm Hoàng thượng thì công sức đó giờ của chúng ta đổ sông đổ bể hết. Hiện nay An thân vương đắc sủng, đe dọa được cả Thái tử. Muốn danh chính ngôn thuận đoạt ngôi, việc nhỏ không nhịn thì việc lớn sẽ khó thành.”

Cho dù Lục Hàm Chi nói rất có lý, Vũ Văn Mân vẫn tức giận, hắn nghểnh cổ nói: “Bổn vương đã có hai đứa con, không cần kẻ khác sinh con nối dõi nữa!”

Lục Hàm Chi nói: “Ai cho ngài và người khác sinh con vậy? Ngài có thích thì ta cũng không đồng ý! Ông đây ích kỷ lắm, người đàn ông của mình thì còn lâu mới chia sẻ với đứa khác.”

Vũ Văn Mân cười, cuối cùng cũng hết giận.

Lục Hàm Chi: “…”


Hóa ra hắn thích kiểu này?

Hừ, giỏi lắm, tên đàn ông thúi.

Vũ Văn Mân ôm cậu hỏi: “Vương phi nói thật không?”

Khoảng cách giữa Lục Hàm Chi với Vũ Văn Mân là cái bụng đã năm tháng: “Thật hơn cả vàng.”

Có lẽ A Thù cảm thấy hơi bị đè ép nên bắt đầu kháng nghị ở trong bụng cậu.

Đang vào hè, Vũ Văn Mân cũng thấy nóng nhưng vẫn không buông Lục Hàm Chi ra, buộc cậu nhìn vào mắt mình: “Ngươi thề đi, sau này sẽ không làm thế này nữa.”

Lục Hàm Chi: Anh đủ rồi đó, có cần nhỏ mọn như vậy không?

Nhưng cậu vẫn thỏa hiệp, liên tục thề: “Cho dù Vương gia làm Hoàng đế cũng chỉ có thể một Hoàng hậu là ta, hậu cung phải để trống!”

Vũ Văn Mân phấn khởi, trong lòng nghĩ đấy là đương nhiên, trẫm cũng không phải chưa từng làm Hoàng đế. Nếu không phải cần đi theo trình tự, có lẽ ngôi vị hoàng đế này đã thuộc về ta từ lâu. Hắn phát hiện mình và Vương phi thật sự rất xứng đôi, một người bày mưu tính kế, một người sẵn sàng phá tan mọi chướng ngại.

Nếu tách ra thì có lẽ rất khó làm nên chuyện, nhưng hai bên kết hợp thì không có sơ hở nào.

Lục Hàm Chi rốt cuộc nghiêm túc lại, nói: “Thật ra Tô Uyển Ngưng không chỉ một lần nhét người cho ta, trước kia Chiêu Vân chính là người nàng ta muốn nhét vào phủ An thân vương, đáng tiếc lại thành tự bẫy chính mình. Lần này nàng ta muốn mượn hơi Hoàng đế để ban thưởng thị thiếp Đông Doanh cho ngài. Ngài cũng biết nhị tẩu quản lý phủ rất nghiêm, hầu như không thể đưa gian tế vào được. Bây giờ nàng ta dám nhét thẳng một người vào với cái danh được Hoàng đế ban thưởng, nếu từ chối sẽ làm mất lòng vua, nhận thì lại ghét. Vậy chúng ta cứ cho nàng kia nằm mấy tháng, làm một lần mà rảnh cả năm. Vương gia cũng không cố ý, không leo lên được giường Vương gia là do chính nàng ta không có bản lĩnh.”

Lúc này Vũ Văn Mân hoàn toàn không chú ý đến mình bị Vương phi lợi dụng, chỉ ôm Lục Hàm Chi nói: “Nếu Vương phi đã có kế hoạch thì bổn vương yên tâm rồi. Nhưng Vương phi cần phải nhớ kỹ lời vừa rồi, đời này bổn vương sẽ không lấy người khác nữa.”

Lục Hàm Chi rất vui, ở thời đại này mà chung tình được như vậy khá là hiếm.

Nhị ca của cậu và Vũ Văn Mân đều thế.


Lục Hàm Chi vô cùng đắc chí, ôm hắn nói: “Được được được, sau này sinh một đội quân biến thái nhỏ cho Vương gia, ngài thấy thế nào?”

Vũ Văn Mân cười: “Vương phi muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, bổn vương đều dạy dỗ được.”

Lục Hàm Chi thấy mình đỉnh ghê. Rõ ràng trước đây vô cùng chống cự sinh con, bây giờ lại chủ động muốn sinh.

Có thể thấy một khi đã nếm thử một lần thì sẽ có nhiều lần nữa.

Lục Hàm Chi không kìm nổi tràn ra chút tình hương, Vũ Văn Mân ôm cậu, hai người hôn nhau hồi lâu, sau đó không tiếp tục nữa.

Vũ Văn Mân thích cảm giác chưa đã thèm này, lần sau, lần sau nữa hắn sẽ từ từ đòi lại.

Tại Hàm Chi đang có thai.

