Lục Hàm Chi uể oải nằm trên giường, chậc hai tiếng: “Ngài ấy, ta thực lòng thực dạ nghĩ kế cho ngài, sao ngài lại vậy chứ?”
Vũ Văn Mân nhìn cậu: “Ta cũng thực lòng thực dạ đưa ra đề nghị, càng kéo dài thì càng dễ sinh rắc rối, thành hôn sớm chút để tránh biến cố thì hơn.”
Lục Hàm Chi nghe được ý ám chỉ trong lời hắn, cậu thu lại tâm tư trêu đùa, nghiêm túc hỏi: “Có phải ngài nghe ngóng được gì rồi không?”
Vũ Văn Mân đáp: “Chiêu Vân Quận chúa là đích nữ của Trấn Bắc Vương, một trong năm vị hổ tướng của Đại Chiêu.
Trừ Trấn Bắc Vương, tất cả quân đội đều do hổ phù huyền thiết của Vũ Uy tướng quân điều khiển.”
Lục Hàm Chi nói: “Vậy không phải quá tốt rồi ư? Nếu Chiêu Vân Quận chúa thành An Vương phi, vậy…”
Câu này còn chưa nói xong, Lục Hàm Chi bỗng nghẹn lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mân: “Hoàng Thượng định… mượn hôn sự của Chiêu Vân Quận chúa để thu hồi binh quyền của Trấn Bắc Vương? Sau đó sẽ tranh thủ tiến thêm một bước để thu hồi bốn hổ phù còn lại của Đại Chiêu, từ đó làm suy yếu sức mạnh của Nhung tướng quân?”
“Vừa cho kẹo vừa cho roi.” Vũ Văn Mân đáp: “Trình tự không quan trọng, quan trọng là kết quả cơ.”
Trấn Bắc Vương là một người không có tài cán gì, bị Hoàng Thượng nắm gọn trong lòng bàn tay.
Vũ Văn Mân nói tiếp: “Ngũ hổ tướng của Đại Chiêu vốn đều bị hổ phù điều khiển, là Hoàng Thượng cứng rắn nhét Trấn Bắc Vương vào để cướp lấy một nhánh binh quyền từ tay của ông cậu nhà ta.
Ngươi có biết Trấn Bắc Vương vốn là ai không?”
Lục Hàm Chi lắc đầu, điều này đâu có được nhắc tới trong cốt truyện gốc!
Cậu không biết được mấy nút thắt này.
Vũ Văn Mân nói: “Trấn Bắc Vương là một nhánh của nhà họ Nhung, không có quân công gì, biểu hiện cũng rất tầm thường trong quân đội.
Thế mà lại được ban hôn với Minh Hi trưởng công chúa, được phong làm Trấn Bắc Vương, được chưởng quản một trong năm hổ phù.
Từ đó, ông ta được nắm biên cương phía bắc từ trong tay Vũ Uy Đại tướng quân.
Trên danh nghĩa thì vẫn được coi là người nhà họ Nhung, nhưng trên thực tế thì ai chẳng biết ông ta là chó trung thành của Hoàng Thượng.”
Lục Hàm Chi khiếp sợ, hoàng thất mấy người cũng biết cách chơi ghê, dân đen như tui không hiểu nổi!
Nhưng cậu cũng hiểu được, thăm dò nói: “Vậy Hoàng Thượng lại định lặp lại vụ ban hôn này để phân nhánh binh quyền ư? Nhưng… Nhị tẩu huynh ấy cũng đâu nắm binh quyền trong tay đâu!”
Vũ Văn Mân lại nói: “Trấn Bắc Vương năm đó cũng không cầm binh quyền.
Hoàng Thượng đã muốn thì sẽ có cách.
Đất phong của hoàng huynh ở gần biển Đông, vừa giàu có vừa đông đúc an bình.
Chỗ mà giặc Oa tác loạn tuy có gần đất phong của huynh ấy, thế nhưng cũng cách cửa ải Đông Ly khá gần.
Nếu huynh ấy về đất phong, khả năng trách nhiệm bảo vệ cửa ải Đông Ly sẽ rơi lên đầu huynh ấy.”
