Lục Thích ở bên cạnh nghe được câu chuyện tình yêu “cảm động”, anh lại chẳng cảm động chút nào, ngừng một lát, nhanh chóng và cơm, ăn hết miếng cuối cùng, bỏ bát xuống, nói: “Lên đường thôi.”
Trên đường anh đuổi theo Chung Bình, các con đường xe đi qua bùn đất đá đã được dọn sach, đoạn đường sạt lở cũng đã thông, ánh mắt anh đảo qua, không hề để tâm.
Cho nên cũng không biết đêm qua có một đội mạo hiểm mưa dọn dẹp, loại bỏ trở ngại phía trước.
Lúc đó, trong bệnh viện thành phố Khánh Châu, bác sĩ vừa rời đi, Lí Chính nằm trên giường bệnh, Chu Diễm lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.
Ngoài cửa sổ mưa bụi bay bay, ba ngày trước mưa to và lũ ào ạt kéo tới, giống như ảo giác, Chu Diễm đang chờ thời khắc tỉnh lại.
“Em lại đây.”
Chu Diễm hoàn hồn, nhìn về phía người trên giường, “ánh mắt” Lí Chính dừng ở vị trí bên cạnh cô.
Chu Diễm mím môi, ngồi vào bên giường anh, “Sao vậy?”
Lí Chính quay đầu theo tiếng nói, đối mặt với cô, giơ tay lên, chạm vào gò má cô, khi chạm đến cằm dần dần hướng lên trên, chạm vào mũi, xương gò má, lỗ tai, cuối cùng là đôi mắt.
Ngón tay thô ráp, dịu dàng cảm nhận được hình dạng đôi mắt cô, hơi tròn, âm ấm, khẽ khàng rung động, còn hơi ươn ướt.
“Anh biết được dáng vẻ của em, cho nên…” Lí Chính ôm lấy cô, thấp giọng nói, “Đừng sợ.”