Hắn vui vẻ nhưng lại cồn cào cứ như bị móng vuốt mèo nhỏ cào vào ngực. Hắn chỉ có cảm giác này với Lục Hàm Chi, còn người khác chỉ là vật thể sống trong mắt hắn.

Đương nhiên là ngoại trừ người thân.

Có lẽ do tính cách bẩm sinh này nên Vũ Văn Mân có thể bình tĩnh phân tích xử lý mọi chuyện tốt hơn, đồng thời cũng chỉ để tâm tới người mà hắn có tình cảm đặc biệt.

Vũ Văn Giác nghe thấy tiếng động bèn qua tìm Lục Hàm Chi.

Vừa vào sân đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng,hắn ta vốn định quay về, nhưng Lục Hàm Chi lại mở cửa ra gọi: “Nhị tẩu, huynh vào đi.”

Vũ Văn Giác thấy quần áo hai người gọn gàng mới quay người vào phòng, vừa bước vào đã nói: “Chuyện vừa nãy ta nghe thấy hết rồi, chiêu này của Hàm Chi rất thông minh. Có sai vặt đến báo có mấy người lạ lởn vởn ngoài cửa, nhưng ở đó một lúc đã bỏ đi rồi.”

Lục Hàm Chi nén cười: “Gián điệp đã bị phế, đi còn chẳng được kìa, sao mà truyền tin nổi?”

Vũ Văn Giác bất đắc dĩ cười, luôn cảm thấy Lục Hàm Chi ranh ma quá.

Lục Hàm Chi hiểu tính Vũ Văn Mân nên mới làm, cậu biết hắn ghét bị người lạ tiếp cận. Bình thường ai lạ mặt tới gần hắn đều không có kết cục tốt.

Lục Hàm Chi rót trà cho Vũ Văn Giác: “Nhị tẩu, nhị ca ta đâu? Sao không đến đây với huynh?”

Vũ Văn Giác đáp: “Haiz, đừng nhắc đến nữa. Mẹ cứ thúc giục đại ca thành hôn, nói là nhà họ Trương đưa bà mối đến muốn mai mối cho đại tiểu thư nhà người ta. Mẹ cảm thấy đây là mối tốt, muốn đại ca đồng ý. Đệ cũng biết đó, đại ca 25 tuổi rồi, nếu như huynh ấy thành hôn sớm, con cái có khi còn lớn hơn Tiểu Lục Tử. Nhưng đại ca lại không muốn, gọi nhị ca qua giúp huynh ấy trèo tường rời phủ.”


Lục Hàm Chi: “…”

Đại ca quả là… một dòng suối trong giữa đám thanh niên thời cổ đại.

Lục Hàm Chi nén cười hỏi: “Vậy đại ca định chạy đi đâu? Sản nghiệp trong nhà đều do huynh ấy quản lý, huynh ấy chạy thì việc kinh doanh sẽ thế nào đây?”

Vũ Văn Giác cũng không rõ: “Mẹ nói để cha lo, cha nói trên triều nhiều việc, bận không lo được. Mẹ lại nói không lo được thì khỏi cần về nữa, cha nói “ta sang nhà Hàm Chi ở mấy hôm”.”

Lục Hàm Chi: “Há há há.”

Vũ Văn Giác: “…”

Sao ai Hàm Chi cũng cười được vậy.

Vũ Văn Giác nói: “Mẹ bảo là nếu cha dám trốn đến chỗ chúng ta, bà ấy sẽ chuyển tất cả hành lý của ổng qua, khi nào ở đủ thì về. Chu di nương và Thái di nương đều đứng về phe mẹ, cha đã ngoan ngoãn về phủ.”

Lục Hàm Chi: “…”

Mẹ dũng mãnh ghê, hiện giờ nhà họ Lục xem như đã bị bà ấy san bằng.

Giờ lại nhớ đến những ngày Đỗ di nương còn ở đó, nếu không có Tô Uyển Ngưng, mẹ cậu hẳn vẫn có thể ứng phó. Chẳng qua nàng ta khống chế tinh thần Đỗ di nương và cụ bà Lục nên mẹ mới bị cản trở.

Lục Hàm Chi thầm vui vẻ, thấy người nhà bình an, bản thân có cực khổ cũng vẫn hài lòng.

Cậu vừa định nói “nếu không được thì bảo đại ca sang đây”, đã thấy Hòa Minh vội vàng chạy vào báo: “Thiếu gia, có tin tức của dốc Hạnh Lâm, nhóm điều tra Vương gia để lại đó đã đưa một ông lão đến.”

Lục Hàm Chi và Vũ Văn Giác đứng lên: “Ông lão? Đã đến kinh thành chưa?”

Hòa Minh nói: “Đã đến ngoài cửa phủ, đang đợi ở cửa sau, ta đã đưa người đến sân bên cạnh chỗ tiểu thư Linh Xu.”

Ba người vừa nghe, lập tức đứng dậy đi về phía sân của Linh Xu.

Vừa vào sân, quả nhiên thấy một ông lão đỏ mắt quỳ trước mặt Linh Xu đang cười ngây ngốc, hai tay run rẩy kéo tay nàng ấy, nghẹn ngào nói: “Tiểu… Tiểu thư, lão nô… thỉnh an người.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.