Lục Hàm Chi lẩm bẩm: “Khó trách lúc giặc Oa xâm lấn biển đông, Hoàng Thượng lại không vội, Lang Vương tác loạn ở biên cương phía bắc cũng thế…” Vậy mà Tứ hoàng tử vừa cấu kết với Nhung tướng quân tạo phản là lão đã nóng nảy.
Lục Hàm Chi hỏi: “Ngài có đối sách gì không?”
Vũ Văn Mân chỉ đáp một từ: “Không.”
Lục Hàm Chi: “…”
Vũ Văn Mân lại nói: “Ta chỉ biết đánh thôi, còn lại giao cho ngươi.”
Lục Hàm Chi: Có phải anh đang đề cao tôi quá không đấy?
Cậu nghẹn nửa ngày mới nói: “Vương gia… ta cảm thấy Chiêu Vân Quận chúa thân phận tôn quý, dù là ban hôn cho ai cũng là đang khiến nàng ấy bị tủi thân.
Ta thấy Quận chúa quý khí bức người, có phúc làm Hoàng Hậu.”
Một câu đánh thức người trong mộng, Vũ Văn Mân gật đầu: “Bổn vương hiểu rồi.”
Trước khi đi, Vũ Văn Mân quay đầu nói với cậu: “Mùng 6 tháng sau là ngày lành, Vương phi chuẩn bị để xuất giá đi.”
Lục Hàm Chi: “…”
Tôi mới không thèm bước vào cửa nhà anh!
Ngày hôm sau, Minh Hi trưởng công chúa theo hẹn vào cung gặp Nhung quý phi.
Gần đây tinh thần của Nhung quý phi không tệ lắm, dù sao vừa mới có thêm đứa cháu, tuy còn chưa được gặp mặt nhưng khi biết đứa con út mình luôn yêu thương có con, bà còn vui hơn cả việc đứa con ruột của mình đón dâu.
Nhưng bà cũng hiểu khốn cảnh trước mắt của nhà họ Nhung.
Từ lúc A Giác của bà bị giam vào ngục, bà đã hiểu Hoàng Thượng đang muốn ra tay với nhà họ Nhung.
Chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc chỉ vì nhà họ Nhung nhường bước, làm vậy sẽ chỉ dẫn đến bị được nước lấn tới mà thôi.
Thân là thần tử mà lại công cao hơn chủ, hơn nữa Hoàng Thượng tính hay đa nghi, cho dù Nhung tướng quân đã nhường bước, cái chờ đợi ông cũng sẽ chỉ là chèn ép.
Cho nên Nhung quý phi không dám và cũng không muốn tranh giành tình cảm.
Ngoài cung có hai anh em công cao hơn chủ, trong cung lại có sủng phi, vậy e là nhà họ Nhung cảm thấy mình chết quá chậm, muốn thêm một mồi lửa đấy mà.
Hôm nay Nhung quý phi mời Minh Hi trưởng công chúa tới đây, tất nhiên cũng chỉ là nói mấy chuyện giữa phụ nữ với nhau.
Thoạt nhìn Minh Hi trưởng công chúa cũng khá có tinh thần, lúc trước phải gả tới biên cương phía bắc, bà cũng cực kỳ kháng cự.
Ai nấy đều biết trưởng công chúa có một biểu huynh là Quận Vương, hai người là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp.
Lúc trước nếu không phải do Hoàng Thượng đột ngột ban hôn, có khi hai người đã sớm thành đôi.
Mấy năm nay có oán có hận, chung quy cũng không thể chiến thắng vận mệnh.
Sau khi hai người gặp mặt khách sáo hành lễ xong, Nhung quý phi tiến lên nắm tay Minh Hi trưởng công chúa, hốc mắt đỏ lên.
“Năm đó ở Đông Cung, cảm tình giữa chúng ta là tốt nhất.
Mới chớp mắt đã là mười mấy năm qua đi, Vân nhi đã tới lúc bàn tới chuyện hôn sự.”
Nhắc tới chuyện này, Minh Hi trưởng công chúa lại đầy bụng oán giận.
Bà vốn là người miệng nhanh hơn não, nói thẳng ra luôn: “Nương nương vẫn còn mặt mũi mà nói tới chuyện này? Rốt cuộc ta thiếu bao nhiêu nợ với nhà họ Nhung các người, đời ta bị gả đi thì thôi, chẳng lẽ còn muốn Vân nhi của ta trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến giành binh quyền của nhà họ Nhung nữa sao?”
