Bước trên lối đi bộ, trên đó có đường dành cho người khiếm thị, Chu Diễm chưa bao giờ để ý tới.
Hôm nay cô nhắm mắt lại, hai chân dẫm lên đó.
Lòng bàn chân gồ ghề, cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng, cô cẩn thận thăm dò đi, cánh tay đưa ra phía trước.
Dần dần xúc giác trở nên không xác định…
Giống như phía trước không có đường… rẽ chăng…
“Rầm.”
Mở mắt ra, đụng vào một bình xe điện.
Chu Diễm cúi đầu, thấy chiếc xe điện dừng trên đường dành cho người khiếm thị, lại quay đầu, nhìn những lối rẽ trên đường dành cho người khiếm thị.
Phía trước, ở giữa đường dành cho người khiếm thị còn có một cây cột điện.
Cô chưa bao giờ ý thức được “đường dành cho người khiếm thị” chỉ là đồ trang trí, trang trí cho việc đất nước yên bình, trang trí cho thành phố phồn hoa.
“Chị Bạch, đi thôi!”
Hân Hân kéo tay Lí Chính và Lão Lưu, đứng ở dưới nhà nghỉ gọi cô.
“Đến đây!” Chu Diễm cười nói.
Gọi một chiếc xe, đi ra bến tàu, Lí Chính hỏi: “Vừa rồi đi đâu thế?”
Chu Diễm nói: “Không có, chỉ nghe bọn họ bàn luận về tình hình thiên tai thôi.”
Lão Lưu ngồi trước hỏi: “Aiz, người bạn kia của cậu, chính là cô chủ mà Lâm Thái từng nhắc ấy, không phải mở nhà hàng sao? Có chịu ảnh hưởng không?”
Lí Chính: “Chắc cũng có chút, nhưng tổn thất không lớn.”
Lão Lưu: “Vậy thì tốt, thiên tai lần này đúng xui xẻo, tổn thất không biết tìm ai đòi bồi thường đây, nhà nước có thể giúp được bao nhiêu người chứ, aiz…”
Thuyền hàng đỗ ở bến tàu, thân thuyền có bị tổn hại, các công trình xung quanh cũng chịu thiệt hại, hoàn toàn khác với cảnh tượng trước đó.
Mấy người lần lượt nhảy xuống boong thuyền, đến lượt Lí Chính, anh đứng ở trên, nhất thời không nhúc nhích.
Cách bờ có hơi cao, Chu Diễm nhìn mấy khúc gỗ trên boong thuyền, không khỏi nhớ tới cảnh lần đầu tiên khi cô lên bờ.
Giẫm lên gỗ, chân tay bám chặt, hao hết sức lực, cô mới lên được, con người này chỉ đứng ở bên cạnh xả nước, làm như không thấy cô.
Song cô nhớ rõ, đêm đó anh ngậm thuốc lá, đứng dưới thuyền, vươn tay về phía cô.
Chu Diễm chìa tay ra: “Lí Chính.”
Ánh mắt Lí Chính không có tiêu cự, dựa vào cảm giác, anh thử bước xuống.
Thử mấy lần, chạm vào bàn tay ấm áp.
Anh cầm lấy, nhảy xuống.
Chu Diễm nắm tay anh, đón ánh mặt trời, đi vào khoang thuyền.
Thuyền hàng khởi hành.
Còn đoàn xe của Lục Thích và Chung Bình vừa mới chuyển xong đám trẻ tham gia cắm trại, lúc này đang trên đường xuất phát về nội thành Khánh Châu.