Chung Bình ăn bánh bao đã tương đối, sờ lên bàn, lấy bát, múc cháo, bỏ vào miệng.
Độ ấm vừa phải.
Sau khi ăn sáng xong thì tập hợp, đội trưởng Hà nói: “Vẫn giống như hôm qua, mấy người Bình An Từ Điển một đội… Tiểu Chung đợi tập hợp với bên phân đội Hưng Đức, lên trực thăng tham gia cứu viện.”
Tinh thần Chung Bình phấn chấn, lớn tiếng hô: “Rõ!”
Trong bệnh viện, Chu Diễm kéo rèm ra, nói: “Hôm nay trời không mưa.”
Quay đầu lại, đi về phía bàn, “Xem trên tin tức, trực thăng đã tiến vào khu thiên tai rồi.”
Lí Chính đang ăn cháo, hỏi: “Nước lũ đã rút chưa?”
“Còn chưa, không biết khi nào mới rút.”
Lí Chính ăn xong cháo, nhận lấy khăn mặt từ tay Chu Diễm, lau mặt, nói: “Hôm nay xuất viện nhé.”
Chu Diễm ngẩn ra, “Anh còn chưa khỏe, không thể xuất viện.”
Lí Chính sờ về phía trước, bắt được tay Chu Diễm qua.
Lí Chính cầm, nói: “Nghe lời.”
Chu Diễm im lặng.
“À Lão Lưu tới rồi, có thể không tìm thấy phòng bệnh, em đi đón chú ấy đi.”
“… Vâng.”
Dừng một chút, Lí Chính sờ đầu Chu Diễm, “Trở về sớm một chút, ít nhất cũng phải lái được thuyền về, về đó rồi đi viện cũng được.”
Chu Diễm nắm góc áo Lí Chính.
Lí Chính ôm cô, nắm một bàn tay cô, nói tiếp: “Hơn nữa, em sắp khai giảng rồi, còn phải trở về chuẩn bị.”
“Em…”
Lí Chính đưa tay cô để lên miệng hôn, “Nghe anh.”
Trên tay anh vẫn còn vết thương, từ hôm cứu cô vẫn còn chưa khép lại.