Nhung quý phi vừa nghe đã nói: “Muội muội à, muội hiểu lầm ta rồi.
Chúng ta đều là phận đàn bà, có ai mà không bất đắc dĩ đâu? Ta biết năm đó muội rất tủi thân, không muốn để Vân nhi bước vào vết xe đổ của muội.
Nhưng… trưởng công chúa à, Vân nhi là cô gái tôn quý nhất trên đời này.
Tất nhiên ta hiểu, nó sẽ gánh vác được thân phận tôn quý nhất ấy, không có gì quá sức cả.
Nếu không tới bước đường này, ta cũng sẽ không gọi muội tới.”
“Vân nhi gả cho ai thì cũng là bất đắc dĩ cả thôi.
Nhưng vận mệnh của nó, nói trắng ra là vẫn nằm trong lòng bàn tay của trưởng công chúa.
Nếu đời này đã không thể đến được với người trong lòng của mình, vậy sao không tự trở thành người phụ nữ quyền lực nhất thiên hạ?”
Minh Hi trưởng công chúa nghe xong lời này bèn ngẩng phắt lên nhìn Nhung quý phi.
Nhung quý phi thở dài, nói: “Giác nhi không định kế vị, chắc muội đã biết.
Hoàng Thượng không thích Giác nhi, muội hẳn cũng biết.
Mà lý do Hoàng Thượng muốn ban hôn cho Giác nhi và Vân nhi cũng giống như lý do ban hôn cho muội và Nhung Thanh năm đó.
Bọn chúng mà lấy nhau thì chắc chắn sẽ biến thành vợ chồng bất hòa.
Mấy năm nay muội sống ra sao thì muội quá hiểu rồi.
Chúng ta càng không muốn con cái của mình sẽ sống không hạnh phúc tới tận già.
Nếu có thể, ta tình nguyện để Giác nhi cưới một cô gái dân thường, bình an sống cả đời là được.
Nhưng Vân nhi thì không giống, nó nhất định sẽ… trở thành hòn đá kê chân cho hoàng thất.”
Lời này vừa vặn chọc trúng tim đen của Minh Hi trưởng công chúa.
Công chúa trong cung cũng thế, mà Quận chúa cũng vậy, nghe thì quang vinh, ngàn vạn dân thường phải ngóng nhìn.
Nhưng mấy ai có thể sống hạnh phúc chứ?
Rốt cuộc đều trở thành vật hy sinh cho hoàng quyền mà thôi.
Phận làm công chúa, nếu không phải hoà thân thì cũng gả đi để trấn an đại thần.
Chẳng khác gì cục gạch, chỗ nào cần thì dời gạch đến đó.
Sau khi trở về từ chỗ Nhung quý phi, Minh Hi trưởng công chúa đã hạ quyết tâm.
Nhung Táp nói đúng, tại sao thân là Công chúa thì phải chịu đựng những thứ đó?
Bà đã không làm được thì lại càng muốn tìm một con đường bước lên đỉnh cao cho Vân nhi.
Kể cả có khó khăn thì cũng có người làm mẹ như bà giúp thúc đẩy một phen mà!
Sau khi Minh Hi trưởng công chúa rời đi, Vũ Văn Mân nấp sau hậu viện Thần Hi Các bèn đi ra.
Hắn hơi khom người hành lễ với Nhung quý phi, hỏi: “Mẫu phi, Công chúa nói thế nào?”
Nhung quý phi gật nhẹ đầu với hắn: “Cái cần nói ta đã nói rồi, chắc muội ấy sẽ nghe lọt thôi.
Minh Hi từng chịu nỗi đau gả cho người mình không yêu, có lẽ sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của con gái.”
Vũ Văn Mân gật đầu, lập tức trịnh trọng quỳ gối trước mặt Nhung quý phi, dập đầu thật mạnh: “Mẫu phi, là nhi thần liên lụy tới người.”
Nhung quý phi lập tức khom người đỡ lấy Vũ Văn Mân, nước mắt rơi không ngừng.
Bà buồn bã lắc đầu, nói: “Không phải con làm liên lụy tới mẫu phi, mà là mẫu phi làm liên lụy tới con.
Nếu không phải vì nhà họ Nhung, sao con có thể rơi vào cục diện này? Lúc bên ngoài truyền tin tới, lòng ta đều tan nát.
Nếu mất đi một đứa con thì ta vẫn còn một đứa, nếu ta mất đi cả hai đứa thì tuổi già của ta phải làm sao đây? A Mân, con phải đồng ý với mẫu phi! Nếu còn có lần sau thì phải bảo toàn tính mạng cho mình, trăm triệu lần không được mặc kệ sống chết mà đi cướp ngục như lần trước.
Nhỡ thất bại, cả hai đứa con của bổn cung đều không còn!”
Nhắc tới đây, Nhung quý phi đã khóc không thành tiếng.
Mẫu tử tình thâm không phải là diễn.
Trong cốt truyện gốc, Nhung quý phi vì cứu đứa con nuôi này mà không tiếc bị trúng tên, lúc nhìn hắn thoát được ra ngoài, trên gương mặt của bà đã nở nụ cười.
Đương nhiên Vũ Văn Mân cũng rất kính trọng mẫu phi này, hắn đỡ Nhung quý phi dậy, nói: “Mẫu phi yên tâm! Kể cả con có phải nhuốm máu chúng sinh thì cũng thề phải xoay chuyển Càn Khôn, không thể để cho nhà họ Nhung hai mặt giáp địch.”
Câu “hai mặt giáp địch” này đã chọc trúng vào tâm khảm của Nhung quý phi.
Nhà họ Nhung đời đời là trung quân, nếu đương lúc phải giáp mặt với địch, Hoàng Thượng lại nghĩ kế để ngáng chân nhà họ Nhung, vậy thì người làm thần tử sao có thể không lạnh lòng?
Nhung quý phi kiên định gật đầu: “Có gì cần mẫu phi hỗ trợ thì cứ nói.
Đại hoàng huynh của con mấy ngày trước tiến cung còn khen con, nói con vừa có dũng vừa có mưu, là người có thể làm việc lớn.
Từ nhỏ hoàng huynh của con đã không tranh không giành, lại rơi vào kết cục bị giam trong ngục Đại Chiêu.
Mẫu phi hy vọng con có thể am hiểu võ nghệ, bảo vệ được bản thân và bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.”
Vũ Văn Mân gật đầu, trong lòng đã thầm hạ quyết tâm.
Nhung quý phi cười bảo: “Lại nói, hôm qua mẫu phi đã xin Hoàng Thượng một ân điển, cho phép ta xuất cung gặp tiểu hoàng tôn.
Thế này nhé! Con cũng không cần nói cho Hàm nhi bảo bối kia của con, bổn cung sẽ lặng lẽ đi với con.
Ngược lại ta cũng muốn xem xem, người có thể khiến Mân nhi của ta ngày nhớ đêm mong là mỹ nhân khuynh thành cỡ nào.”
Vũ Văn Mân: “…”
Có phải không ổn lắm không?
Ờm, không, cũng hợp lý mà.
Kiểu tình huống này người khác không ứng phó được, nhưng cái con khỉ loi choi như cậu chắc là không áp lực gì đâu.
Vì thế đoàn người chậm rãi đi ra khỏi cung, hướng về phía thôn trang ở phía nam.
Đêm qua Lục Hàm Chi say rượu, nửa đêm lại tỉnh dậy trò chuyện với Vũ Văn Mân hồi lâu, thật sự đã buồn ngủ díp cả mắt nên không muốn rời giường.
Một chân cậu gác lên trên khung giường, đầu gối lên hai tay, miệng ngậm lá cây hái từ bồn cây cảnh, đang thảnh thơi rung chân.
Cửa phòng vừa vang lên một tiếng, Lục Hàm Chi đã hô lên: “Loan Phượng, nấu cho bổn thiếu gia một bát mỳ hoành thánh! Thêm hành thêm rau mùi nhé!”
Bên tai lại truyền đến giọng của Vũ Văn Mân, vẫn là chất giọng lành lạnh ấy: “Mẫu phi đang ở đây, bà muốn gặp ngươi.”
Ặc…
__________
Tác giả nói:
Nhung quý phi: Bé vợ này của con… ờm… đặc biệt quá nhờ?
Lục Hàm Chi: (Móa nó xấu hổ quá!).